Ngược Về Thời Minh

Chương 453.1

- Diệc Bất Lạt đây là kế giao kết nước xa tấn công nước gần.

Thành Khởi Vận nói:

- Ngõa Lạt cả đời ngạo mạn, là bởi vì sự trỗi dậy của bộ lạc Thát Đát nên mới suy bại đi xuống, từ đó rụt về phía tây bắc không phát triển được nữa. Hơn nữa Bá Nhan Mãnh Khả đã đưa ra đủ hạn chế với bọn họ, ví như cho quỳ không cho ngồi, không được quá bốn chùm tua rua trên mũ, đến nỗi ăn thịt không được dùng đao, càng không cần thiết, hoàn toàn là để sỉ nhục bọn họ, đập tan ý chí của họ.

Là con cháu ruột thịt của Thiên Thánh Khả Hãn, nhiều năm liền là chủ nhân của thảo nguyên, Diệc Bất Lạt bị sỉ nhục như thế đều không thể ngẩng đầu lên trước mặt các tộc nhân của mình, gã nhất định cũng cực kỳ hận Bá Nhan Mãnh Khả, hận rất sâu, do đó nếu gã chịu đồng ý điều kiện liên minh của Ngân Kỳ, các ngươi có thể yên tâm dồn binh lực lên người Bá Nhan Mãnh Khả, uy hiếp từ bộ tộc Ngõa Lạt phương tây có thể tạm thời không tính đến.

- Thật sao? Huyết chiến mùa đông đã phải trả giá biết bao tính mạng mới có thể chiếm được giang sơn này, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ? Hán tử trên thảo nguyên tất nhiên là tính tình dũng cảm, nhưng không có nghĩa họ hành quân đánh giặc cũng là một đường gân, chúng giảo hoạt giống như một con hồ ly, thảo nguyên tranh bá giống như chiếm đỉnh núi trong lục lâm, không phải cùng đường bí lối, đâu có đạo lý được ăn cả ngã về không!

Hồng Nương Tử lập tức lên tiếng phản bác.

Trường hợp rất tinh tế.

Nơi này là đại trướng của Thành Khởi Vận, bên ngoài là doanh trướng của những người Mông Cổ bình thường, bên trong lại trang trí rất xa hoa, bàn ghế đều là gỗ đỏ Trung Nguyên tinh xảo cao cấp, cốc chén bát đĩa đều là đồ gốm cực phẩm của trấn Cảnh Đức. Màn trướng rủ xuống, thảm trải mềm mại, ngay cả chỗ ở của Vương công Mông Cổ cũng không chú trọng xa hoa như thế.

Bàn ghế phía trước vì để tiếp đón thương nhân tới cung cấp hàng hóa đã dùng trường án kiểu Mông Cổ. Trên thảm còn đặt những chiếc đệm cói, Bây giờ Dương Lăng đang ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh hắn là A Đức Ny với vẻ mặt ngọt ngào.

Nàng thích ăn thịt trâu, thịt dê, giờ lại đang dùng dao bạc nhỏ chuyên tâm chọn phần thịt béo ngậy vừa miệng để thái, thái xong từng miếng lại đưa vào miệng Dương Lăng, sau đó hai tay nâng chén, ngọt ngào mời hắn uống rượu. Đôi mắt long lanh như nước chứa đầy tình ý mật ngọt, chỉ nhìn chằm chằm Dương Lăng đang ăn từng miếng thịt trong tay, còn mình thì không hề động đũa, có lẽ trong lòng nàng, hiện giờ Dương Lăng mới là miếng thịt dê ngon miệng nhất.

Phía trước là Thôi Oanh Nhi bên phải và Thành Khởi Vận bên trái, hai người ngồi xuống, chỗ ngồi cách Dương Lăng khá xa. Giơ tay ra đều không với tới, kể cả họ chịu từ bỏ sự kiêu ngạo để tam anh chiến Lã Bố cũng không được.

Thôi Oanh Nhi thấy cảnh tượng đó có chút bực bội, nhưng A Đức Ny là thiếp thất danh chính ngôn thuận của Dương Lăng, người ta hầu hạ lão công hoàn toàn chính đáng, ngươi tức gì chứ? Cơn giận dữ này đành phải trút lên người Thành Khởi Vận.

Thành Khởi Vận hít mũi một cái, bất giác thấy khó thở. Dương Lăng lắc đầu nói:

- Bằng không, đây là có đạo lý. Trong các binh mã, thế lực của nàng giờ vẫn là yếu kém nhất, không được dùng tư duy giữ núi, giữ cơ nghiệp khi ở quan nội để suy xét chiến trận trên thảo nguyên.

Bọn họ là bộ lạc du mục, muốn xây dựng một doanh địa là chuyện rất dễ, cũng rất đơn giản. vứt bỏ nõ cũng quyết không do dự, nàng phải thích ứng với điều này. Nơi nào có đồng cỏ thì nơi đó là nhà của họ. Do dù phạm vi hoạt động lớn, họ chắc chắn có thế lực riêng của mình, nhưng nội bộ này lại di chuyển không ngừng.

Nàng xây thành ở sông Oát Na, thực ra có chút nóng vội quá. Một khi xây thành thì sẽ ràng buộc, có gánh nặng, một khi có địch tập kích, nàng có thể quyết đoán để quyết định phòng thủ hay đi không? Nhà của nàng đều nằm ở nơi đó mà.

- Vâng!

