Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 119

Tạ Kiều lập tức cúi đầu nhìn xuống, vị bên ống quần cậu không chỉ hoàn toàn không thấy ngại ngùng mà còn ngóc đầu như muốn nói—–

Ta lấy rất đàng hoàng.

Tạ Kiều không sao bác bỏ nổi.

Cậu chỉ đành bế bé rắn giấy lên cho nó trở về trong túi, rồi giấu tiệt chai nước cạn một nửa vào ba lô, sau lại quay sang an ủi Tiểu Tô rằng: “Lát xuống núi mua chai khác cho cậu.”

Tiểu Tô bất ngờ: “Ôi anh, anh tốt quá.”

Vừa thuê mình với số tiền lớn, vừa mua bù nước cho đầy săn sóc, nếu không phải người trước mặt rành rành là đàn ông thì cậu ta đã nghi người ta có ý với mình rồi.

Tiểu Tô nghĩ vậy bèn cẩn thận nói: “Em thẳng.”

“Tôi cong.”

Tạ Kiều đáp không buồn suy nghĩ.

Tiểu Tô:????!

Hướng dẫn viên đang rất bàng hoàng.

Mà Tạ Kiều chẳng hề hay biết gì thì đã lại tiếp tục hành trình trèo lên đỉnh núi, từ góc nhìn của cậu bây giờ đã có thể trông thấy phần mái cong của ngôi chùa nọ loáng thoáng trong khu rừng rậm rạp.

*

Chân núi Lệ, hang động đá vôi.

Trong hang đen kịt, Ngô Nhạc vừa soi đèn pin vừa sục sạo xung quanh. Không gian yên tĩnh cực độ khiến cho cậu ta nghe được cả tiếng ù tai của mình.

“Đằng này không đi được.” Một cảnh sát lão làng chiếu đèn qua một cái khe chật hẹp, hang sâu hun hút làm ánh đèn lọt vào hư vô.

Một cảnh sát khá trẻ nói: “Vậy cho người máy qua xem.”

Nhận được sự tán đồng của mọi người xong anh ta liền lấy từ ba lô ra một người máy trinh sát chỉ cao đến đầu gối do Họ Ngu sản xuất, loại người máy này có thể khám phá những nơi có địa hình phức tạp và truyền số liệu về cho người sử dụng.

“Đồng Tây cũng được trang bị người máy rồi ạ?” Ngô Nhạc lấy làm ngạc nhiên, bởi giá thành của các loại người máy chuyên biệt như vậy hiện rất đắt đỏ, dù là Biên thành thì cũng không đủ dùng.

“Của một phụ huynh cung cấp.” Cảnh sát lão làng lấy bao thuốc lá từ túi áo, nhưng chợt nhớ ra mình đang ở trong hang nên lại bỏ về, “Tóc bạc nửa đầu rồi.”

Ngô Nhạc yên lặng.

Tất cả mọi người đều gánh áp lực nặng trĩu trên vai.

Cậu ta phải tìm được những đứa trẻ ấy.

Còn Tạ Kiều, chờ hoàn thành vụ án này rồi cậu ta sẽ tiếp tục truy tìm chứng cứ, nhất định không thể cho một con thi trành nào lọt lưới pháp luật.

Người máy có dấu chân thỏ sau lưng chậm rãi tiến vào và dần dần biến mất trong khe nứt. Màn hình máy tính đen nhánh, có vẻ có trục trặc gì đó.

Ngô Nhạc chỉ có thể nghe thấy tiếng động của người máy truyền về, sự yên lặng lạ thường phóng đại nỗi bất an của tất cả mọi người ở đây, họ đều cảm thấy như bị sự khủng hoảng khó tả nào đó nuốt trọn.

Đúng lúc này, tiếng khóc xé ruột xé gan của một bé gái đột ngột vang lên từ máy tính khiến màn hình trực tiếp vỡ tan tành!

*

Tạ Kiều và Tiểu Tô chầm chậm leo lên núi.

