Ngược Về Thời Minh

Chương 466.2

- Ừ!

Ngân Kỳ hài lòng gật đầu, bỗng nhiên phát giác thật ra bản thân mình đã không còn nhỏ rồi, ít nhất thì đấu trí đấu dũng tiến hành đàm phán với Quốc Công Đại Minh giảo hoạt này cũng không chịu thiệt thòi gì.

Nàng lặng lẽ dựng thẳng eo, cố gắng ưỡn ngực, liếc thấy đường cong bộ ngực của mình nhô lên một cách xinh đẹp, chợt phát hiện thật ra bộ ngực của mình cũng không coi là nhỏ. Nàng tự tin vô cùng nói:

- Nói đi, điều kiện thứ ba của Quốc Công là gì?

Lúc này đổi thành Dương Lăng căng thẳng, hắn lén lén lút lút nhìn ra bên ngoài, Thành Khởi Vận và Hồng Nương Tử vẫn chưa đến à. Dương Lăng chỉ đành kiên trì đến cùng nói:

- Ách…điều kiện thứ ba này là chuyện riêng của cá nhân ta. Khi sứ giả Ngõa Lạt đến gặp ta, có mang theo mấy vũ kỹ tuyệt sắc của Tây Vực, Ba Tư, Thiên Trúc, nhưng…đã từng ra biển khó nhìn trúng nước nha, những mỹ nhân kia ta đều không để vào mắt, lại chỉ thích một nữ tử mỹ lệ trong bộ lạc Đóa Nhan. Ta muốn…khụ khụ, muốn đòi Nữ vương một nữ nhân.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngân Kỳ đỏ ửng lên, nàng vẫn là một thiếu nữ chưa chồng, Dương Quốc Công này…vừa mới khen hắn thì đã lộ nguyên hình rồi, nam nhân thật sự không được bao nhiêu người tốt mà!

Ngân Kỳ choáng váng, hơi xấu hổ, lúc này mới lấy hết dũng khí nói:

- Việc này…Quốc Công là nhân tài xuất chúng, chức cao tước hiển, có thể có cơ hội hầu hạ bên người Quốc Công, ta nghĩ nữ tử được ngài thích cũng sẽ vô cùng vui vẻ. Nếu Quốc Công thích, dĩ nhiên ta sẽ nguyện ý chu toàn việc này, chỉ là không biết Quốc Công thích nữ tử nào?

Dương Lăng cười gượng hai tiếng nói:

- Tuy nói Hán Mông không cấm kết hôn, có điều…thân phận nữ tử này đặc thù, nếu Nữ vương không gật đầu, chuyện tốt này chung quy khó thành.

Ngân Kỳ nổi lòng hiếu kỳ:

- Nữ tử nào trong tộc ta khiến Quốc Công ưu ái thế? Hơn nữa nam cưới nữ gả là chuyện thường, với thân phận của Quốc Công muốn kết hôn với dạng nữ tử nào mà không được, còn cần ta đồng ý mới được sao?

Dương Lăng cười xấu hổ, trên trán mơ hồ toát mồ hôi:

- Ách, bởi vì người này chính là người trong phủ Nữ vương.

Hắn đưa mắt liếc ra ngoài, Hồng Nương Tử và Thành Khởi Vận vẫn chưa lộ diện.

- Quý phủ của ta? Vũ kỹ trong phủ của ta là…

Ngân Kỳ đột nhiên nhớ đến một người, trong lòng không khỏi cả kinh:

- Lẽ nào là nàng ấy? Lần trước khi mở tiệc chiêu đãi Quốc Công, nàng ấy đã tặng khăn Ha Đạt và rượu ngon. Nếu nói yêu kiều động lòng người, diễm lệ quần phương, trong thành Đóa Nhan đại khái chỉ có A Như Na nàng ta có đủ tư cách thôi.

- Trước khi phụ thân không có Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ, trong hơn bốn mươi thê thiếp sủng ái nhất là nàng ta. Bây giờ nàng ta mới hai mươi mốt tuổi, tuổi trẻ xinh đẹp, khó trách Dương Quốc Công thích nàng. Nàng ấy là thiếp thất của cha ta, nếu mang nàng cho người ta, đương nhiên là phải được ta đồng ý rồi, nhưng…nhưng phía đường thúc Ngột Lương Cáp…?

Ngân Kỳ có chút khó khăn, theo tập tục của bộ lạc nàng, một nam nhân chết rồi thì thê tử của y có thể do huynh đệ ngang hàng thu nhận hoặc là do nhi tử thu nhận làm thê thiếp ngoài trừ mẫu thân của mình. Tập tục này ngay cả trong phủ của vương công quý tộc cũng không ngoại lệ. Sau khi Thành Cát Tư Hãn chết đi, hai nhi tử của ông ta lần lượt yêu cầu một mỹ nữ mà ông ta sủng ái nhất.

