Ngược Về Thời Minh

Chương 465.1

- Nhiều mỹ nhân quá đại nhân ơi, lần này đại nhân đã ngã vào hương quốc, không biết sau một đêm phong lưu, ngài còn leo lên được nữa không?

Thành Khởi Vận ghé sát vào tai của Dương Lăng dịu dàng cười nói.

Trên bàn bày biện rất nhiều hoa quả tươi, rượu thơm và thịt ngon. Đứng trên tấm thảm lớn ở trước mặt là mười mấy nữ nhân dung mạo xinh đẹp, quần áo thướt tha, mỗi người một vẻ, ai ai cũng có dáng người yêu kiều, thướt tha, ai ai cũng duyên dáng thanh tú như bông hoa sen hé nở trên mặt nước.

Những nữ nhân này có thể nói là sắc đẹp tuyệt trần, vạn người mới có một người, họ khoác lớp áo mỏng che người, những đường cong lả lướt, lấp ló, cộng thêm một vài đặc điểm khác lạ như mũi cao, mắt sâu, tóc vàng và mắt xanh. Trong số những người này có người Tây Vực, người Thiên Trúc, người Ba Tư, người La Tư, ở họ hội tụ đầy đủ tất cả nét đặc sắc của mỗi nước. Họ yêu kiều đứng trong đại trướng, ai trông cũng xinh đẹp như hoa, đúng là khiến cho người khác phải hoa mắt lên.

Dương Lăng không tỏ rõ ý kiến mà cười cười, nói với sứ giả bộ tộc Ngõa Lạt ngồi ở phía dưới:

- Lặc Cổ Tích A Khắc Lạp đại nhân quá khách sáo rồi, nói ra thì lần chính phạt Thát Đát này, bộ tộc Ngõa Lạt đã đóng góp rất lớn, không biết bên ngài thương vong như thế nào? Nghe nói trên thảo nguyên bây giờ nơi đâu cũng có mã tặc hoành hành, xem ra con đường phía trước của mọi người nhiều chông gai lắm, hẳn không dễ đi đúng không?

Sứ giả bộ tộc Ngõa Lạt Đặc Mộc Nhĩ vội vàng cúi thấp người xuống, cười cười đáp lại:

- Đa tạ Quốc công gia đã quan tâm, bộ tộc Ngõa Lạt của chúng tôi …. À …. Thực lực thì chúng tôi không bị hao tổn nặng nề gì, chỉ là Diệc Bất Lạt đại nhân vì đã bí mật đến đây cùng với Nữ vương Đóa Nhan bàn bạc thương lượng cùng xuất binh, trên đường quay về vô ý bị du kỵ của Bá Nhan giết hại. Thủ lĩnh tân nhiệm Hỏa Si đại nhân trên chiến trường lại trúng phải gian kế của Bá Nhan Mãnh Khả, cho nên quân ta sĩ khí tang thương, chưa thể gượng dậy nổi. Nếu không phải thiên triều điều động binh mã, diệt trừ hung liêu này, bằng không bộ tộc Ngõa Lạt nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề.

Dương Lăng thản nhiên cười cười, thầm nghĩ: “Thực lực chưa bị tổn hao hay sao? Xem ra A Khắc Lạp hiện tại rất nôn nóng và lo lắng, phô trương thanh thế như vậy, chẳng qua là muốn chiếm được lợi thế bàn đàm phá mà thôi. Ta không vạch trần ngươi, lát nữa sẽ cho ngươi thấy thực lực của ta, chúng ta lại tiếp tục thương lương!”

- Quốc công gia, những ca kỹ này dung mạo xinh đẹp, vũ kỹ xuất sắc, có cần bảo họ múa vài điệu để quốc công thưởng thức hay không?

Đặc Mộc Nhĩ nhìn thấy Dương Lăng từ đầu đến cuối vẫn chưa trả lời yêu cầu của ông ta, trong lòng vô cùng nôn nóng. Nhưng ông ta cũng biết rằng, chuyện này Dương Lăng cũng không thể nào chỉ dựa vào một cuộc đàm phán mà đồng ý ngay, ông ta nhất định phải bình tĩnh, từ từ và chu toàn, chỉ cần nhẫn nhịn đến lúc Dương Lăng đồng ý, có được cái gật đầu của vị đệ nhất quyền thần Đại Minh này, sẽ dễ dàng hơn nhiều khi làm việc với triều đình Đại Minh. Đây chính là lúc cần đến sự nhẫn nại và sức chịu đựng, trước tiên hãy cứ lấy sắc đẹp để tấn công!

Một thị vệ đột nhiên chạy đến bên cạnh Dương Lăng khẽ bẩm báo:

- Quốc công, Ngân Kỳ nữ vương đã đến cửa doanh rồi!

Ánh mắt của Dương Lăng sáng lên, nheo mắt lại nhìn hơn mười vị tuyệt sắc giai nhân, đứng dậy mà cười:

- Không gấp không gấp! Những ca vũ này, ha ha ha, thứ mà bổn quốc công có chính là thời gian, cho nên cứ từ từ thưởng thức. Mỹ nhân như ngọc, điệu múa uyển chuyển, khi nào trăng thanh gió mát, đêm tĩnh ngồi trong trướng gấm, nâng chén dạ quang, nhâm nhi rượu nho, thì khi thưởng thức điệu múa này mới có được cảm giác tuyệt vời. Sứ giả Đặc Mộc Nhĩ, ngài cảm thấy đúng không?

Đặc Mộc Nhĩ hiểu ý, cười ha ha đáp lại:

- Quốc công nói rất đúng, tại hạ là một kẻ tầm thường, không rành về mấy thú vui tao nhã này.

