Ngược Về Thời Minh

Chương 409.1

Đại bản doanh của Hoa Đăng giết ngựa thịt dê, đợi chờ ăn mừng đại thủ lĩnh của bọn họ thắng lớn. Nhưng đại bản doanh không chút ý thức phòng thủ đó không còn được nghênh đón Hoa Đăng và các tướng sĩ khải hoàn trở về mà lại phải hứng chịu sự đột kích của Bá Nhan.

Trong lòng Bá Nhan ôm một cô nương áo trắng, dáng người thon thả, nhìn từ đằng xa tựa như y đang kéo theo một dải lụa trắng cát tường vậy. Thế nhưng những gì mà Bá Nhan mang đến cho người dân trong bộ tộc ở đây lại là sự đồ sát vô tình. Đôi mắt y đỏ rực lên, sát khí ngút trời, tựa như một Ma thần thoát ra từ địa ngục.

Minh đệ của Bá Nhan là Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ thống lĩnh năm nghìn quân phân tán nằm vùng chịu sự giám sát nhất định để làm nội ứng. Thừa cơ bộ tộc của Hoa Đăng vì trúng đột kích bất ngờ mà hỗn loạn trong thời gian ngắn, bọn họ bèn nhân cơ hội đó đoạt lấy vũ khí, chém giết ở trong trại.

Các tướng sĩ và gia quyến trong bộ tộc đang chuẩn bị mở tiệc thì bị tấn công từ hai phía trong ngoài, khiến cho bọn chúng trở tay không kịp, nhất thời tổn thất nặng nề, xác chết ngổn ngang, thương vong vô số. Toàn bộ thế cục trận chiến vì cái chết của Hoa Đương mà đã được thay đổi hoàn toàn. Đám tàn binh bại tướng tháo chạy đến phía Đông, phát tán lẩn trốn vào địa bàn của Đóa Nhan Tam Vệ.

Đóa Nhan Tam Vệ lúc này như lũ rắn mất đầu, lòng người lo sợ bàng hoàng. Đại thủ lĩnh của bộ tộc, Thuận Minh Vương Hoa Đương và Tiểu Vương tử A Nhĩ Tư Lăng đều đã tử trận trên chiến trường. Nhưng nhìn nhận thực lực trong bộ tộc mà nói thì trong Ngột Lương Cáp Tam Vệ thì thực lực và tổng binh lực của Thái Ninh Vệ, Phúc Dư Vệ đều không bằng Đóa Nhan Vệ của Hoa Đương. Với thân phận là con gái của Đại thủ lĩnh bộ tộc Đóa Nhan Vệ, Ngân Kỳ, một thiếu nữ mười sáu tuổi phải tạm thời gánh lấy trách nhiệm, ra tay thống lĩnh đại cục, đồng thời thụ mệnh cho anh em huynh đệ thân thiết của phụ thân, người có đủ mưu trí, đó chính là Bạch Âm, thủ lĩnh của Phúc Dư Vệ lên nắm quyền điều hành khống chế đại cục. Bên cạnh đó lập tức phái người đi cầu cứu Đại Minh Vệ Sở.

Bá Nhan không thừa thắng truy kích, địa bàn của y còn chưa ổn định lại, y buộc phải thu phục lại những bộ lạc bị phân tán trên vùng đất thảo nguyên này, những bộ lạc ở phe trung lập bị ép buộc phải đầu quân cho Hoa Đương. Phải nhanh chóng nhân lúc Hỏa Si, kẻ đang tọa sơn quan hổ đấu kia còn chưa kịp trở tay, nhanh chóng thu hồi lại những gì đã bị cướp mất.

Liêu Đông Vệ Sở, Thẩm Dương Vệ Sở đều vô cùng lo lắng, cảnh giới được tăng lên nhiều lần. Ngay đến cả vùng hẻo lánh như Nô Nhi Can Đô Ti cũng đều quan tâm mật thiết đến những diễn biến ở trên thảo nguyên cùng với những động thái tiếp theo.

Đám người Ngô Kiệt nhận được một tin rất xấu. Bọn họ buộc phải đi theo tàn quân của bộ tộc Hoa Đương tháo chạy về Đóa Nhan Vệ, sau đó lại vội vội vàng vàng nắm bắt được tình hình thế cục phức tạp ở đó, một mặt cắt cử người ở lại để quan sát tình thế, còn bản thân mình thì đi ngày đi đêm nhanh chóng về thành. Thế cục quan ngoại kia ngày càng biến hóa phức tạp hơn cả khi tam hùng tịnh lập. Gã buộc phải thông báo lại tình hình chi tiết ở đây cho triều đình được biết để còn có đối sách.

Không cần biết tái ngoại ra sao, giờ đây đã không còn phải lo lắng về một Hoa Đương dã tâm hừng hực nữa rồi. Một anh hùng có giỏi giang cỡ nào đi chăng nữa thì khi chết đi rồi những hào tình tráng chí cũng trôi theo dòng nước mà thôi, hóa thành một đám bụi trần. Hoa Đương có chết thì cũng làm một hồn ma phong lưu, chỉ khổ cho những kẻ đi theo muốn lập công trong thời loạn, sau cùng cũng chỉ là tùy tùng của một hồn ma phong lãng tử mà thôi.