Chùa xây trên đỉnh núi, Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn lên, khó mà hình dung nổi nơi rừng núi hoang vu như vậy lại có một ngôi chùa.

Dù diện tích chùa chỉ chừng năm trăm mét vuông nhưng mái là mái cong được lợp bằng ngói lưu ly, nắng chiếu vào phát sáng rực rỡ, hoàn toàn trái ngược với quang cảnh xung quanh.

“Trong chùa có ai không?” Tạ Kiều nhíu mày hỏi.

“Toàn là dân vùng núi thờ cúng tự phát thôi, vì lần nào cầu cũng linh nên mọi người dát vàng cho tượng.”

“Thì ra là vậy.”

Tạ Kiều bước vào chùa với vẻ mặt ngẫm nghĩ.

Diện tích trong chùa có hạn nên vừa bước vào đã là chính điện.

Ngay chính diện đặt một pho tượng Phật mặt mày đầy đặn, hương khói mịt mờ khiến pho tượng trông càng uy nghiêm.

Hai bên trái phải pho tượng cao sáu mét này là đông đảo các vị Bồ Tát.

Sau khi chậm rãi quan sát một vòng, Tạ Kiều lại nhìn chiếc bát hương cúng trước pho tượng Phật, hương trong này mới cháy một đoạn ngắn, nghĩa là người thắp hương mới rời đi chưa được bao lâu.

“Có đường nào khác lên núi à?” Tạ Kiều đến gần bát hương.

“Có mỗi đường này thôi.” Tiểu Tô khẳng định.

Nói đoạn, cậu ta dâng một nén hương và quỳ lạy thành tâm.

Đợi Tiểu Tô đứng lên, Tạ Kiều nói: “Hiếm khi được thấy một người trẻ tuổi thờ Phật.”

“Không hẳn là thờ.” Tiểu Tô cười ngượng ngập, “Chỉ cần giúp em kiếm ra tiền thì ai em cũng lạy.”

“Mà anh không lạy à?” Tiểu Tô khuyên nhủ, “Linh lắm.”

Sợ Tạ Kiều không tin nên cậu ta nói tiếp: “Trước em bảo anh người ta từng phát hiện thi thể trong hang đá vôi đúng không, mẹ đứa bé ấy thấy thi thể con xong thì phát điên, ngày nào gặp ai cũng hỏi con mình ở đâu.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó người dân góp vốn xây dựng ngôi chùa này, thế rồi người mẹ điên kia bỗng khỏi bệnh, có thể chở hàng làm ăn với chồng, vật tư trong chùa là do nhà này chở tới đấy.” Tiểu Tô bùi ngùi, “Chùa này linh thật.”

“Sao lại bị bẩn thế này.” Nói được nửa chừng thì Tiểu Tô liếc thấy chân tượng Phật dát vàng dính vết bẩn màu đen.

Sau đó cậu ta tìm được một chiếc khăn lau sạch trong đại điện và dùng nó để lau chùi vết bẩn. Đúng lúc tay cậu ta sắp chạm vào pho tượng——

Xà ảnh đen khổng lồ bỗng hiện lên trên giá nến.

Tiểu Tô kinh hoàng ném phắt chiếc khăn lau, ngã lăn xuống đất.

“Có vấn đề phải không?”

Tạ Kiều nhỏ giọng hỏi bé rắn giấy trong túi áo.

Bé rắn giấy ngúc ngoắc cái đuôi rồi lười biếng chui vào trong túi.

Bé rắn giấy là kiểu thờ ơ với người ngoài hệt tính Ngu tiên sinh. Sở dĩ nó cứu Tiểu Tô một mạng, theo như Tạ Kiều suy đoán, khả năng cao là nhờ vào chai nước suối.

Mà Tiểu Tô đã sợ đến ngất xỉu hoàn toàn không biết rằng, mạng sống của mình được đổi lấy bằng chai nước suối.

Tạ Kiều mở sách sưu tầm.

Succubus đang ở ngay trong tranh minh họa của Arcus, giờ cậu mới biết các sinh vật trong sách sưu tầm có thể ghé nhà nhau chơi luôn đấy.