Hai người nhìn nhau rồi cười lớn, Dương Lăng đi qua mấy chiếc án, khoát tay và nói:

- Người đâu, dẫn mấy tiểu mỹ nhân đây xuống dưới, tận tình chăm sóc!

Sau đó thì quay sang nói với Đặc Mộc Nhĩ:

- A Khắc Lạp tình cảm nồng hậu như vậy, bổn quốc công mà từ chối thì đúng là bất kính rồi.

Đặc Mộc Nhĩ thấy hắn vui vẻ đón nhận mấy nữ nhân này, trong lòng liền cảm thấy vô cùng vui mừng, vội vàng đứng dậy khấu đầu:

- Đúng vậy, đúng vậy! Quốc công viễn sư chinh phạt, vì sự yên bình của thảo nguyên mà lao tâm tổn trí, đây chính là chút lễ mọn của bộ tộc chúng tôi, không thể coi là kính ý được.

Dương Lăng cười cười đáp lại:

- Được, liên quan đến chuyện mà A Khắc Lạp đề nghị …. Chuyện này quá trọng đại, ừm, bổn Quốc công phải suy nghĩ cẩn thận thì mới có thể trả lời ngài được. À …. Trong đại quân của ta vừa hay có tổ chức buổi diễn tập tập trận thường xuyên, bổn quốc công phải qua đó xem xét. Sứ giả đặc Mộc Nhĩ, đã có chỗ nghỉ ngơi chưa vậy? Nếu như ở trong thành Đóa Nhan cảm thấy hơi bất tiện thì có thể ở lại trong đại doanh của ta, đợi ta suy nghĩ xong ta sẽ mời ngài đến thảo luận tiếp.

Thần sắc của Đặc Mộc Nhĩ chợt thay đổi, vội vàng đáp lại:

- Không dám làm phiền đến Quốc công, bất luận như thế nào thì chúng tôi và Đóa Nhan cũng có ước hẹn liên minh cùng chống lại bọn Thát Đát, cứ cho là họ không hoan nghênh chúng tôi thì cũng không thể nào đuổi chúng tôi đi, hahaha…. Tại hạ tự sắp xếp được chỗ ở, nhưng ….

Y liếc nhìn dương Lăng, cố làm ra một vẻ mặt ngưỡng mộ và nói:

- Khi ta hạ đến đây đã từng được nghe qua, thiên binh cùng với hỏa khí sắc bén của Quốc công gia ở Hốt Lan Hốt Thất Ôn đã đánh bại Bá Nhan Mãnh Khả, nghe mọi người nói, uy lực của hỏa khí này vô cùng lớn, khiến cho trời long đất lở, khiến cho kẻ địch không dám tiến lên. Nếu như Quốc công đang chuẩn bị đến xem buổi diễn võ, không biết tại hạ có được vinh hạnh được nhìn thấy khí chất dũng mãnh của đại quân thiên triều hay không?

Dương Lăng cười thầm trong lòng, nói:

- - Sứ giả Đặc Mộc Nhĩ dù sao cũng là khách từ xa đến, yêu cầu nhỏ này, ta làm sao có thể không đồng ý được? Đi nào, chúng ta cùng đến đó!

Ngân Kỳ cầm theo chiếc roi ngựa làm bằng da rắn đen, bước nhanh về phía trứơc, theo sát sau lưng nàng là mười mấy tên vệ sĩ lưng hùm vai gấu và một giáo úy quân Minh. Vị giáo úy kia không ngừng giải thích:

- Nữ vương, Quốc công gia đang tiếp đãi sứ giả của bộ tộc Ngõa Lạt, thật là không tiện để ra đây đón tiếp ngài, vẫn mong ngài thứ lỗi. Hay là ngài đi đến đại trướng bên cạnh nghỉ ngơi trước …

- Không cần! Bổn vương không cần phải phô trương như vậy đâu!

Ngân Kỳ giương roi da lên, cắt ngang lời của vị giáo úy kia, đôi mắt sáng ngời đã hướng về phía quân trướng lớn nhất ở phía trước mặt, trong đó có một đoàn người đang nói chuyện cười đùa vui vẻ đi ra.

Chàng thanh niên đi đầu tiên, đầu vấn khăn đội mũ, mặc một bộ áo dài bằng gấm sa màu xanh đá, lưng thắt đai da, tụ nhiên phóng khoáng, phong độ ngời ngời, đúng là một mỹ nam hiếm thấy, nhưng Ngân Kỳ lại bĩu môi, thầm nghĩ: “Dương Lăng phong thái như ngọc, đích thực là một nam nhân khôi ngô tuấn tú hiếm thấy nhưng so với Dương đại ca của ta thì vẫn còn kém vài phần.”

Ánh mắt vừa rời khỏi Dương Lăng thì nàng liền nhìn thấy Thành Khởi Vận đang đứng bên cạnh hắn. Môi đỏ, mắt thanh, thần sắc tự nhiên, da dẻ mềm mịn, đôi má ửng hồng, đúng là một khuôn mặt đẹp tựa hoa đào mới nở, đặc biệt là hai đầu lông mày phong tình, đúng là kiều diễm không ai sánh bằng.

Trong lòng của Ngân kỳ không khỏi kinh ngạc: “ Tại sao tỷ ấy lại ở đây? Đúng rồi, Dương Lăng phong độ tài năng xuất chúng như vậy, lại có bản lĩnh bản lĩnh thông thiên triệt địa thế kia, có lẽ tỷ ấy đã thích hắn ta rồi? Tỷ …. Tỷ ấy là tỷ tỷ của Dương đại ca. Nếu như tỷ ấy thích Dương Lăng, vậy thì hai nhà nếu như kết thân gia, còn ta là thê tử của Dương đại ca, đến lúc đó thì sẽ tính như thế nào đây?”
Bình Luận (0)
Comment