Ngược Về Thời Minh

Chương 454.1

Ngày hôm sau, A Cổ Đạt Mộc Thái Ninh Vệ dẫn theo ba nghìn thiết kỵ chạy tới Đóa Nhan vệ.

Đóa Nhan Tam Vệ từ trước đến nay đều là cùng tiến cùng lui, đại thủ lĩnh của Đóa Nhan Tam Vệ có mệnh lệnh thì người của hai vệ còn lại đều nhất nhất nghe theo, nhưng hiện tại mãi đến khi lễ hội Naadam ( lễ hội của người Mông Cổ) sắp được tổ chức thì A Cổ Đạt Mộc mới lững thững bước tới, ai ai cũng nhìn ra mối hiềm khích của ông ta và Bạch Âm vẫn chưa được hóa giải, nhưng Phúc Dư Vệ chuẩn bị liên minh với Đóa Nhan Vệ, một mình ông ta khó lòng làm được gì, e rằng cũng không thể không buông xuôi, phó mặc cho thời thế.

Ngân Kỳ Nữ Vương mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng cấp bậc lễ nghĩa lại không hề nhỏ chút nào. Nếu xét về góc độ công, thì nàng là vương gia được triều đình Đại Minh khâm phong, địa vị cao hơn A Cổ Đạt Mộc rất nhiều, còn nếu xét về góc đọ cá nhân thì nàng lại bị xếp vào hàng con cháu của A Cổ Đạt Mộc cho nên nàng liền lấy tư lễ đích thân ra khỏi thành thành nghênh đón.

Bạch Âm sắp lên nắm đại quyền, trong lòng lão vô cùng hứng khởi, cũng không tính toán chuyện cũ, cùng với Ngân Kỳ đi nghênh đón A Cổ Đạt Mộc vào trong thành. Nhìn bề ngoài thì ba người nói chuyện với nhau rất vui vẻ và khách khí, cứ như ba người họ rất tâm đầu ý hợp.

Lúc này trong doanh trướng của Thành Khởi Vận, một chàng thanh niên tên là Thường Kim đang bẩm báo kết quả điều tra về một thương nhân.

- Muốn điều tra thân phận của người này thì đúng là vô cùng khó khăn, thảo nguyên quá rộng lớn, có quá nhiều người không hề quen biết gã, mặc dù đã từng nghe qua thân phận công khai của gã, nhưng nhất thời cũng không có cách nào để điều tra và xác nhận. Ngày hôm qua thuộc hạ đã đi thăm dò nghe ngóng, biết được người này tên là Ngải Thận, vốn là một đại thương nhân hoạt động ở vùng quan ngoại, nhưng chủ yếu là tiến hành mua bán nô lệ ở vùng Triều Tiên, Đông Doanh. Hiện tại số người dân bị bắt cóc của hai nước quá nhiều, triều đình của nước nọ cũng đã tăng cường phòng vệ, cho nên kinh doanh cũng không dễ dàng gì, cho nên gã này chuyển sang ngành kinh doanh hàng da. Để tiện cho chuyện làm ăn buôn bán sau này, gã đã đặc biệt đến đây kết giao bạn bè với một vài người quyền quý Mông Cổ.

Thành Khởi Vận cười nói:

- Mặc dù là đều làm kinh doanh nhưng không làm trong nghề không biết tình hình của nghề đó, gã tùy tiện chuyển sang kinh doanh đồ hàng da, nếu như ở tây bắc thì buộc phải đến thăm hỏi bến tàu của Hàn lão gia, nếu như ở đông bắc thì cũng phải đến bái kiến ta – Thành nhị gia. Được thôi, lập tức đi tìm mấy người quyền quý Mông Cổ kia, gã chính là muốn mua hàng da mà, có tuyến đường vận chuyển vào quan nội hay chưa? Những chuyến hàng buôn đường dài như thế này, không thể nào đi một chuyến mà được, gã vận chuyển các loại thương phẩm ra khỏi quan nội bằng con đường nào?

Thường Kim kính cẩn đáp lại:

- Nhị đương đầu nói rất đúng, vốn dĩ thân phận của người này đã không có cách nào kiểm chứng rõ ràng được, vậy thì chúng ta đành phải dùng kế ôm cây đợi thỏ, âm thầm giám sát nhất cử nhất động của gã. Đêm hôm qua, tôi phát hiện ra mấy người mặc áo đen có võ công cao cường lén lút đi vào trong doanh trướng của gã, bởi vì xung quanh doanh trướng của gã cũng có cảnh vệ ẩn nấp nên chúng ta không có cách nào để lại gần, nhưng xem ra thì người này không giống như một người thương nhân muốn an phận kinh doanh cho lắm.