Cậu triệu hồi Arcus hóa thành chiếc dao găm trong tay cậu, succubus giương cung cũng xuất hiện phía sau.

Tạ Kiều nhìn pho tượng mặt mày hiền hậu, rồi lại nhìn vết bẩn màu đen dưới chân pho tượng, nếu cậu đoán không sai.

Cậu đâm thẳng con dao găm nổi lửa địa ngục lên mình pho tượng dát vàng, ngay trong chớp mắt—–

Khuôn mặt vốn hiền lành của pho tượng Phật trở nên sa sầm và rúm ró đầy quái đản.

Lớp mạ vàng quanh mình pho tượng bị lửa địa ngục thiêu cháy, để lộ ra dáng hình thật sự dưới lớp vỏ bọc Phật: một con thi trành ngụy trang thành tà thần.

Tà thần lao về phía Tạ Kiều, tốc độ của nó vô hiệu hóa mũi tên của succubus.

Ngay khoảnh khắc nó sắp chạm tới Tạ Kiều, bé rắn giấy bất chợt lao ra chắn trước mặt cậu.

Tà thần đổ rầm xuống đất, chẳng mấy chốc đã quắt lại thành một lớp da đen.

Bé rắn giấy cũng chia năm xẻ bảy.

Tạ Kiều gom những mảnh giấy lả tả vào chung một chỗ.

Nhưng đợi rất lâu, mà bé rắn giấy vẫn không hề sống lại.

Tạ Kiều kinh ngạc nhìn bé rắn giấy đã chết đi, vành mắt cậu thoắt cái đỏ bừng, cậu vội cúi đầu che giấu cảm xúc của mình, chỉ là chẳng kịp ngăn nước mắt rơi xuống mình bé giấy.

Tại văn phòng, cảm nhận được nước mắt đối phương nhỏ lên người hắn, Ngu Hàn Sinh nhấp môi: “Lại khóc nhè rồi.”

“Ai khóc nhè?”

Lý Trạch ngờ vực hỏi.

Trong phòng chỉ có Ngu Hàn Sinh, Hạ Giản và cậu ta, dĩ nhiên tay rắn chín đầu cạnh cậu ta thì không thể nào khóc được rồi, mà Hạ Giản cũng không giống người như vậy lắm.

Hạ Giản bỗng ngộ ra: “Chắc là Kiều Kiều, Kiều Kiều hơi khóc nhè tí.”

Ngu Hàn Sinh lạnh lùng nhấc mắt: “Cậu bảo ai?”

Hạ Giản không nhận thấy giọng điệu khác thường của Ngu Hàn Sinh, cậu ta toan đáp lại thì bị Lý Trạch ngăn cản, Lý Trạch đỡ lời: “Bảo em, em chúa khóc nhè.”

Hạ Giản: … Không ngờ Tiểu Trạch là người như thế đấy.

Bắt gặp ánh mắt kỳ ba từ Hạ Giản, Lý Trạch vỗ vai cậu bạn thân một cái, thầm nghĩ Hạ Giản vẫn không hiểu tay rắn chín đầu này rồi, ổng có thể bảo Tạ Kiều khóc nhè chứ không cho người khác nói một lời nào không tốt về Tạ Kiều đâu.

Mà Tạ Kiều trong chùa đã trợn tròn cặp mắt, bởi bé rắn giấy tan nát vừa chậm rãi hợp thành một con rắn nhỏ nhăn nhúm, lảo đảo bò về phía Tạ Kiều.

Tạ Kiều nín khóc, vội chìa tay, cẩn thận cất rắn nhỏ vào trong túi.

Succubus lại gần cái bệ trống, giọng nàng có vẻ nghiêm túc hiếm gặp: “Thứ vừa chết chỉ là một cái vỏ rỗng.”

“Nghĩa là sao?”

Tạ Kiều cũng đến gần nàng, bệ dát vàng không có pho tượng che lấp cho phép cậu thấy rõ vực sâu hun hút bên dưới bệ.