Đêm đó Dương Lăng cũng nằm mộng, mơ thấy một giấc mơ đẹp vô cùng.

Hắn mơ thấy mình đang ở trong Thượng Lâm Uyển, bên cạnh là hồ nước trong xanh, dưới chân là cỏ mọc xanh mướt, tựa như một thiên đường tuyệt mỹ. Những ngọn cỏ cao đến nửa thân người che khuất bóng của hắn và Vĩnh Phúc Công chúa đang ngồi trên đất, hai người ngồi bên trong đó, không ai trông thấy được bọn họ.

- Người ngồi trước mặt đây là một bị Công chúa điện hạ, thất lễ là tội chém đầu, không chém cả nhà thì cũng là mất đầu của mình, không thể thất lễ được. Tuyệt nhiên không được thất lễ!

Dương Lăng thầm tự nhủ bản thân mình như vậy. Hắn cũng muốn làm cho rõ vì sao mình lại đang ở đây, có cảm giác những cảnh vật hiện ra trước mắt vô cùng quen thuộc đã từng gặp ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ được ra chuyện gì hết.

Dương Lăng đang định quay người đi thì không ngờ bỗng có một đôi tay ngọc ngà níu hắn lại. Ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy đôi mắt chan chứa tình ý của Vĩnh Phúc Công chúa đang nhìn chằm chằm lấy hắn, kéo lấy tay hắn và cười duyên dáng, dịu dàng nói:

- Nào, hãy đi theo ta.

Một làn khói nhẹ tan biến, không biết làm thế nào mà hai người bọn họ lại đang ở trong một cung điện hào hoa cao lớn vô cùng. Một cung điện to lớn không tưởng tượng được, tứ phía đều không nhìn thấy được tường bao quanh, khắp nơi đều là những làn khói mỏng mờ ảo. Cột trụ cung điện to khổng lồ chọc thẳng lên tầng mây, bên trên đó không nhìn thấy được nóc của cung điện. Một cung điện rộng lớn như vậy mà đâu đâu cũng chỉ có màu trắng của sương mù, khắp nơi trống trải, cả cung điện đó chỉ có duy nhất một vật đó là một chiếc giường, một chiến giường vô cùng đẹp.

Chiếc giường lớn làm bằng gỗ hoa lê được trạm khắc tinh sảo muông thú mềm mại uyển chuyển, bốn góc đều được treo những tấm màn. Vĩnh Phúc nhanh bước tới bên cạnh chiến màn, vén một góc lên, quay đầu lại nhìn Dương Lăng thẹn thùng ý tứ rồi cười một cái sau đó chui vào bên trong.

Chỉ nhìn thấy Vĩnh Phúc Công chúa đã nhẹ nhàng lên giường, quay đầu lại hỏi hắn:

- Đáng ghét, sao chàng còn không qua đây?

- Điện hạ là... Công chúa...

Dương Lăng băn khoăn một hồi, trong lòng vẫn cố gắng giữ được một chút tỉnh táo.

- Công chúa thì cũng là một người phụ nữ bằng da bằng thịt, ta muốn chàng coi ta là một vị thần tiên để tôn thờ, hay muốn chàng coi ta là một người phụ nữ mà thương yêu, lẽ nào chàng không biết hay sao? Thật uổng cho Dương Lăng một đời thông minh...

Giọng nói dịu dàng bay bổng chan chứa hàm ý chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng có thể hiểu được ra.

Dương Lăng nghe những lời ý loạn tình mê đó thì nhất thời chẳng còn bận tâm đến thân phận công chúa của nàng nữa, không dằn nổi lòng mà bước tới.

- Tới đây.

Gương mặt dịu dàng đó như tủm tỉm cười, giọng nói êm ái đó tựa như một giọt sương chảy qua ngọn cỏ.

- Ta... Ta...

Dương Lăng ấp úng trong miệng không nói được nên lời, trong đầu đang vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhưng hắn lại như bị ma xui quỷ khiến mà cởi xiêm y của mình ra.

Vĩnh Phúc khẽ kêu một tiếng, mười ngón tay thon dài ngượng ngùng che lấy khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cũng lại tò mò khẽ mở ra để nhìn trộm hắn.

Dương Lăng nói lớn:

- Ta tới đây!

Sau đó thì nhảy tót một cái lên giường.

Đột nhiên cảnh vật trước mắt đột ngột thay đổi, chiếc giường đó đột ngột biến thành một làn khói nhẹ, không thể giữ lại được thân người của hắn nữa. Trong tiếng cười khúc khích của Vĩnh Phúc, Dương Lăng bỗng chốc thấy toàn thân tựa như đi xuyên qua chiếc giường, chìm xuống dưới.

Dương Lăng sợ hãi toát mồ hôi đầm đìa, đang định hét lên thì đột nhiên cảm thấy toàn thân mình dường như đã bị trói lại, định thần nhìn tứ phía thì mới phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng nhỏ tối tăm lạnh lẽo, chỉ có một ngọn đèn bé như hạt đậu, thân hình trần trụi của hắn đang nằm ở trên giường nhưng chân tay thì đã trói chặt lại.
Bình Luận (0)
Comment