Thôi Oanh Nhi bị giáo huấn, cúi đầu đáp lại một tiếng, uống ực một ngụm rượu, hai vành mắt lập tức đỏ hoe: nhịn lâu như vậy, khó khăn lắm mới gặp chàng. Còn chưa cả kéo tay đã bị chàng khiển trách rồi, cảm giác đó thật khó chịu.

Dương Lăng lại càng nói nghiêm khắc:

- Xây thành ở thảo nguyên, phải là khi sức mạnh của nàng đã đủ lớn mới được, giờ không được so đo được mất nhất thời, giờ cần cái gì? Chỉ cần nhân mã của nàng đủ đông, nàng sẽ có thế lực. Địa bàn bãi cỏ chỉ thuộc về người mạnh, ai mạnh thì nó sẽ thuộc về người ấy.

Thành Oát Nan của nàng đã thu nhận người già, phụ nữ, trẻ em của các bộ lạc để lấy lòng người, thì cũng không cần rút đi, nhưng thành trì phải dời tới phía đông, tới gần núi Cáp Lạt Ôn, nàng quen thuộc tác chiến vùng núi, còn chiến mã của người Mông Cổ lại là nhược điểm ở nơi này. Như vậy chỉ cần nàng phái một ít võ trang đi đã có thể bảo đảm an toàn của họ.

- Vâng!

Thôi Oanh Nhi cúi đầu, trong lòng ngày càng buồn bã.

- Nhớ kỹ, nàng không có nền tảng trên thảo nguyên, một khi thất bại thì không còn cơ hội đông sơn nổi dậy. Sức mạnh của nàng lại yếu nhất, giờ nàng làm mọi chuyện thuận lợi, tất nhiên vì thuộc hạ của Bạch Y Quân vốn dũng mãnh thiện chiến, nhưng còn có một nguyên nhân khác, đó là mấy sức mạnh lớn nhất vẫn cứ không coi nàng là mục tiêu chính, sau này một khi chiến tranh bắt đầu nổ ra, nàng biết nên làm thế nào chứ?

- Cuộc đại chiến thực sự sắp tới rồi, cách tác chiến của nàng phải tập trung vào binh lực ưu thế, sử dụng đông binh lính, mặc kệ nàng đi mấy con đường, ta chỉ đi theo một con đường, tiêu diệt sinh lực kẻ thù sẽ đạt được mục tiêu chiến lược, tới khi đó, thảo nguyên rộng lớn dễ như trở bàn tay. Trước đó, không được ham chiến vào một vùng, nếu không, tất sẽ gặp tổn hại, hiểu không?

- Vâng!

Nước mắt của Thôi Oanh Nhi đang trực rơi xuống.

- Còn nữa, tối nay nàng không nên tới, nên về thẳng doanh địa của nàng đi. Trên người nàng gánh trách nhiệm to lớn, đừng có cậy vào võ nghệ cao cường của mình, phải biết còn có người giỏi hơn mình, bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, nếu để người khác phát hiện ra hành tung của nàng đến nỗi công sức đổ hết xuống sông xuống biển thì phải làm sao? Kể từ giờ, nàng phải nhớ rõ, nàng chính là Dương Anh, thủ lĩnh Dương Anh của Bạch Y Quân, phải làm cho bản thân nàng tin tưởng, thì mới không bị phát hiện khả nghi, nhớ chưa?

- Vâng!

Một giọi lệ rơi tách một tiếng xuống chén rượu, tạo nên làn sóng gờn gợn.

- Thật sự nhớ rồi chứ?

Thôi Oanh Nhi tức giận nhảy lên, nàng ngẩng phắt đầu, nheo mát liếc hắn một cái, mất thăng bằng đáp:

- Nhớ rồi!

Thái độ của Dương Lăng không hề để ý tới nàng, hắn hài lòng mỉm cười, chậm rãi nói:

- Ừ, vậy thì, giờ nàng nói xem tình hình đàm phán với Ngân Kỳ ra sao rồi? Cô ta có điều kiện gì?

Ban đêm tới gần, mọi người trên thảo nguyên lại chưa chìm vào giấc mộng đẹp quá sớm.

Lễ hội Naadam sắp bắt đầu, dân du mục gần đó còn có người đang lục đục kéo tới. Người hô ngựa hí, cực kỳ náo nhiệt. Phật sống được mời tới tụng kinh hiến tế ở lễ hội Naadam vừa bước vào thành trấn thì tiếng kèn đã nổi lên, người xem vây quanh chen chúc bên đường, đèn lồng cây đuốc sáng trưng, căn bản chưa ai ngủ cả.

Người buôn bán càng nhân cơ hội này để mở hàng quán trên thảo nguyên, tiếng rao hàng liên tiếp, dân chúng thong dong dạo phố nối nhau không dứt. Rốt cuộc là nơi phồn hoa nhất trong bộ lạc Mông Cổ, hay là nơi có mấy phần hơi hướng thành thị?

Dương Lăng chắp hay tay ở sau lưng, đang nhàn nhã bước đi giữa khu chợ náo nhiệt, quan sát cảnh vật con người của bộ lạc Đóa Nhan.

A Đức Ny do tướng mạo khác thường, lo rằng ngồi bên cạnh hắn sẽ khiến người khác chú ý tới Dương Lăng, an toàn của hắn là điều quan trọng hàng đầu, vì thế A Đức Ny đành ở lại doanh trướng không đi theo. Tuy nhiên Dương Lăng còn chưa đi, nàng đã vui mừng gọi người nấu nước cho nàng tắm rửa, khiến Thành Khởi Vận nghe thấy mà ghen tức.
Bình Luận (0)
Comment