“Nó đã được tôn thờ như một vị thần linh trong nhiều tháng, nghĩa là đã hấp thu tín ngưỡng của tín đồ, tốc độ phát triển cũng vì thế mà vượt xa thi trành bình thường, trường hợp xấu nhất là có khả năng con thi trành này to bằng cả ngọn núi.” Succubus cau mày.

“Tín ngưỡng?”

“Tín ngưỡng cũng là một nguồn năng lượng khổng lồ, đặc biệt trong thời kỳ linh lực suy tàn.” Succubus nhớ lại, “Năm xưa Augustine có hầu hết sức mạnh tín ngưỡng trên toàn lục địa, không ai không thần phục trước ngai vàng của hắn.”

“Nếu không phải về sau hắn tàn sát thân tín, đến cả—–”

Succubus chưa dứt lời, Arcus đã hóa về hình người ngăn nàng lại: “Tàn sát thì sao, chết dưới kiếm Bệ hạ là vinh hạnh của chúng.”

Nói đoạn Arcus liếc Tạ Kiều, rồi dời mắt và trở vào trong sách sưu tầm, như đang kiềm chế một điều gì đó.

“Giờ chúng ta đi đâu tiếp?”

Succubus thu tên.

“Chị cũng về trước đã, tiết kiệm lộ phí.” Tạ Kiều bình tĩnh đáp.

Succubus hoàn toàn không lường trước câu trả lời này, nàng nhìn Tạ Kiều đầy ẩn ý rồi cũng bay vào trong sách.

Đợi succubus và Arcus rời đi, Tạ Kiều mới xoa nhẹ lồng ngực phát đau của mình, như thể nó lại đau thêm lần nữa.

Khi cậu chậm rãi bước ra khỏi ngôi chùa thì cảm giác ấy mới tiêu tan.

Cậu thở phào, toan quay lại dìu Tiểu Tô ra, tầm mắt lại chợt ngừng trên hai hàng Bồ Tát xung quanh pho tượng Phật.

Trái ngược với chiều cao khổng lồ của tượng Phật, tượng các vị Bồ Tát chỉ cao hơn một mét nhưng được vẽ rất sống động, sống động như biết thở.

Nghĩ đến một đáp án, Tạ Kiều không dám đập mạnh lên pho tượng mà chỉ khẽ dùng chuôi một con dao nhỏ gõ vỡ lớp vỏ bùn bên ngoài.

Vỏ bùn nứt thành một khe hở.

Tạ Kiều nín thở.

Khẽ hở chậm chạp vỡ ra, để lộ khuôn mặt nhắm mắt như đang ngủ say của một đứa bé, chẳng qua da tay đứa bé đã dính chặt vào lớp vỏ bùn, không bao lâu nữa sẽ hoàn thành biến thành tượng đất.

Tạ Kiều không dám hành động thêm gì, lập tức bấm số gọi cảnh sát.

*

Ngô Nhạc người loắt choắt nên tự xung phong lách qua khe hở trong động đá vôi. Cậu ta đi lần theo tiếng khóc của đứa bé.

Khi tiếng khóc ngưng bặt, cũng là lúc cậu ta chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.

Người đàn bà cậu ta từng thấy ở đồn cảnh sát vừa phát một đoạn âm thanh trên di động mụ, rồi ngồi bệt xuống đất loay hoay với đống tay chân trẻ con đứt rời be bét máu me, như muốn ghép thành thân thể hoàn chỉnh.

“Con ngoan.”

Vương Lệ nhẹ giọng nói với đống tay chân dưới đất: “Sắp được năm trăm rồi, thần linh đã hứa với mẹ sẽ trả con về cho mẹ.”

Ngô Nhạc kinh hãi dừng chân, vốn tưởng mụ ta là người bình thường, chẳng ngờ là một người đàn bà điên dại.

Khi Ngô Nhạc còng tay Vương Lệ đưa ra ngoài hang động đá vôi, cảnh sát lão làng nghe cậu kể lại cũng chỉ biết thở dài: “Con bà ấy bị thi trành ăn sống, sao bà ấy lại có thể chờ mong thi trành rủ lòng thương?”

