Ngược Về Thời Minh

Chương 463.2

Rất lâu sau, Trác Lực Cách Đồ mới cong cái eo cứng ngắc, nhấc theo cái rổ bằng liễu rẽ nước, tiếp tục tìm kiếm mấy cây nấm…

Cơm rang, canh nấm, ngoài trừ hai thứ này ra cũng không còn thức ăn khác, nhưng đối với Bá Nhan Mãnh Khả bụng đói réo vang mà nói, đây lại là thức ăn ngon nhất trên đời. Canh nấm thơm ngát ăn cùng cơm rang, ăn như gió cuốn mây tan hết hai bát lớn, Bá Nhan Mãnh Khả mới phát hiện Trác Lực Cách Đồ ngồi xổm một bên, ánh mắt nhìn chăm chú vào ngọn lửa.

- Trác Lực Cách Đồ, sao lại không ăn?

Hai bát canh nóng hổi lớn trôi vào bụng, Bá Nhan Mãnh Khả có tinh thần, ông ta vạch chòm râu lớn có vài chỗ đã rối thành một nùi cao giọng hỏi.

- Ta ăn không vào…

Dáng vẻ Trác Lực Cách Đổ ảm đạm lắc đầu.

- Này, hán tử trên thảo nguyên, ý chí phải cứng rắn giống như sắt thép vậy, lòng dạ phải rộng lớn giống như thảo nguyên, đừng có mang dáng vẻ hồn bay phách lạc thế này.

Bá Nhan Mãnh Khả mỉm cười nói:

- Thiên quân vạn mã cũng có thể mất rồi lại được, chỉ cần là hán tử chân chính thì té ngã vẫn có thể đứng lên. Ngươi không có nữ nhân và con cái, tương lai ta sẽ cho ngươi nhiều hơn. Bộ tộc ngươi diệt vong rồi, tương lai, Trác Lực Cách Đồ ngươi có thể gây dựng một bộ lớn lớn hơn gấp mười lần.

Trác Lực Cách Đồ cười u ám, nhưng không lên tiếng, ông ta cầm lấy một mộc sạn cất bước nặng nề ra khỏi trướng bồng.

Bá Nhan Mãnh Khả nhướn mày, có chút không vui, nhưng đầu mày chỉ khẽ nhăn lại. Nghĩ đến tình thế trước mắt, ông ta chỉ thở dài một hơi, không phát tác tính khí, bản thân mình lại bưng một chén canh nóng to lên, khoanh chân ngồi đó ừng ực uống canh.

Sắc trời gần tối, ánh mặt trời vàng óng chiếu vào trong trướng, Trác Lực Cách Đồ quay trở lại.

Bá Nhan Mãnh Khả đổ đầy mồ hôi đang co quắp trên đất, bả vai dày rộng đang chống lên mặt đất, nôn ra một bãi dơ bẩn trước mặt. Ông ta ôm lấy bụng mình, thân mình co giật kịch liệt không đứng dậy nổi, nhìn thấy Trác Lực Cách Đồ đi vào, ánh mắt Bá Nhan Mãnh Khả sáng lên, run rẩy nói:

- Mau, mau cứu ta, bụng ta không thoải mái.

Những lời này vừa dứt, nước miếng đã theo khóe miệng mà nhỏ xuống, cơ thể ông ta không khống chế được nữa, khóe mắt co giật thình thịch, tay chân cũng đang run rẩy.

- Không thoải mái sao. Khả Hãn vĩ đại cũng là thân xác máu thịt, mấy cây nấm kịch độc nho nhỏ này có thể độc chết những mục dân hèn mọn chúng ta, đương nhiên cũng có thể độc chết ngươi.

Trác Lực Cách Đồ đặt cây mộc sạn sang một bên, lạnh lùng nói.

