Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 35

Trong điện thoại, Tạ Kiều cõng chiếc ba lô vừa dày vừa nặng, tiếp tục lặn lội về hướng đông.

Trong môi trường hoàn toàn yên ắng, cậu chỉ có thể nghe được tiếng thở của mình, nhưng cứ nghĩ có Ngu tiên sinh bên cạnh, cậu lại không cảm thấy sợ hãi nữa.

Không biết đã đi được bao lâu, bước chân cậu ngày càng mệt nhọc, cậu ngồi nghỉ trên một tảng đá, mở ba lô, uống một hớp nước nhỏ.

So với đồ ăn, nước là nguồn tài nguyên quý giá hơn cả.

Cậu còn chưa vặn nắp chai nước, một ánh sáng chói mắt đã xoẹt ngang bầu trời, một tia lửa theo đó lóe lên, nhưng trong nháy mắt đã lại chìm vào bóng tối.

Khoảng cách rất gần cậu!

Tạ Kiều mở bừng hai mắt, cậu không do dự, lập tức bỏ chai nước vào ba lô, đi về phía tia lửa rơi xuống.

*

Khoa học kỹ thuật họ Ngu đã thành lập website chính thức, đồng thời bắt đầu mở bán lô người máy gia dụng tự nghiên cứu đầu tiên, đặt tên là Bé Xám.

Sau khi nhóm khách đầu tiên nhận hàng, một người trong số đó đã mở bài thảo luận trên diễn đàn khoa học kỹ thuật lớn nhất nước Hoa.

[Trà chanh quất] robot gia dụng của công ty khoa học kỹ thuật họ Ngu tuyệt đối là robot bị đánh giá thấp so với giá trị thật nhất triển lãm robot năm nay, làm được hết các việc nhà cơ bản, trong khi chỉ là một công ty nhỏ mới thành lập cách đây không lâu, dựa vào mỗi sản phẩm này thôi cũng có cơ chen chân vào top công ty trong nước rồi

Bên dưới có không ít bình luận đồng ý.

[que thạch] tôi cũng đặt rồi, đang chờ hàng đến, biết làm sao giờ, tại robot chiến đấu SE ở triển lãm bắt mắt quá mà

[sườn xào chua ngọt] giờ máy hút bụi với máy rửa bát cộng lại đã trên năm nghìn rồi, tôi thấy robot công ty này giá cả phải chăng lắm, mua thử không thôi cũng chẳng mất gì nhiều

[canh thịt viên cà chua] khá là tò mò về bộ phận kỹ thuật của công ty họ, chưa nghe tin có cao thủ nào bị móc đi mất nhỉ, hay là hợp tác với các trường đại học?

Tuy nhiên giữa một rừng tán thưởng, một KOL chuyên về mảng khoa học kỹ thuật lại đăng weibo với nội dung như sau.

(*key opinion leader)

[thẩm định viên Thanh Diệp] năm ngoái thương mại hóa robot bùng nổ, đủ loại robot hài hước xuất hiện trên đời, nói về một sản phẩm robot gia dụng khá nổi tiếng gần đây, bề ngoài bắt chước con người của nó lại không thể nào quét dọn dưới gầm giường, tôi chắc chắc sẽ không mua, ai muốn đóng thuế IQ thì cứ việc

Nói đúng ra, tài khoản weibo này cũng không hoàn toàn nhằm vào công ty khoa học kỹ thuật họ Ngu, bởi sau đó anh ta phê bình robot của các công ty khác còn gắt hơn thế nữa, từ ngữ cũng không nể nang chút nào.

Nhưng Hạ Giản vẫn chướng mắt tài khoản weibo này, một kẻ không có trải nghiệm thực tế, cũng chỉ biết phán xét qua vẻ bề ngoài mà lại đi chỉ trích người khác trả phí IQ, ý kiến của tên này vừa được đăng lên, xu hướng tiêu dùng đang trên đà tăng trưởng đã giảm xuống rõ rệt.

Lúc ăn cơm trong sân, mèo mun đọc được bài viết này, nổi quạu định đi tìm chủ tài khoản weibo xả cho một trận, may nhờ Lý Trạch ngăn cản kịp.

Hạ Giản thở phào, anh Mèo cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình hơi nóng nảy, may còn có Lý Trạch sống lý trí.