Ngô Nhạc dằn lòng nói: “Dù thế nào thì chuyện đám trẻ mất tích hẳn cũng liên quan tới giao dịch giữa bà ta và thi trành, cháu nhớ trên núi có ngôi chùa, chúng ta nên ghé qua xem.”

“Không cần.”

Cảnh sát lão làng khoát tay.

“Tại sao ạ?” Ngô Nhạc không hiểu.

“Có người tìm được đám trẻ rồi.” Cảnh sát lão làng trả lời giọng mừng rỡ.

“Là ai?”

Ngô Nhạc không nhịn được hỏi.

Cậu ta cũng không ghen tỵ gì đâu, chỉ tò mò ai có thể tìm ra nhanh như vậy mà thôi.

“Tạ Kiều.”

Cảnh sát lão làng đáp.

Ngô Nhạc:???!

“Tôi thấy trên báo bảo cậu này là một diễn viên, qua đằng này quan sát trước cho chương trình quay tuần sau gì đấy, vậy mà cũng tiện giải quyết được luôn án mất tích, thanh niên nhiệt tình như thế dạo này không thấy nhiều đâu…” Cảnh sát lão làng chỉ thiếu nước vận dụng hết vốn từ mỹ miều ra để mà khen ngợi.

Ngô Nhạc: … Mọi người đều bị cậu ta lừa rồi.

*

Lúc tạm biệt Đồng Tây Tạ Kiều gặp phải chút rắc rối nhỏ. Chuyện là người nhà nạn nhân cứ đòi đưa cậu quà nhỏ quà lớn, đắt quá thì không muốn nhận, tuy nhiên cậu lại muốn tiếp mấy món quà địa phương giá phải chăng.

Thế rồi nhờ thủ tục gửi hành lý loằng ngoằng mà cậu cũng gạt luôn suy nghĩ ấy.

Cuối cùng thành ra đến quả quýt cũng không cầm, chỉ vác một thân đầy đạo đức đến nhà ga, không chỉ vậy, cậu còn tặng Tiểu Tô một hòm nước suối, hẹn lần sau đến Đồng Tây chơi sẽ lại thuê cậu ta làm hướng dẫn viên.

Nhìn cậu thanh niên tay trống lên tàu, người đàn bà mặc đồ hàng hiệu oán trách người bên cạnh: “Đã bảo anh đừng có chưa gặp đã đòi tặng nhà rồi cơ mà, giờ dọa người ta chạy mất rồi đấy thấy chưa.”

“Tại anh tại anh, chưa có kinh nghiệm giao tiếp với người tử tế.”

Ông chủ tuổi trung niên lấy làm rầu rĩ, Tạ Kiều cứu đứa con duy nhất của họ nhưng lại không thiết cái gì, điều này làm vợ chồng bọn họ áy náy không yên.

Không được, vẫn phải nghĩ cách khác.

Còn Tạ Kiều trở lại Biên thành liền nhắn tin cho đạo diễn.

[Tạ Kiều] Em ghé qua núi Lệ vẫn thấy có nguy hiểm nhất định ạ.

[đạo diễn Vương] anh biết.

Tạ Kiều tò mò hỏi nguyên nhân, đạo diễn lập tức trả lời cậu.

[đạo diễn Vương] người dân cả nước đều biết.

Tạ Kiều nghe vậy mở weibo lên xem, quả nhiên thấy tên cậu ngồi chễm chệ trên hot search.

# Tạ Kiều Lệ Thủy #

# Diễn viên không muốn phá án không phải diễn viên ngầu #

# Thỏ con đi du lịch #



Dưới bình luận toàn nói về vụ án Lệ Thủy.

[whipping cream] Tạ Kiều giải cứu hơn bốn trăm đứa bé?! Sau này ngồi kể thành tích nhớ tính cả vụ này vào nhé cảm ơn.