- Ngươi…ngươi…

Bá Nhan Mãnh Khả co quắp, chảy nước miếng, tay run rẩy mà chỉ vào Trác Lực Cách Đồ, bật cười ha ha. Ông ta cũng không muốn bật cười, tiếng cười kia nghe có chút xa lạ, ông ta không biết đây chính là tác dụng của nấm độc. Tuy rằng từ nhỏ đã sinh trưởng trên thảo nguyên, nhưng là một quý tộc cao cao tại thượng, kiến thức của ông ta về loại thực vật nho nhỏ này vẫn rất hữu hạn.

Trước mắt ông ta bắt đầu xuất hiện từng cầu vồng một, thấp thoáng ẩn hiện, bóng dáng Trác Lực Cách Đồ trước mắt bắt đầu mơ hồ, Bá Nhan Mãnh Khả muốn nhào qua, nhưng ông ta đã cảm thấy không thở nổi nữa, đôi tay trượt từ trên lều xuống dưới đất, gắt gao nắm chặt lấy hai nắm bùn.

- Còn muốn làm Khả Hãn? Còn muốn sai khiến chúng ta liều mạng vì cái mà ngươi gọi là chí hướng anh hùng sao?

Trong mắt Trác Lực Cách Đồ bắn ra tia lửa, vừa lấy một sợi dây thừng trói chân ông ta:

- Chúng ta chỉ muốn sống thật tốt thôi.

Ông ta quay đầu cầm mộc sạn lên, kéo thân thể Bá Nhan Mãnh Khả ra ngoài:

- Thảo nguyên của chúng ta bị hủy rồi, bộ lạc của chúng ta đã diệt rồi, ngươi còn muốn có mưu đồ với nhiều bộ lạc hơn, muốn đợi những đứa trẻ kia lớn lên rồi mang chúng đến chiến trường, hủy đi nhà của bọn họ, giết thê nhi của bọn họ sao?

Bá Nhan Mãnh Khả bị kéo lê, trong miệng vẫn không ngăn được tiếng cười ô ô, trước mắt ông ta chỉ hiện lên một đám màu sắc sặc sỡ, không ngừng biển đổi thành đủ loại hình dạn kỳ diệu, tai ông ta đã không nghe thấy tiếng của Trác Lực Cách Đồ, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gót sắt của thiên quân vạn mã đang chạy, tiếng hò hét như núi gầm biển thét, và tiếng kêu thảm thiết khi kẻ địch sắp chết phát ra, đủ mọi âm thân đan xen cùng một chỗ, khi gần khi xa, khi có khi không…

Khi ông ta bị kéo vào trong một cái hố to hình người, Bá Nhan Mãnh Khả nặng nề ngã xuống, lại không chút đau đớn nào. Ánh mắt ông ta trừng to, ngoác cái miệng rộng phát ra tiếng cười cực kỳ vui sướng, hồn nhiên không biết cái chết đang đến gần.

- Đại Khả Hãn! Mang theo tham lam và cướp đoạt của ngươi, mang theo chiến tranh của ngươi xuống địa ngục đi!

Trác Lực Cách Đồ nói xong thì hung hăng xúc từng xẻng đất xuống.

Khi xẻng đất cuối cùng rót vào trong miệng ông ta, tiếng cười dần biến mất trong một trận ho khan.

Đại quân Dương Lăng và Đóa Nhan Vệ, Bạch Y Quân thắng lợi khải hoàn rồi.

Bộ lạc Thát Đát hoàn toàn tan tác, đã mất đi sức chống cự, Đóa Nhan Vệ có thể dễ dàng tiếp nhận lãnh địa của bọn họ. Đương nhiên, chiến lợi phẩm này cũng phải chia sẻ cho Bạch Y Quân. Bộ tộc Ngõa Lạt bị tổn thương nguyên khí, co rút lại trong một góc tây bắc, trong trận chiến tranh bá này đã hoàn toàn đánh mất tư cách chia một chén canh rồi, thậm chí ngay cả lãnh địa cố hữa cũng không thể nào tiếp tục khống chế ổn định nữa.