Không ngờ Lý Trạch lại thản nhiên thốt: "Anh còn chẳng biết lão ở đâu mà tìm, đợi đấy tôi tra địa chỉ cho đã."

Hạ Giản: ... Cậu thay đổi rồi Tiểu Trạch ạ

"Tìm thấy địa chỉ chưa?"

Ngu Hàn Sinh yên lặng nãy giờ đột nhiên cất tiếng.

Hạ Giản bắt đầu cảm thấy hơi hơi hoảng hốt.

Ngu Hàn Sinh lạnh lùng từ bản chất, đứng trước mặt hắn, không ai dám nói to, bởi nhìn thôi cũng biết hắn là người không dễ chọc vào.

"Đã tìm ra." Lý Trạch hí hoáy một lúc, "Lão này tham gia nhóm fan của lão, để nguyên địa chỉ bên trong, ngay tại Tùy An, ngồi TGV nửa tiếng là đến."

Hạ Giản hoàn toàn luống cuống, đang định khuyên can, thì nghe Ngu Hàn Sinh bình thản nói: "Không phải hắn chưa mua hàng sao? Gửi qua cho hắn."

Lý Trạch phát run hai giây, đã hiểu.

Thanh Diệp chưa sử dụng đã đăng weibo, vậy thì gửi người máy đến, để Thanh Diệp chiêm nghiệm sản phẩn của bọn họ cho thật kỹ, các KOL có tiếng như Thanh Diệp đều cần giữ uy tín, đồng nghĩa với việc sẽ có thêm một lần nhận xét miễn phí từ hắn ta.

Không khó nghĩ ra.

Nhưng bình tĩnh mà giữ vững phong thái như vậy không phải điều mà ai cũng làm được.

Lý Trạch liếc nhìn Ngu Hàn Sinh vẫn mang vẻ mặt như thường, cậu ta bỗng nhớ lại những ngày dưới lòng đất, cậu ta đã hoàn toàn không thể tìm ra điểm giống nhau giữa con rắn khổng lồ không hiểu thời cuộc ngày xưa và Ngu Hàn Sinh hiện giờ.

*

Trong điện thoại.

Tạ Kiều không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một vật không phải là đá trên hoang mạc, đó là một cỗ máy bằng sắt thép bị tàn phá.

"Có ai không?"

Cậu đánh bạo hỏi.

Trong máy không có tiếng động, cậu thoáng thất vọng, đang định đến gần thì chợt nghe có tiếng rên rỉ yếu ớt truyền ra từ cỗ máy.

Tạ Kiều sợ hết hồn chim én, cậu cởi ba lô, lần theo nơi phát ra âm thanh.

Trong khoang máy, một người lùn màu xanh bị một tấm ván đè lên, nó đang giãy giụa đầy đau đớn, nhưng sức nó quá yếu, không thể thoát ra.

Tạ Kiều mở cửa khoang, cửa khoang chỉ cao chừng nửa người, cậu không vào được, đành phải ngồi xổm xuống, thò tay nhấc tấm ván.

Người lùn màu xanh sửng sốt, sau đó cắn răng bò ra khỏi khoang máy.

Sau khi nó ra ngoài, Tạ Kiều mới trông rõ ngoại hình của nó, da xanh biếc, mũi diều hâu, nhìn hơi giống Ni Ni, nhưng cao hơn, cao đến thắt lưng cậu.

"Bạn cũng là tinh linh à?"

Tạ Kiều chần chừ hỏi.

Người tí hon da xanh lắc đầu, kiêu ngạo ưỡn ngực, nhưng cơn đau mau chóng khiến nó xuýt xoa một tiếng, cuộn tròn trên nền đất: "Tôi là thần lùn."

Ồ, chưa từng nghe nói.

Tạ Kiều mở ba lô, băng bó vết thương cho nó.

Thần lùn thấy Tạ Kiều không hề sợ hãi, liền lo lắng bổ sung: "Dù thần lùn chúng tôi không được các chủng tộc khác chào đón, nhưng chúng tôi là đội khai thác của đại đế Augustine đấy."

"Đội khai thác?"

Tạ Kiều ngừng tay lại.

"Chúng tôi phụ trách công việc tìm Vực Sâu cho đại đế." Thần lùn nói bằng giọng tự hào.