- Sáng sớm hôm nay, Thái Ninh Vệ A Cổ Đạt Mộc tới rồi, còn gã Ngải Thận dẫn theo người đi xem xét, một thuộc hạ của chúng ta đã nhìn thấy diện mạo của gã, không ngờ lại chúng ta có thể biết được thân phận đích thực của Ngải Thận, thuộc hạ lệnh cho hắn dẫn thêm người tiếp tục giám sát, vì vậy nơi mới phải vọi vội vàng vàng tới đây báo cáo.

Thành Khởi Vận như bị kích động, vội hỏi luôn:

- Nói mau, cái tên Ngải Thận đó rốt cuộc là người như thế nào?

Thường Kim đáp lại:

- Vị huynh đệ nhận ra thân phận của gã chính là một nô lệ người Hán khi Bạch Y Quân mới đến tái ngoại, trong một lần đi cướp bóc bộ lạc Bá Nhan Mãnh Khả thì cứu về được, sau khi bọ bán lại cho chúng ta, Thành đại nhân thấy hắn biết tiếng Mông Cổ, lại có chút hiểu biết về tình hình của quan ngoại, rất biết đối nhân xử thế hơn nữa còn có chút võ nghệ, liền chiêu nạp vào tổ chức ngoại vi của chúng ta ….

Hồng Nương Tử khi mới đến tái ngoại liền đi cướp bóc khắp nơi, và đã từng phân phát cho Thành Khởi Vận rất nhiều nô lệ mới giải cứu được, trong đó có một vài người Hán thông thuộc ngôn ngữ của người Mông Cổ và hiểu biết về cuộc sống trên thảo nguyên, chuyện này vô cùng có lợi đối với tổ chức của Thành Khởi Vận, cho nên nàng đã lựa chọn và ghi lại một vài người. Thành Khởi Vận gật gật đầu, ám chỉ là nàng đã biết chuyện này và nói:

- Nói tiếp!

Thường Kim nói:

- Cái tên Ngải Thận kia không hề thay đổi tên gọi, nhưng những người quen biết y ở đây thì lại không nhiều. Gã là thủ lĩnh của Bản Thăng, một thủ lĩnh rất hùng mạnh trong địa bàn của Bá Nhan. Mấy năm qua nhờ có sự bao che của Bá Nhan, thế lực cũng tương đối lớn, khi Hoa Đương đánh chiếm địa bàn của Bá Nhân, bởi vì Bá Nhan dùng chiêu dương đông kích tây, giả vờ cướp bóc ở Cửu Biên, sợ là kinh động đến y nên Hoa Đương không hề tiến quân về biên thành, còn địa bàn của Ngải Thận lại cách biên thành rất gần cho nên may mắn thoát khỏi.

Bạch Y Quân vì biên giới xa xôi nên cướp bóc ven đường, đánh chiếm được một thành trì của gã đã cướp đi rất nhiều nô lệ. Một huynh đệ của chúng ta chính là một nô lệ người Hán trước kia của thành Bản Thăng, Ngải Thận chính là thủ lĩnh của Bản Thăng, lại rất thường xuyên đi tuần tra thành trại, cho nên vị huynh đệ này mới nhận ra gã.

Dương Lăng luôn ở bên cạnh lắng nghe, những chuyện của thành Bản Thăng, hắn cũng đã từng được nghe qua ở Đại Đồng, vừa nghe xong mà lập tức điên tiết sôi máu lên. Cái gì mà là chủ thành Bản Thăng, nói toạc ra thì gã chỉ là một tên Hán gian!

Trong một vài truyện ký của hậu thế, đã từng có những đánh giá tích cực về sự tồn tại của Bản Thăng, ví dụ như tòa thành này có tác dụng tăng cường khối đoàn kết dân tộc, thúc đẩy các bộ lạc du mục của quan ngoại tiếp nhận văn minh nông canh, thúc đẩy gia lưu giữa các dân tộc vùng biên cương ….. nhưng tình hình thực tế thì như thế nào?