[xương rồng Nopal] thủ phạm làm tôi hoang mang quá, một người đàn bà có thể lặng lẽ bắt cóc hơn bốn trăm đứa trẻ không dấu vết? Chồng bà ta không nói năng gì, không biết là không biết hay muốn chối bỏ quan hệ mà thôi.

[bánh su kem] a a a a tôi cũng muốn nuôi một bé thỏ tai cụp tự mình đeo ba lô đi du lịch khắp nơi như Kiều Kiều.



Tạ Kiều đọc lần lượt từng bình luận một, mọi người ở đây đều khen cậu, không ai ghét cậu vì cậu là một con thỏ tai cụp hết. Thế là cậu chậm rãi thở ra, khóe môi cũng cong lên cao vút.

Rồi cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

Sáu giờ chiều, Ngu tiên sinh sắp về rồi.

Tạ Kiều lặng lẽ lần đến sát cửa, vừa đúng lúc gặp Ngu Hàn Sinh từ công ty trở về.

Rõ ràng chỉ mới không gặp có một ngày thôi mà Tạ Kiều cứ cảm giác như đã cách cả mấy ngày vậy đấy, cậu không khỏi nhìn Ngu tiên sinh chằm chằm.

Ngu tiên sinh nhà mình đẹp nhất trần đời.

Tạ Kiều hài lòng dời mắt.

Sau đó cậu vừa đi cùng Ngu Hàn Sinh lên tầng vừa kể chuyến phiêu lưu của mình hôm nay: “Núi Lệ nhiều rắn cực, còn có cả một con rắn bò sát trước mặt em, thế rồi bị em dọa chết cứng, lúc ấy em nửa muốn làm rắn muối tiêu, nửa muốn làm canh rắn Tây Hồ.”

Nói xong Tạ Kiều mới nhận ra mình lại dính bệnh nghề nghiệp, cậu vội chữa lời: “Nói chung là con rắn đó bị chính em dọa chết á.”

“Chính em?”

Ngu Hàn Sinh híp mắt.

Tạ Kiều khiêm tốn: “Cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là con thỏ đầu tiên trong tộc dọa chết rắn thôi mà.”

Ngu Hàn Sinh nhìn chóp mũi ửng đỏ của cậu thanh niên, khen một câu với âm sắc thiên lạnh của hắn: “Rất giỏi.”

Mặt Tạ Kiều nóng hầm hập, nói chính xác ra thì ‘dọa chết rắn’ của cậu là nhờ thỏ mượn oai rắn thôi.

Hồi lâu, mặt cậu mới bớt đỏ hơn, nhớ tới bình luận khi trước, cậu hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Hồi bé em lớn lên ở trại mồ côi.”

Ngu Hàn Sinh dừng bước.

“Một đứa trẻ không ai cần sẽ được đưa đến trại mồ côi.” Giọng Tạ Kiều run lên khe khẽ.

Ngu Hàn Sinh lặng im nhìn cậu, ánh mắt hắn như muốn nói—–

Tôi chiều còn chưa kịp, sao có thể có chuyện không ai cần?

Hốc mắt Tạ Kiều nóng lên, cậu khẽ cúi đầu: “Ban đầu em rất ngóng được nhận nuôi, nhưng mỗi khi em bắt đầu thích gia đình mới thì chẳng bao lâu sau sẽ bị trả về trại mồ côi, dần dà, em không còn mong đợi nữa.”

“Vì chưa từng có được niềm yêu thích lâu dài, nên đã có một khoảng thời gian rất dài em tin rằng tình cảm là không bền lâu được.”

Tạ Kiều vốn tưởng bộc bạch lòng mình rất khó, nói ra rồi lại chỉ thấy nhẹ nhàng.

Nhưng cậu chưa nói xong đã bị Ngu tiên sinh ôm vào lòng, chất giọng lành lạnh của Ngu tiên sinh từ đỉnh đầu truyền tới.

“Vậy thì—-”

“Chỉ cần yêu tôi.”

Vì tôi sẽ yêu em mãi mãi.
Bình Luận (0)
Comment