Tiếc nuối duy nhất chính là không bắt được Bá Nhan Mãnh Khả, con sói thảo nguyên gian trá hung ác đã mất tích. Cho dù là ở Trung Nguyên đã xây dựng chế độ hộ tịch hoàn chỉnh, nhưng nếu muốn tìm một khâm phạm mai danh ẩn tích cũng khó như lên trời, huống chi là trên đại thảo nguyên. Có điều chỉ cần Bạch Y Quân và Đóa Nhan Tam Vệ thuận lợi tiếp nhận được bộ lạc Thát Đát, vậy thì cho dù ông ta còn sống cũng bất lực rồi, hành động lùng bắt vẫn còn đang tiếp tục.

Tin chiến thắng đã truyền đến Kinh sư Đại Minh và phủ Nữ vương Ngân Kỳ từ sớm. Sau khi Hứa Thái và Dương Lăng hội hợp ngắn ngủi thì khải hoàn hồi triều.

Đại quân đi qua một dãy núi, sắp tiến vào lãnh địa Đóa Nhan Vệ. Thành Khởi Vận thừa dịp Dương Lăng bộn bề những việc linh tinh, sau khi bàn bạc thương nghị với các đồng mưu của nàng, thì quyết định ngả bài với hắn ở đây.

Bởi vì tiếp theo sẽ “đối phó” với Nữ vương Ngân Kỳ, hoàn toàn nắm lấy nàng ta trong tay để tăng tư cách đàm phán với triều đình, mà người “đối phó” nàng ta, ngoài trừ Dương Lăng thì còn có thể là ai? Bây giờ không ngả bài thì cũng phải ngả.

Không khí trong đại trướng Trung quân căng thẳng, trong quân trướng to như vậy chỉ có hai người, Dương Lăng, Thành Khởi Vận.

Kế hoạch của nàng còn chưa nói xong thì một bạt tai giáng lên mặt:

- Quỳ xuống!

Thành Khởi Vận ngẩn ngơ, trên gò má mềm mại đỏ bừng lên, tơ máu đỏ sẫn chảy xuống bên khóe miệng.

Trên mặt nóng rát, nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt xanh mét và đôi mắt lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào của Dương Lăng thì dù là Thành Khởi Vận tính toán không sai sót cũng kinh hãi hoảng hốt.

Cặp mắt sắc bén kia nhẹ nhàng quét qua người nàng lại xa lạ như vậy. Thành Khởi Vận cũng từng tưởng tượng một khi Dương Lăng biết được những gì mình làm thì sẽ nổi giận thế nào, thậm chí hắn trước nay chưa từng ra tay đánh nữ nhân cũng sẽ trói mình lại mà đánh đến mình đầu thương tích, hoặc là giết chế nàng, những thứ này nàng đều không sợ.

Vì người mình yêu mà không hối hận trả giá, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì nàng cũng ngậm cười cửu tuyền.

Nhưng ánh mắt kia của Dương Lăng lại làm nàng sợ hãi vô cùng. Nàng nguyện chết vì Dương Lăng, vì hắn làm bất cứ chuyện gì, nhưng nàng không muốn dù đã chết đi mà Dương Lăng vẫn hận nàng như vậy, không còn chút tình ý nào với nàng nữa. Thành Khởi Vận thật sự sợ, nàng sợ mất đi hắn, mất đi tư cách chiếm một vị trí nhỏ trong trái tim hắn.

Nếu từ nay về sau bị hắn đối xử như vậy, vậy thì cho dù nàng có rơi xuống mười tám tầng địa ngục đẫm máu, cũng như trầm luân dưới hai tầng đất thì tâm linh nàng sẽ vĩnh viễn bị giày vò.

Hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống, Thành Khởi Vận nặng nề quỳ xuống tấm thảm.
Bình Luận (0)
Comment