"Sao lại phải tìm Vực Sâu?"

Tạ Kiều bèn hỏi.

Thần lùn nghe vậy cũng ngớ người, nó vắt hết óc mà nói: "Đại đế muốn mở rộng lãnh thổ mới, Vực Sâu sẽ trở thành quê hương thứ hai của chúng tôi."

Nghe đến đây, Tạ Kiều đã tin chắc sinh vật trong không gian này đều đến từ vạn năm trước, thậm chí trí nhớ của vị thần lùn đây cũng đã dừng lại tại thời kỳ đỉnh cao của đế quốc.

Thời mà Augustine chinh chiến đất liền, lưỡi kiếm của ngài chỉ về Vực Sâu trong truyền thuyết, mà không ai biết Vực Sâu tồn tại ở nơi nào.

"Bạn gặp đại đế rồi à?"

Tạ Kiều tò mò hỏi.

Một cậu bé có xuất thân thú nhân thấp kém có thể trở thành đại đế tay nắm binh quyền, rốt cuộc là người như thế nào.

"Chưa gặp bao giờ." Thần lùn ủ rũ, rồi lại ngẩng đầu, "Nhưng chắc chắn là đại đế rất cao, cao bằng trời luôn ấy!"

Tạ Kiều: ... Xem ra là chưa gặp thật rồi

Cậu đổi câu hỏi khác: "Vậy các bạn đã tìm thấy Vực Sâu chưa?"

Cậu đã từng rơi xuống một hang động đen nhanh, trong đó toàn là sinh vật Vực Sâu, nhưng không biết đó có phải Vực Sâu hay không, khi nào về nhà cậu sẽ hỏi Arcus một chút.

Thần lùn đỏ mặt: "Vẫn chưa, nhóm chú tôi đã đào sâu xuống lòng đất mà không tìm thấy."

Rồi nó đứng dậy, chỉ cỗ máy hư hại: "Thế nên tôi cho rằng Vực Sâu có thể ở trên trời! Tôi bèn chế tạo đĩa bay, để bay đến bầu trời."

Tạ Kiều: "Cũng... sáng tạo đấy."

Cậu rốt cuộc cũng hiểu ánh sáng cậu thấy ngày đó là thứ gì, thì ra là tia lửa phát ra do đĩa bay rơi xuống.

Đến giờ ăn cơm, Tạ Kiều lấy bánh cà rốt mà Ngu tiên sinh chuẩn bị cho cậu, chia cho thần lùn một ít.

Cậu gặm bánh cà rốt dở òm, mặt cũng sắp hóa xanh, ngậm rõ lâu mới cắn thêm một miếng.

Cậu không muốn tốn nhiều thời gian, cơm nước xong xuôi liền tạm biệt thần lùn, tiếp tục lên đường, cơ bản là vì thần lùn trông cứ... không đáng tin lắm ấy.

Tuy nhiên Tạ Kiều không biết một điều, thần là sinh vật quần cư, một con thần lùn chỉ đạt tới cấp D, nhưng một bầy thần lùn thì có thể đạt tới cấp S, mà chúng thần lùn thì lại cực kỳ che chở lẫn nhau.

Ai ngờ thần lùn trước mặt lại thích ăn bánh cà rốt, ăn xong là rưng rưng nhìn cậu: "Xin hỏi bạn có còn bánh nữa không?"

"Lâu lắm rồi tôi chưa được ăn bánh."

Thần lùn ngại ngùng nói.

Tạ Kiều cảm thấy mình tìm được báu vật rồi, không ngờ trên đời này còn có sinh vật thích ăn cà rốt, kiểu gì cậu cũng phải dụ đối phương về nhà mới được.

Tạ Kiều cho thần lùn toàn bộ số bánh cà rốt: "Bạn có muốn trở về cùng tôi không?" Siêu nhiều cà rốt.

Thần lùn thích cà rốt do dự một hồi: "Vậy tôi có thể tiếp tục chế tạo đĩa bay chứ?"

"Tất nhiên có thể rồi."

Tạ Kiều lại nói: "Nhưng mà không được chế tạo trong nhà."

Và thế là, một con thỏ tai cụp màu trắng cùng một con thần lùn da xanh tí tởn chung bước về nhà.

