Ngược Về Thời Minh

Chương 417.7

Dương Lăng lần lượt nói từng việc, Hồng Nương Tử liên tục gật đầu đồng ý. Nàng vốn định tìm cơ hội nói cho Dương Lăng biết việc mình đã có cốt nhục của hắn, nhưng nhìn thấy hắn nghiêm túc nói việc công như vậy thì nhất thời chẳng có tìm được cơ hội để nói ra. Đối với Dương Lăng thì việc Hồng Nương Tử xuất quan là một việc hết sức quan trọng; thì đối với Hồng Nương Tử việc có con với hắn chẳng phải cũng là một việc hết sức quan trọng hay sao? Dù sao thì cũng còn một thời gian dài nữa mới phải lên đường, vẫn còn cơ hội để nói. Phải tìm một không gian lãng mạn một chút, tốt nhất là trong khung cảnh trăng sáng hoa thơm thì mới có ý vị chứ.

Dương Lăng vừa dứt lời, Hồng Nương Tử bèn bẽn lẽn đứng dậy, lưu luyến nói:

- Người trong sơn trại còn đợi tin của thiếp. Vậy... thiếp về trước rồi sẽ phái người tới lấy lương thực sau.

- Hôm nay vẫn còn sớm như vậy, nàng vội gì chứ. Tới đây, đi cùng ta.

Dương Lăng đứng dậy, nắm lấy cánh tay của nàng, vui mừng rẽ vào phía bên trong của bức bình phong, đi qua phòng hoa, đến bên một phòng ngủ nhỏ và đẹp đẽ. Đó chắc hẳn là phòng ngủ của một tiểu thư khuê các, nệm gấm thêu, thật đẹp vô cùng.

Hồng Nương Tử thấy vậy thì mặt mày nóng bừng lên, nàng run người đứng không yên bên ngoài cửa, ngập ngừng mãi không dám bước vào bên trong, chỉ biết lắp bắp hỏi:

- Chàng... chàng đưa ta tới đây làm gì vậy?

Dương Lăng vốn muốn giành cho Hồng Nương Tử một điều bất ngờ, nhưng khi vừa mới bước đến cửa thì nàng lại ngập ngừng không dám đi vào. Hắn ngoảnh đầu lại nhìn thấy biểu hiện đó của nàng thì đột nhiên hiểu ra vấn đề. Vốn hắn chẳng nghĩ tới việc ân ái ở chốn này, nhưng nhìn thấy Hồng Nương Tử yêu kiều dịu dàng như vậy thì đột nhiên lại thấy động lòng.

Gương mặt hắn khẽ mỉm cười vui vẻ. Hồng Nương Tử nhìn thấy khóe mắt Dương Lăng có chút kỳ lạ, một cảm giác nguy hiểm khiến cho nàng sởn da gà. Hồng Nương Tử bất giác phản xạ lùi lại sau một bước, ngượng ngùng nói:

- Chàng... Chàng... chàng muốn làm gì?

Rõ ràng là có thể vùng tay một cái để hất Dương Lăng ra, thậm chí còn chẳng mất sức để mà đẩy xô hắn ngã chổng vó lên trời. Nhưng Hồng Nương Tử lúc này lại đang run lấy bẩy, để mặc cho Dương Lăng nắm lấy cánh tay của mình lôi vào bên trong mà không có chút phản kháng nào, chỉ có gương mặt là đang đỏ dần lên như một trái cà chua chín.

Dương Lăng mỉm cười một cách thần bí, hắn kéo nàng đến bên chiếc bàn, trên đó có đặt một chiếc hộp, Dương Lăng dịu dàng nói:

- Lúc trước ta thấy nàng chẳng bao giờ đeo thứ đồ trang sức gì lên người, lần này xuất quan, nàng phải đóng giả thành nam nhân thì lại càng không có cơ hội để dùng đến. Nhưng ta vẫn muốn mua cho nàng một ít đồ trang sức, hy vọng nàng có thể đeo lên để cho ta ngắm nhìn nàng trong hình ảnh đẹp nhất. Oanh Nhi, lúc đến đây ta không mang theo chân châu đá quý, những món đồ này đều là do ta mua ở trong Tỉnh Kính Huyện, vùng đó cũng chẳng có thứ gì đáng giá là chân châu ngọc bảo. Nàng đợi ta về đến Kinh thành sẽ mua cho nàng những thứ tốt hơn, giờ thì nàng mang những thứ này lên người cho ta ngắm nhìn được không?

Dương Lăng khẽ khàng mở nắp chiếc hộp ra, trong phút chốc ánh sáng của chân châu đá lấp lánh khiến cho người ta cảm thấy lóa mắt. Hồng Nương Tử cứ ngây người đứng đó nhìn đám đá quý.

- Trâm cài lưu môt cánh, đầu trâm mòn dát vàng để giữ lại. Tình cảm chúng ta kiên định tựa vàng, chỉ cần nhớ đến nhau thì sẽ có ngày gặp lại.

Dương Lăng đọc thơ rồi nhẹ nhàng cài chiếc trâm lên tóc của Hồng Nương Tử.

Hồng Nương Tử thấy mình như đang nằm mơ vậy, vừa mới giương tay định nắm lấy chiếc trâm đang cài lên búi tóc thì Dương Lăng đã ngay lập tức đeo vào ngón tay của nàng một chiếc nhẫn, nắm lấy bàn tay trắng muốt đó rồi nói:

- Nhìn nhẫn nhớ đến người, chỉ mong người thương luôn mang theo để nhung nhớ không nguôi.