Bản Thăng là một cái tên của một thành thuộc khu vực quan ngoại của người Hán, ban đầu đích thực là một bộ lạc làm nông nhiệp được hình thành bởi một vài người Hán lưu vong ở quan ngoại, nhưng đó không phải là một bộ lạc của những người dân bình thường đi khai khoang khẩn núi, một bức tranh non nước hữu tình mà là một tổ chức của một vài thế lực cường hào, sinh sống dưới cái bóng của thế lực người Mông Cổ. Bọn chúng cam tâm tình nguyện cúi đầu phục vụ cho người Thát Đát, coi nô dịch cùng họ của bản thân là nô lệ, địa vị còn thấp kém hơn rất nhiều với người Mông Cổ bình thường.

Mỗi lần Thát Đát cướp biên, những người này hoặc là thu thập tình báo hoặc là dẫn đường cho quân đội hoặc là nội ứng biên cương. Đối với người Hán, bọn chúng còn ác độc hơn cả bọn người Mông Cổ. Những chuyện đáng ghét, ghê tởm nhất chính là bọn chúng vì muốn bắt được một số lượng lớn nông nô giúp chúng làm việc đồng áng, vì mong muốn cướp đoạt nữ nhân người Hán phục vụ cho thói dâm nhạc bọn chúng, cho nên khi người Mông Cổ có một mùa màng bội thu, không cần phải mạo hiểm chạy tới công thành chiếm đất, thì bọn chúng sẵn sàng và chủ động tạo mâu thuẫn cho hai bên, tăng thêm vài chuyện làm chất xúc tác, để khi chiến tranh xảy ra bọn chúng có thể chiếm được càng nhiền nhân lực hơn.

Những chủ thành Bản Thăng có rất thế lực lớn, dưới trướng có đến hàng vạn nô lệ người Hán, kẻ nào ít thì cũng phải có mấy nghìn người. Bất luận là dân thường hay quan lại của triều đình Đại Minh thì đều ghét cay ghét đắng, hận thấu xương thấu tủy đám Hán gian này. Mới nghe nhắc đến cái tên xúc sinh này, sắc mặt của Dương Lăng đã hơi ửng đỏ. Còn Thành Khởi Vận thì lại tương đối bình tĩnh, nàng đang suy nghĩ về mục đích mà gã này xuất hiện ở đây là gì?

Không hề nghi ngờ, trong khi nội chiến giữa các bộ lạc Ngõa Lạt, Thát Đát, Hỏa si, Đóa Nhan Tam Vệ đang diễn ra căng thẳng kịch liệt như thế này, người Mông Cổ thuộc các bộ tộc khác nhau nếu như xuất hiện thì sẽ càng dễ dàng thu hút sự cảnh giác của Đóa Nhan Vệ, ngược lại, một thương nhân người Hán sẽ không bao giờ thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người, cũng như chuyện người ta sẽ không nghĩ đến chuyện gã chính là người của Bá Nhan. Nếu như Đóa Nhan Tam Vệ hòa hợp, thì đây chính là bất lợi lớn nhất đối với Bá Nhan. Y đương nhiên là không hi vọng nhìn thấy viễn cảnh này. Nếu như tên cẩu Hán gian Ngải Thận này là người của Bá Nhan phái đến, vậy thì mục đích của bọn chúng là gì đây?

Phá hoại liên minh!

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là mục đích của bọn chúng.

Sau khi Thành Khởi Vận nghĩ thông suốt được chuyện này, khuôn mặt của nàng liên xuất hiện một biểu cảm rất kỳ lạ, cười mà như không cười.

Sự kiện đại hội của quan ngoại lần này chính là một mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, là mơ ước của quần hùng, ai ai cũng đều đang trù định nhất định phải là con bọ ngựa đi bắt ve sầu.

Những điều kiện hợp tác mà Hồng Nương Tử và Ngân Kỳ bí mật bàn bạc với nhau trong ngày hôm qua đang tái hiện lại trong đầu của nàng. Thành Khởi Vận từ lâu đã có tính toán, nên lúc này nàng đang cười. Nếu như Bá Nhan đã có mục đích này, vậy thì bản thân nàng có thể tiếp tục lùi về sau một bước nữa, giao vai diễn bọ ngựa này cho Bá Nhan Mãnh Khả vậy, còn bản thân nàng ư, nàng cũng không ngại diễn một con chim hoàng tước.

Thành Khởi Vận cảm thấy rất hài lòng, đưa mắt nhìn xung quanh. Đôi mắt của nàng tuyệt đẹp, có thần thái linh động, đúng là rất giống với thần vận của chim tước.
Bình Luận (0)
Comment