Đường về thong thả hơn đường đi rất nhiều, Tạ Kiều vẽ xong bản đồ, lấy một chiếc polaroid từ ba lô, chụp ảnh những vách đá dựng đứng chặn kín lối đi, còn thần lùn đi khập khiễng thì phụ trách chiếu sáng.

Buổi đêm vào lều đi ngủ, Tạ Kiều bày hết ảnh xuống nền đất, hỏi không khí: "Ngu tiên sinh, anh thấy bức nào đẹp nhất?"

[bạn đời của bạn ngủ trong lều]

[cậu ấy khoe với bạn những bức ảnh cậu ấy chụp được hôm nay]

[bạn có muốn xem không? Chỉ mất một đồng vàng để xem một bức]

Ngu Hàn Sinh bận rộn cả ngày, giờ mới mở điện thoại, đập vào mắt là cảnh tượng như thế.

Chàng trai ngồi trong túp lều mờ tối, trước mặt trải đầy ảnh chụp, mặt Tạ Kiều lem luốc, nhưng tinh thần lại phấn chấn lạ thường.

Hắn dừng mắt hồi lâu rồi mới chịu dời đi, hắn chọn xác nhận, sau khi xem từng bức hình một, hắn mới nhẹ nhàng nói: "Bức hình thứ chín là đẹp nhất."

Tạ Kiều cầm bức hình thứ chín, vẻ mặt nghi ngờ.

Cảnh vật trong bức hình này cũng không đẹp lắm, không có vách núi dựng đứng trong gió cát, cũng không phải hoang mạc vô biên, mà chỉ có bản thân cậu chụp cùng một tảng đá.

Vì tảng đá này trông hơi giống thỏ tai cụp, nên cậu bèn đứng cạnh, nhờ thần lùn chụp cho một bức.

Cũng là bức hình duy nhất có mặt cậu.

Trong hình cậu cười rất xấu hổ.

Tạ Kiều nén nghi ngờ, lấy bút viết tên và ngày tháng lên, đoạn dùng hai tay đưa bức ảnh ra giữa không trung: "Vậy thì, tặng Ngu tiên sinh nhé."

Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm màn hình, khẽ khàng cụp mắt.

*

Buổi tối, Hạ Giản ngồi trong tiệm vừa ăn xiên nướng, vừa tranh thủ vẽ phác thảo cánh tay robot.

Ngẩng đầu, nhìn thấy Ngu Hàn Sinh vừa trở về từ công ty chưa được bao lâu, nay đã lại ra khỏi căn phòng dưới tầng hầm.

Cậu ta đang định rủ Ngu Hàn Sinh ăn chung, thì hắn đã lướt qua người cậu, đi đến tiệm in đối diện.

Giờ này đến tiệm in làm gì vậy nhỉ.

Hạ Giản có chút nghi ngờ, Ngu Hàn Sinh là một người vô cùng tiết kiệm, việc gì có thể dùng máy in ở công ty thì sẽ tuyệt đối không đốt tiền vào tiệm in.

Ngu Hàn Sinh đến tiệm in, lạnh lùng nói: "In ảnh."

"Đóng cửa rồi."

Chủ tiệm in đang chuẩn bị đóng cửa, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của Ngu Hàn Sinh, không biết tại sao, anh ta lại có cảm giác như bị rắn nhìn chòng chọc, toàn thân phát lạnh, nói theo phản xạ: "Đóng cửa cũng vẫn nhận in."

Nhìn nét mặt đối phương, anh ta còn tưởng là ảnh gì quan trọng lắm, nhận lấy bức hình rồi mới biết chỉ là ảnh cap màn hình từ một trò chơi.

Độ phân giải của bức hình không cao, anh ta cắt phần rìa dư thừa, photoshop lại đôi chỗ rồi mới được một tấm hình 3r, đưa cho Ngu Hàn Sinh.

Cự xà rời khỏi tiệm in, cẩn thận đặt bức hình vào trong túi.

"Nhận được rồi."

Ngu Hàn Sinh nhẹ nhàng nói với điện thoại, bờ môi mím chặt khẽ cong lên.

Hắn nhận được món quà của Tạ Kiều rồi.

---- là lần đầu nhận được.

Bình Luận (0)
Comment