- Có gì đâu một đôi bông tai nhỏ bé đeo trên tai.

Dương Lăng lại đeo cho Hồng Nương Tử một đôi khuyên tai lấp lánh dễ thương.

- Tâm tâm phục tâm tâm, kết tình bên lâu.

Hắn lại đeo một chiếc dây lưng có viên đá mắt mèo lên vòng eo thon của Hồng Nương Tử. Dương Lăng khẽ thầm vui mừng, cũng may là ở thế giới trước đây hắn chịu khó luyện tập thư pháp, những câu thơ đó còn ghi nhớ được một chút ít. Nếu mang ra để khoe với đám yêu tinh như Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhi thì có phần không ổn, nhưng với Thôi Oanh Nhi thì như vậy là quá đủ rồi.

Chàng đang đọc thơ hay sao? Chết rồi! Hồng Nương Tử nào đã từng nghe qua những lời này, nhưng dường như nàng thực sự nghe hiểu được vậy, tóm lại là trái tim bé nhỏ đang tràn ngập sung sướng đến mê dại, toàn thân tựa như đang bay bổng trên mây, cho dù có uống đến hai lít rượu Thiêu Đao Tử chắc cũng chẳng có được hiệu quả như thế này đâu. Ngón đòn công kích lãng mạn này của Dương Lăng thì sao Hồng Nương Tử có thể chống đỡ được cơ chứ? Cho dù có là bá vương long thét ra lửa thì lúc này cũng đều mềm nhũn ra hết.

Đôi mắt của Hồng Nương Tử lấp lánh những là sao, lóe sáng lóe sáng... Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Chỉ một bộ đồ trang sức rẻ tiền cùng với mấy câu thơ lông bông cũng có thể khiến cho nàng cảm động được đến như vậy.

Đợi đến lúc Hồng Nương Tử bay bay trên không trung từ từ hạ đất rồi thì nàng mới phát hiện ra bản thân mình chẳng biết từ lúc nào đã được Dương Lăng ôm trọn lấy, đặt lên trên giường. Gương mặt dường như có chút tà khí mà anh tuấn đó của hắn đang mơn trớn lên trên mặt nàng, đôi mắt của hắn ánh lên một nụ cười.

- Á? Sao áo ngực lại được cởi ra thế này?

Hồng Nương Tử run người, tựa như một con cười đang đứng trước mặt con sói đói mồi vậy, nàng ngượng ngùng nói:

- Chàng... chàng muốn làm gì?

Dương Lăng muốn giằng cánh tay của Hồng Nương Tử ra nhưng nàng nắm thật chặt khiến cho hắn không giằng được ra. Dương Lăng ho khan vài tiếng rồi nghiêm mặt nói:

- Nghiêm túc chút đi nào, lúc này nàng đã là người của triều đình rồi nhé, là thuộc hạ của ta, thì không được phép chống đối lại mệnh lệnh của ta.

Thôi Oanh Nhi đỏ bừng mặt, lắp bắp nói:

- Chàng... Dương đại nhân thường xuyên làm như vậy với thuộc hạ hay sao?

- Hả?

Dương Lăng không ngờ Hồng Nương Tử lại có thể hỏi một câu khó trả lời như vậy, hắn cười khan đáp lại:

- Nếu đó là một người phụ nữ xinh đẹp và trẻ trung như nàng thì ta không có gì phải ngại ngùng hết.

- Á...

Hồng Nương Tử muốn phản kháng.

Đeo lên người thì dễ, tháo xuống thì khó lắm, vậy nên chỉ với một cách thức như vậy thôi bèn khiến cho người phụ nữ đó trao gửi cả tấm thân và trái tim của mình cho hắn.

Dương Lăng thở hắt ra một cái, nằm duỗi dài ra thoải mái. Người đàn ông sau khi đạt đến cảm giác cực đỉnh rồi thì luôn có chút mệt mỏi, còn lúc đó lại chính là lúc mà người phụ nữ nói nhiều nhất. Dương Lăng không nói câu nào, chỉ còn nghe thấy tiếng Hồng Nương Tử nhẹ nhàng văng vẳng bên tai:

- Thiếp... thiếp có chuyện muốn nói với chàng. Thiếp đã có con với chàng.

Dương Lăng không nghe rõ, cứ nghĩ rằng Hồng Nương Tử muốn có con với mình, toàn thân hắn lúc này chẳng thể động đậy được nữa, vừa hay mượn lời trêu chọc, hắn cười ha ha đáp lại:

- Được thôi, chúng ta ân ái cùng nhau thêm vài lần nữa là sẽ có thôi.

Hồng Nương Tử đánh nhẹ một cái vào ngực của hắn, khẽ co người lại, nhấn mạnh thêm ngữ khí một chút, nàng nói:

- Người ta nói là đã sinh cho chàng một đứa con rồi.

- Á, sao mà nhanh như vậy được...? Nàng đang nói gì vậy?

Dương Lăng kinh ngạc hỏi.

Hồng Nương Tử vốn chẳng phải luôn muốn tìm một cơ hội lãng mạn nhất để nói cho Dương Lăng biết đó hay sao? Lúc này há chẳng phải là vô cùng thích hợp rồi sao? Chỉ có điều vị Dương đại tướng quân mệt mỏi sau một hồi ân ái đó, sau khi nghe thấy tin này thì suýt chút nữa hết hồn.
Bình Luận (0)
Comment