Nhưng trong tập tục của bọn họ lại không giống như thói quen của sĩ đại phu hoặc quý hoạn người Hán là ngẫu nhiên gặp trong một buổi đấu rượu, luận thơ hoặc là tâm đầu ý hợp, nhất thời cao hứng liền thưởng thiếp, mượn thiếp. Cho dù việc tặng riêng cho nhau cũng không phải không có, nhưng thân phận của Hoa Đương khác. Tính theo cách của Đại Minh thì ông ta là vương mà Hoàng thất phong, thê thiếp của ông ta chính là mệnh phụ. Tính theo cách của người Mông Cổ, thê thiếp của ông ta có thể tiếp ục gả cho huynh đệ hoặc nhi tử của chồng theo tục lệ, nhưng không có đạo lý tặng cho người ngoài. Huống chi Ngột Lương Cáp tốt xấu gì thì cũng là người ủng hộ có ích của Ngân Kỳ trong bộ lạc Đóa Nhan, nàng cũng không muốn làm đường thúc đau lòng.

Ngân Kỳ cẩn thận cực kỳ hòi:

- Ngài…người ngài muốn chắc không phải là thiếp thị của phụ vương ta chứ?

Dương Lăng ngẩn ngơ, không nén được cười nói:

- Dĩ nhiên không phải.

Ngân Kỳ lập tức yên tâm, sảng khoái cười lên tiếng:

- Được! Chỉ cần không phải là cơ thiếp của cha ta thì dễ rồi, chỉ cần Quốc Công mở miệng, nữ tử trong phủ ta mặc ngài đòi.

Dương Lăng vừa nghe thì hai mắt trợn lên nói:

- Nữ vương nói vậy là đồng ý sao?

Ngân Kỳ ngạo nghễ nói:

- Tuy ta là nữ tử, nhưng cũng là nói được làm được!

- Vậy…

Dương Lăng rời ghế vái chào, mặt dày mày dạn nói:

- Dương Lăng đa tạ nương tử.

- Ha ha ha…không cần khách…Cái gì? Ngươi nói gì thế?

Ngân Kỳ thấy hắn rời ghế thi lễ thì vội vàng đứng dậy đỡ lấy, bỗng nghe thấy nửa câu sau của Dương Lăng thì dọa cho nàng lảo đảo, Dương Lăng ngược lại phải đỡ nàng một phen.

Ngân Kỳ rời khỏi tay của Dương Lăng, đỏ mặt nén giận nói:

- Quốc Công xin tự trọng, ta…ta đã hứa gả cho Bắc Anh Vương, lẽ nào ngài không biết?

Dương Lăng cười khổ một tiếng nói:

- Dĩ nhiên biết, Ngân Kỳ, bên trong còn có ẩn tình khác, lát nữa ta sẽ nói tỉ mỉ lần nữa cho nàng nghe. Ta chỉ muốn biết, trên đời này nếu không có Dương Anh, thì nàng cảm thấy ta có xứng với nàng không?

Ánh mắt Ngân Kỳ lóe lên, trở nên có chút quỷ dị.

Dương Lăng tiến lên một bước, phát động tiến công nhu tình, thấp giọng nói:

- Từ khi quen biết ở núi Bạch Đăng, sự thông tuệ và tư dung của cô nương đã để lại ấn tượng sâu đậm với Dương mỗ, chuyến đi tái bắc lần này…

“Keng” một tiếng, đoản kiếm trong tay Ngân Kỳ ra khỏi vỏ rồi. Kiếm này chính là tín vậy mà Hồng Nương Tử và Ngân Kỳ trao đổi, bảo kiếm sắc bén đặt lên đầu vai Dương Lăng. Dương Lăng không khỏi sửng sốt, thất thanh nói:

- Nàng làm gì vậy? Không chịu thì cũng không cần giết người chứ?

- Ta hiểu rồi.

Ngân Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngầm đồng ý để chúng ta kết minh với Bạch Y Quân, chỉ là kế hoãn binh của ngươi! Bây giờ đại địch Bá Nhan Mãnh Khả bị tiêu diệt rồi, thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, ngươi dùng lời ngon tiếng ngọt có ý đồ với ta là muốn bảo ta giúp ngươi cùng nhau đối phó Dương Anh ca ca phải không?

Khi nàng thét hỏi thì mũi kiếm đã chúi xuống, Dương Lăng bất giác lùi lại một bước, liên tục cười khổ nói:

- Nàng hiểu lầm rồi, sự tình hoàn toàn không phải như nàng nghĩ…

Ôi! Lão bà tương lai này dường như rất trung thành với lão bà kia, lại không sợ trở mặt mà rút kiếm tại chỗ. Dương Lăng thật sự là không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Bởi vì những chuyện mà Dương Lăng thương nghị thật sự không tiện để người ta nghe thấy cho nên đã cho tả hữu lui ra từ sớm, nghiêm lệnh không được tới gần, xung quanh không ai giúp hắn cả, Ngân Kỳ cười lạnh liên tục, đoạn nói:

- Ta nói ngươi đánh thắng trận lại lưu luyến không đi! Ta nói ngươi đưa ra điều kiện tốt như vậy! Ngươi nói nếu trên đời nà không có Dương Anh là có ý gì?

