Ngược Về Thời Minh

Chương 407.4

Ngô Kiệt bây giờ chính là loại cảm giác này, thật sự làm cho y dở khóc dở cười, y thực sự không nghĩ tới tái ngoại mình lại còn có loại diễm ngộ này. Hơn năm mươi tuổi, quanh năm tập võ, nét mặt khỏe mạnh sáng sủa, đối nhân xử thế khôn khéo, hơn nữa thân thủ cường tráng, lại thêm hào phóng nhiều tiền, phong thái lịch sự, lão gia người Hán như vậy, đã đủ để cho một goá phụ như Tác Bố Đắc vậy chú trọng rồi.

Tay cầm một miếng thịt dê lớn, uống rượu sữa ngựa, bánh cáp đạt đặt trên bàn, Tác Bố Đắc chống cằm ngồi ở đối diện, trên một gương mặt trẻ tuổi mang theo nụ cười ngọt ngào. Thời tiết có chút lạnh rồi, nàng ở Mông Cổ bên ngoài trường bào còn mặc áo trấn thủ không cổ không tay, phía trước không vạt, phía sau khá dài, bên trên trang điểm băng lụa màu, bốn phía khảm đường viền. Trên thân đối còn thêu đóa hoa tươi đẹp.

Ăn mặc như vậy, có thể nhìn ra được trong gia đình nàng hoàn cảnh vẫn rất không tồi, bởi vì dù rằng chồng của nàng đã chết, thế nhưng bởi vốn là một vị tiểu thủ lĩnh rõ ràng có địa vị trong bộ lạc, nên để lại cho nàng một khoản tài sản không nhỏ, bây giờ nàng đều đón phụ thân và anh em của mình về. Trợ giúp mình xử lý.

- Ngô đại chưởng quỹ, ngài thật đúng là bản lĩnh tốt, không ngờ có thể tìm đến đây, nơi này thật là xa cách quê hương của chúng ta, đi sâu vào thảo nguyên rồi nhỉ.

- A, ha ha, đúng nha, bây giờ thì rối loạn chút, thế nhưng tìm phú quý trong nguy hiểm mà. Những người làm mướn ta mang theo kia, tất cả đều là võ thuật tốt. Lại nói, ta kinh doanh hàng da, đối với bộ lạc của các ngươi cũng là có nhiều chỗ tốt, các lão gia của các bộ tộc còn đối với ta rất chiếu cố. Mấy năm đầu na, ta chuyên môn ở quan ngoại kinh doanh hàng da. Đúng rồi, Mãn Đô Lạp Đồ huynh đệ của bộ tộc các ngươi đã từng nhiều lần hợp tác với ta, lần này tới ta chính là muốn tìm hắn.

- A! Hoá ra ngươi biết Mãn Đô Lạp Đồ đại thúc à.

Tác Bố Đắc càng cao hứng, hai bầu vú rắn chắc giống tòa núi nhỏ đẩy cao lúc này hướng ra trước thăm dò cơ thể, đè ở trên mép bàn lộ ra một đường rãnh sâu, băng tóc san hô cài trên đầu, đá lục tùng cũng ở trên trán khe khẽ lay động.

Ngô Kiệt nhíu mày một cái, không thể không thoáng lui về phía sau chút, cái bàn vuông nhỏ này đúng là quá hẹp chút.

- Hắn đi theo Hoa Đương đại thủ lĩnh xuất binh, ngươi tới không đúng dịp rồi, e rằng còn phải qua mấy ngày mới có thể trở về.

- Tuy nhiên.....

Tiểu góa phụ nắm tóc đuôi sam, ném một ánh mắt hướng về phía y, xấu hổ ngượng ngùng mà nói:

- Ngươi.... Có thể ở lại nhà ta, cha ta có thể giúp ngươi thu mua các loại hàng da, ở đây xa cách gia viên chúng ta, cho nên hàng da đều rất rẻ, ngươi có thể kiếm một khoản lớn.

Ngô Kiệt bị một ánh mắt nóng rực kia ném sang làm cho run lên, vội vàng chuyển dời ánh mắt. Đường đường Nội Xưởng Xưởng đốc, vậy mà sợ một tiểu góa phụ, hại cho mấy nha dịch thân tín ngồi bên cạnh cố nín cười, nhanh chóng cúi đầu liều mạng rót rượu sữa ngựa căn bản uống không quen kia để uống, hoặc là nhặt cục xương dê lên gắng sức nhét vào trong miệng, gương mặt nhăn nhó nhìn có chút “dữ tợn”.

Ngô Kiệt vuốt vuốt râu. Rất phóng khoáng cười nói:

- Ừm, các vị huynh đệ cũng đều là làm ăn thôi, cái này cũng không thành vấn đề, nếu như phụ thân của ngươi chịu giúp đỡ, tiền thù lao này cũng là rất hậu. Chỉ có điều..... Chúng tôi làm ăn sợ nhất mạo hiểm, lều trại này của các ngươi cách doanh trại quân đội của Đóa Nhan Tam Vệ quá xa, an toàn sao? Ngộ nhỡ nếu là có người.... đánh tới.....

Ngô Kiệt cố ý nói chậm, nhẹ nhàng mà nói.

Tác Bố Đắc nghe xong không thèm để ý chút nào, sảng khoái giòn giã nói:

- Ngô đại chưởng quỹ, ngươi không cần cẩn thận như vậy, trên thảo nguyên chinh chiến, đã là chuyện mỗi một người biết cưỡi ngựa đều biết, không có gì phải giấu giếm. Nhưng mà ngươi không cần sợ, Hoa Đương đại thủ lĩnh chúng ta liên chiến liên thắng, ngày xưa anh hùng thảo nguyên Bá Nhan Mãnh Khả đã giống hùng ưng gãy cánh. Bộ tộc hắn từ hồ Thanh Hải mang về bởi vì bộ tộc Hỏa Si, bộ tộc Ngoã Lạt còn có Hoa Đương đại thủ lĩnh của chúng ta hợp kích đã bị đánh bại rồi, đại bộ phận đã rời hắn mà đi.

Ngô Kiệt nghe xong giật nẩy người, vội vàng hỏi:

- Hỏa Si, bộ tộc Ngoã Lạt và Hoa Đương đại thủ lĩnh liên minh?

Y khẩn trương nghĩ ngợi: “ Đây chính là một thông tin trọng yếu, Hoa Đương chiến đấu trước sau đó tuyên bố, để thư lại cho Liêu Đông vệ sở. Rõ ràng là có ý định kéo triều đình xuống nước, lưu sẵn cho mình bước lùi, người này một khi có quyền có thế không dám đảm bảo sẽ không bành trướng, không để Đại Minh ở trong mắt nữa.

Mà Hỏa Si so với dã tâm của hắn ta còn lớn hơn, nếu như hai người kia liên thủ, thì Bá Nhan tất bại, khi đó thế lực thảo nguyên làm sao phát triển, là Hoa Đương, Hỏa Si song hùng tái tranh, hay là hai bên phân chia phạm vi thế lực, hợp tác mưu đồ Đại Minh?

Kế hoạch của Đại Minh là giữ vững phân chia cân bằng thế lực nội bộ bọn họ, ở trong nội đấu từng bước làm suy yếu bọn họ. Nếu như hai vị kiêu hùng này đi lên con đường hợp tác, vậy phải lập tức hồi báo triều đình, nghĩ biện pháp mua chuộc quyền quý của bọn họ, rải một ít tin tức, thúc đẩy bọn họ đôi bên ngờ vực, làm cho phân hoá.”

Lại nghe Tác Bố Đắc lại nói

- Chẳng qua đây đều là chuyện đã qua, Hỏa Si là một lão hồ ly, khi thế lực của Bá Nhan Mãnh Khả bị đả kích lớn, hắn sẽ không tiếp tục hợp tác cùng đại thủ lĩnh của chúng ta rồi. Cũng không biết nghĩ ra chủ ý gì.

Ngô Kiệt vừa nghe đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó liền tỉnh ngộ lại, Bá Nhan Mãnh Khả vì phòng ngừa bộ tộc tan rã, sử dụng trước kim thiền thoát xác, sau đó dương đông kích tây, tập kích bất ngờ hồ Thanh Hải, đoạt lại bộ tộc và các chiến sĩ Gia Tư Bố. Mà Hoa Đương bởi vì con trai và một thanh niên bộ tộc Bá Nhan là anh em kết nghĩa, được biết một kế hoạch này, Hoa Đương dẫn đầu tập kích bất ngờ, có thể nói địa bàn và bộ lạc của Bá Nhan bây giờ, bị Hoa Đương chiếm đoạt là nhiều nhất.

Con mãnh hổ Bá Nhan này, bất luận kẻ nào cũng không dám khinh thường, hơn nữa hắn vốn dĩ là Đại Hãn có uy vọng nhất toàn bộ Mông Cổ, cho nên hắn từ hồ Thanh Hải dẫn binh trở về, Hỏa Si và Hoa Đương bao gồm bộ tộc Ngoã Lạt đều hết sức căng thẳng, bọn họ bị ép tạm thời liên thủ đối phó Bá Nhan. Khi Bá Nhan đã đến bước đường cùng, lại không có cơ hội Đông Sơn tái khởi nữa, Hỏa Si liền thối lui ra khỏi chiến đoàn, tọa sơn quan hổ đấu, hy vọng lợi dụng con cờ này Bá Nhan làm tiêu hao thực lực của Hoa Đương, cuối cùng do hắn tới dọn dẹp tàn cuộc.

Nghĩ thông suốt một điểm này, Ngô Kiệt yên lòng, trên mặt không khỏi lộ ra thoải mái mà mỉm cười.

Tác Bất Đắc cũng đang mỉm cười, rất vui vẻ rất đắc ý mà cười nói:

- Lão hồ ly Hỏa Si kia muốn thừa dịp lúc chúng ta cùng Bá Nhan đều không có sức lực, lại đến cướp đoạt thảo nguyên và dê bò của chúng ta, thế nhưng bây giờ Bá Nhan đã xong đời, hắn không bao giờ là anh hùng vô địch thảo nguyên nữa. Ha ha, hắn đã thỉnh cầu đầu hàng với đại thủ lĩnh chúng ta rồi.

Ngô Kiệt vừa nghe, con ngươi suýt chút nữa rớt ra ngoài, tiểu quả phụ trước mắt này ngoại trừ trẻ tuổi, thực sự chưa nói tới sức quyến rũ mê người gì, nhưng mấy câu nói đó của nàng làm một Ngô Kiệt đa mưu túc trí, khó đoán được dụng tâm sâu sắc, mà đùa bỡn hỗn loạn bất an, bộ dáng kia, quả là giống một tiểu tử chưa ráo máu đầu chưa trải qua việc đời lần đầu nhìn thấy đại mỹ nữ cởi không còn gì, lồi lõm mê người.

Bên cạnh mấy Phiên Tử Nội xưởng kia đang cắm đầu ăn cũng đều ngừng lại, xương dê vẫn đang ra sức cắn xé, đang cau mày rót rượu sữa ngựa, từng người một cố định ở đó không nhúc nhích.

Vẫn là Ngô Kiệt trấn tĩnh lại trước tiên, y hít vào một hơi thật dài, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, rướn mông lên, nhìn chằm chằm mắt Tác Bố Đắc, từng chữ nói

- Tác Bố Đắc, ngươi nói là..... Bá Nhan Mãnh Khả đã xin hàng với Hoa Đương đại thủ lĩnh rồi?

Trong mắt người tình xuất anh hùng, Vĩnh Phúc như thế, Tác Bố Đắc cũng như thế, Ngô Kiệt trợn mắt, nàng cảm thấy là nam tử hán càng có sức hấp dẫn, không khỏi cười thánh thót, nũng nịu nói

- Đúng nha, vốn chuyện này là một bí mật, ngay cả chúng ta cũng không biết mà, chẳng qua hôm nay chính thức tiếp nhận đầu hàng, Hoa Đương đại thủ lĩnh đã xuất phát đi thu nạp bộ lạc của Bá Nhan rồi. Toàn bộ bộ tộc chúng ta đều đang chờ ngài ấy trở về, sau đó tổ chức đại hội ăn mừng mà, cũng không sợ để cho ngươi biết.

- Bá Nhan hôm nay đầu hàng?

Ngô Kiệt sau khi nghe xong, hít một hơi khí lạnh.
Bình Luận (0)
Comment