Nghĩ lại thủ đoạn của Dương Lăng, nếu hắn thật sự muốn diệt trừ Bạch Y Quân, diệt trừ Dương Anh thì rất có thể đã thiết lập gian kế trùng trùng với Dương Anh rồi, thanh âm của Ngân kỳ bất giác trở nên run rẩy.

Dương Lăng lúc này mới biết vấn đề nằm ở đâu. Đang lúc hắn không biết nên nói từ đâu để loại bỏ hiểu lầm của Ngân Kỳ thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng kêu sợ hãi, sau đó một người quát to:

- Ngân Kỳ, dừng tay!

Ngân Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy người đến là tỷ đệ Dương Anh, không khỏi vui vẻ nói:

- Dương Anh đại ca, huynh đến rồi, hắn…hắn muốn kích động ta cùng nhau đối phó Bạch Y Quân của huynh đó.

Hồng Nương Tử không biết hai người này nói thế nào, có điều bây giờ cũng không quan tâm hỏi đến, thanh bảo kiếm sáng chói đặt trên cổ Dương Lăng kia thực kiến người ta nhìn thấy mà hết hồn, nàng vội vàng nói:

- Muội bỏ kiếm xuống trước, có việc gì thì từ từ nói.

Ngân Kỳ dậm chân nói:

- Sao huynh lại không tin chứ? Ở đây là quân doanh của hắn, nếu thả hắn rồi, hắn hạ lệnh một tiếng, toàn bộ chúng ta sẽ bị giam ở đây đó.

Hồng Nương Tử cười khẽ, liếc nhìn Dương Lăng, sau đó nàng dịu dàng nói:

- Thả Quốc Công ra, hắn sẽ không làm hại muội, cũng sẽ không làm hại ta, tin tưởng ta, Ngân Kỳ!

Ngân Kỳ lặng lẽ nhìn nàng một lúc, dần dần được ánh mắt trấn tĩnh của nàng ổn định lại. Nàng chậm rãi thu hồi bảo kiếm, lùi lại hai bước, nghi hoặc nói:

- Xảy ra chuyện gì, các ngươi…có chuyện gì gạt ta sao?

Trực giác của phụ nữ mách bảo nàng vẻ mặt khẽ thay đổi của ba người này, nhận ra giữa ba người “Dương Anh”, Dương Lăng, Thành Khởi Vận hình như có quan hệ không bình thường.

- Ngân Kỳ, chúng ta hoàn toàn là vì đối phó con sói thảo nguyên dã tâm bừng bừng Bá Nhan Mãnh Khả, cho nên từ lâu đã che giấu thân phận khi còn trong quan nội, dùng kế đục nước béo cò, cũng không phải là nhằm vào muội từ sớm. Bạch Y Quân căn bản là quân đội của triều đình.

- Nghe nói muội mời dự lễ hội Naadam, chúng ta cũng chỉ muốn đến giúp muội thống nhất Tam Vệ, bên trong thì áp chế dã tâm của Bạch Âm để tránh chia rẽ, bên ngoài thì chống giặc mạnh Bá Nhan để bình định thảo nguyên. Còn hôn sự của muội…trước đó chúng ta cũng không ngờ đến, tất cả đều do ông trời đưa đẩy! Ngân Kỳ, trên đời đích thực không có Dương Anh!

Ngân Kỳ nghe xong lời của Dương Lăng, bỗng nhiên chuyển sang Dương Anh trừng to đôi mắt, hoài nghi, đáng thương nói:

- Bạch Y Quân căn bản chính là quân đội triều đình Đại Minh? Huynh…huynh không phải kẻ cướp, không tên Dương Anh, vậy huynh là ai?

Trong lòng nàng vẫn ôm ảo tưởng, cho dù y không phải kẻ cướp, không tên Dương Anh thì có quan hệ gì chứ, y vẫn còn ở đây mà.

Hồng Nương Tử khẽ thở dài, đây là một nhà ba người ức hiếp một tiểu cô nương lẻ loi hiu quạnh người ta nha. Nàng nhẹ nhàng tiến lên một bước, dịu dàng nói:

- Ngân Kỳ, ta…không phải tên Dương Anh, ta tên Thôi Oanh Nhi, ta là…nữ nhân của hắn.

Sóng mắt duyên dáng hướng sang Dương Lăng, Hồng Nương Tử giơ tay cao quá đầu, tháo khăn buộc xuống, lập tức vẻ dịu dàng quyến rũ tràn ngập, mái tóc dài nhanh chóng buông xuống.

Ngân Kỳ kêu a một tiếng, trái tim và thanh kiếm trong tay cũng “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment