Người Ẩn Hình

Chương 17

Beta: Chuột Túi

Diệp Ninh, mấy ngày nay tôi trị liệu liên tục, không thể nào viết thư được. Vừa rồi tôi mới đọc lại những gì tôi viết trước kia, kỳ thật tôi có chút không thể tin nổi những gì mình đã viết. Bên trong tràn ngập những lời nói vừa buồn cười vừa yếu đuối thiếu sức sống. Có lẽ ở trong phòng trị liệu kiểu này sẽ khiến con người ta sinh ra một loại ham muốn nói ra nỗi buồn của mình nhưng lại không biết phải nói như thế nào, cho dù là đàn ông cũng không ngoại lệ.

Thật ra thì trước kia tôi rất bận rộn, mỗi ngày công việc bề bộn, lúc về nhà nhớ tới những chuyện đó cũng chưa bao giờ nảy sinh những suy nghĩ tổn thương đau khổ này. Nhưng hiện giờ ở trong phòng bệnh yên tĩnh ngột ngạt, tôi không ngừng nhớ lại những chuyện trước kia.

Thời gian trung học của chúng ta kết thúc rất nhanh. Em đứng đầu bảng trung học Tung Sơn, thi tốt nghiệp trung học hạng nhất, nhưng dưới sự chú ý của mọi người, em vẫn giống như xưa, trên mặt không chút cảm xúc, luôn luôn lạnh nhạt.

Em vẫn không nhìn thấy tên của tôi như cũ, chuồn chuồn lướt nước quét mắt qua bảng thông báo đỏ thẫm, thậm chí em không hề nhìn xuống tên người xếp hạng sau em. Chỉ cần em liếc mắt nhìn thì sẽ phát hiện, tên Tiêu Nhạc dính sát Diệp Ninh, đang ở bên dưới cái tên Diệp Ninh này.

Về sau lúc người ta quyên tiền cho em, tôi cũng có mặt ở đó. Tôi còn nhớ rõ, cách nhiều người như vậy, ánh mắt lúc đó của em giống như nhìn lướt qua tôi, mờ mịt nhưng lại mang theo chút chán ghét. Tôi không biết em có nhận ra tôi không, nhưng giây phút đó tôi thật khiếp sợ.

Khi đó trong lòng tôi tràn đầy một loại khát vọng tha thiết. Nắm chặt áo khoác trong tay, tự nói với mình, hi vọng một ngày tôi có thể thăng chức thật nhanh, hi vọng tôi có thể có đầy đủ dũng cảm, hi vọng có ngày tôi có thể trao tận tay áo khoác của mình cho em, vì em mà che đi tất cả những ánh mắt không thân thiện trên đời này, cũng như không tiết lộ nỗi gian nan của em trước mặt người khác.

Những lúc ao ước như vậy, lồng ngực của tôi sẽ dâng lên một loại cảm giác ấm áp nóng bỏng không thể nói thành lời. Tôi cũng không biết từ khi nào tôi luôn cảm thấy em cần có người bảo vệ. Mà tôi, dường như có trách nhiệm phải bảo vệ em.

Cho dù lúc em quét mắt về hướng của tôi, trong xa lạ mang theo vẻ chán ghét.

Sau đó, một buổi tối trước khi chúng ta tốt nghiệp rời khỏi ký túc xá, Hoắc Thần đã tỏ tình với em trước mặt rất nhiều người. Cậu ta điên cuồng nói yêu em.

Nhưng tôi lại vẫn còn đang suy nghĩ, yêu là cái gì.

Mà tôi, có yêu em không?

Tự tôi không thể trả lời câu hỏi này. Đối với em tôi hiểu được, cả đời, tôi không thể nào làm giống như Hoắc Thần, không chút cố kỵ, nói với em chữ ‘yêu’ này.

Nếu như không có mùa hè hai mươi năm trước, nếu như không có màn kịch náo loạn, có lẽ tôi đã có thể là một Hoắc Thần khác, có thể không chút kiêng kỵ biểu đạt trái tim nóng bỏng của mình.

Nhưng nếu không có màn kịch náo loạn mùa hè năm đó, tôi cũng sẽ không biết đến cái tên Diệp Ninh này, cũng sẽ không vì vậy mà thi vào trung học Tung Sơn, cũng như sẽ không có một màn khiến tôi khắc cốt ghi tâm.

Mà còn em, lúc đó em bình tĩnh đi ra, lòng không khúc mắc, nói với Hoắc Thần, từ trước tới giờ tôi không biết cậu có dũng khí như vậy?

Hiện giờ, có phải em đã không còn cách nào nói ra một lời bình tĩnh như vậy nữa?

Đêm đó, tôi đứng dưới gốc cây Dương suốt cả đêm.

Sau đó, tôi một người vác hành lý, rời khỏi thành phố S. Lúc xe lửa chuyển động, nhìn từ trong cửa sổ ra ngoài, tôi thấy khách sạn Bạch Thiên Nga, dấu hiệu có tính chất kiến trúc của thành phố chúng ta. Trước đây tôi đã từng đạp xe đạp ngang qua chỗ đó biết bao nhiều lần vào giờ tan học, nhưng tôi lại cảm thấy đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy nơi này.

Tôi sẽ không bao giờ trở lại.

Lúc đó mẹ tôi tái hôn, cha tôi cũng tái hôn.

Tôi cũng giống như em, một thân một mình.

Lúc tôi trúng tuyển vào trường học hạng hai kia, tôi bắt đầu trải qua giai đoạn khởi đầu đau khổ. Suốt ba tháng, tôi luôn nằm mơ, mơ thấy em chỉ mặc áo lót, đầu tóc rồi bù, co rút run rẩy, mơ thấy bàn tay ửng đỏ của em siết chặt hộp cơm bằng sứ xếp hàng chờ trước căn tin. Tôi còn mơ thấy em cầm trên tay chi phiếu quyên tiền của người khác, mặt không có chút biểu cảm xuất hiện dưới ánh đèn huỳnh quang.

Thật ra lúc đó tôi thật sự muốn vứt bỏ, muốn quên đi. Bởi vì nếu như lúc đó tôi có đầy đủ dũng khí đi tới trước mặt em, tôi nhất định phải giải thích tất cả từ lúc bắt đầu với em, nhất định nói cho em biết mùng hai mùa hè năm đó.

Dường như tôi có thể tưởng tượng ra được bộ dạng của em như thế nào sau khi biết tôi là ai.

Tôi không biết trong lòng em sẽ nảy sinh hận thù hay không? Hận những người đã từng hại chết mẹ em. Nhưng tôi biết rõ mình sẽ không có chút cơ hội nào.

Cứ như vậy, tôi tự hành hạ mình hơn nửa năm. Đến đầu mùa xuân năm thứ hai, tôi biết mình thật sự không có cách nào quên được em.

Vì vậy tôi mua một vé xe lửa đi thẳng tới thành phố B, tới một nơi xa lạ, tới đại học T mà thiếu chút nữa tôi có thể thi vào.

Tôi nhìn thấy em vẫn bận bịu như cũ, so với thời trung học lại còn bận rộn hơn. Em bận rộn lên lớp, bận rộn ra ngoài làm việc kiếm tiền. Em vẫn mặc quần dài áo dài tay như cũ, bao kín mình chặt chẽ. Em đi trên đường vội vã, dường như không hề liếc mắt nhìn hoa Nghênh Xuân bên chân mình xinh đẹp như thế nào.

Chạng vạng ngày tôi chuẩn bị rời khỏi, tôi chờ em ở con đường nhỏ mà em sẽ đi ngang qua.

Tay tôi siết chặt tay cầm của chiếc ghế dài bên đường, dường như dùng hết sức lực kéo xuống tay cầm đó.

Cuối cùng em cũng xuất hiện, khăn quàng cổ đã cũ, túi ba lô có in ký hiệu của tiệm nước giải khát nào đó. Em đi trên đường vội vàng như xưa, đầu cúi thấp, dường như có tâm sự.

Tôi gồng lên dũng khí lớn nhất trên đời này, đứng trước mặt em, kêu lên một tiếng.

Em mịt mờ quét mắt sang tôi, sau khi nhìn thấy tôi, thuận miệng nói: “Hỏi đường hả? Phong Lâm Viên ở bên kia…”

Em đưa ngón tay lên chỉ, sau đó vội vàng bỏ đi.

Sân trường đại học T vừa lớn lại vừa đẹp. Nghỉ hè hàng năm đều có học sinh các trường trung học khắp nơi đến thăm. Nơi này cũng thường xuyên có người bình thường tới du lịch, có thể nói đã từng không ít người hỏi đường như thế, cho nên em đã thành thói quen.

Sau đó chỉ cần có thời gian, tôi sẽ ngồi xe lửa đến thành phố B, đi đại học T, không hề nghĩ tới sẽ được nói chuyện với em, chỉ là đơn thuần muốn đứng dưới lầu ký túc xá của em, nhìn em một chút, xem em bận rộn việc gì, xem em có khỏe không, xem em có phải sẽ không bao giờ mặc váy như xưa hay không, xem em có phải không nỡ bỏ tiền đi mua món mặn hay không.

Khi đó tôi sẽ cố gắng học hành, tôi muốn thi vào đại học T làm học sinh nghiên cứu. Cứ như vậy, trải qua hai năm rưỡi bận rộn cuộc sống đại học, tôi đã đạt được ý nguyện, thi đậu đại học T làm nghiên cứu sinh.

Trong lòng tôi mô phỏng vô số lần, suy nghĩ lần này tôi phải đi tới trước mặt em, suy nghĩ phải làm như thế nào thổ lộ tâm ý của tôi đối với em.

Em tiếp nhận cũng tốt, không tiếp nhận cũng không sao, ít ra tôi cũng vì mình phấn đấu một lần.

Nhưng sau khi tới ký túc xá của em thì tôi nhìn thấy cái gì, tôi nhìn thấy Hoắc Thần đang đứng bên cạnh em.

Cậu ta đang lôi kéo tay em.

Gần như mỗi tháng tôi đều tới đây một lần, mỗi một lần đều nhìn thấy em. Tôi không biết Hoắc Thần xuất hiện từ lúc nào, hai người bắt đầu từ khi nào. Tôi chỉ biết lúc ấy mình đứng ở đó, giống như trong lúc vô tình bước lên khu vực chấn động của dây băng chuyền, phía dưới là một máy điện ong óng vang lên, tai tôi ù, mắt tôi hoa, đầu trống rỗng. Tại sao chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thế giới dường như tách rời khỏi tôi?

Nhất định sắc mặt của tôi lúc đó trông rất khó coi, bởi vì có một cô gái tò mò nhìn tôi, ân cần hỏi tôi có cần giúp đỡ hay không.

Tôi lắc đầu một cái, khước từ ý tốt của cô ấy, từ từ khó khăn đi tới băng đá bên cạnh hoa Tử Kinh ngồi xuống.

Từ xa xa tôi nhìn sang, thấy em dùng ánh mắt lưu luyến chia tay nhìn cậu ta. Sau khi cậu ta nói gì đó, em cúi đầu, gương mặt trắng noãn ửng hồng.

Tôi có thể cảm giác được đáy lòng mình xuất hiện các loại ý tưởng âm u đáng sợ. Tôi nhìn chằm chằm Hoắc Thần, giống như nhìn chằm chằm kẻ thù muôn kiếp.

Một giây phút đó tôi hận cậu ta vô cùng, giống như cậu ta vừa đoạt lấy một vật vốn dĩ là thuộc về của tôi.

Tôi hận em, cũng hận chính mình.

Tôi xé nát thư thông báo trúng tuyển đại học T, ném vào thùng rác dưới lầu ký túc xá của em.

Tôi bệnh nặng một trận. Sau khi khỏi bệnh, tôi bắt đầu chìm đắm trong games.

Sự sa ngã này cũng kết thúc rất nhanh, đó là lúc tôi đã rời khỏi ký túc xá trường học.

Sau khi tốt nghiệp, tôi mở công ty gây dựng sự nghiệp, vội vàng khao khát được thành công. Sau khi sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, tôi bắt đầu nghỉ ngơi. Cùng lúc với nghỉ ngơi, tôi không nhịn được mà muốn tới nhìn em.

Ngồi mười giờ máy bay tới thành phố em ở, tôi phải bỏ ra mấy ngày mới tìm được chỗ của em. Nhưng rốt cuộc đến khi tôi chờ được bóng dáng của em thì chứng kiến cảnh em nắm chặt điện thoại trong tay gào khóc.

Thật ra tôi rất hận Hoắc Thần, tôi không thích các người ở chung với nhau, nhưng khi nhìn thấy em khổ sở như vậy, tôi lại hận không đánh cho cậu ta một trận. Tại sao cậu ta lại không biết quý trọng em.

Tôi còn nhớ rõ, lúc ấy trong mắt em hiện ra một loại thống khổ và tuyệt vọng không nói nên lời, một sự hiếm có chưa từng thấy ở một người luôn giữ được sự trầm tĩnh giống như em. Em khó khăn mở miệng, nói là em đã gom góp tích lũy dũng khí bốn năm trời chấp nhận mối tình này với Hoắc Thần, nhưng cuối cùng rồi cũng chia tay, tiêu hủy tình yêu cả đời này của em.

Vào lúc này, tôi chợt không dám nhìn vào mắt của em.

Từ chuyến đi Mỹ trở về, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Tôi bắt đầu suy nghĩ lại một việc, đối với em mà nói, tôi là cái gì, đối với tôi mà nói, em là cái gì?

Em là giấc mộng không thể nào tan biến của tôi từ thời thiếu niên u mê 13 tuổi, là bao nhiêu đêm thức trắng nhớ thương, là nơi ánh mắt tôi không thể tự chủ mà dừng lại.

Mười hai năm, em cắm rễ sinh trưởng trong lòng tôi, bám vào bên trong huyết mạch của tôi, khắc vào xương cốt tôi.

Nhưng còn tôi, tôi đối với em mà nói chẳng qua chỉ là một người qua đường A, một người qua đường B mà em tình cờ quay đầu nhìn thấy. Nói sâu sắc hơn một chút thì là bạn học cùng trường không cùng lớp thời trung học, là đồng lõa bức chết mẹ em mười hai năm trước.

Cho dù là loại nào, cho dù em có thể nhớ tới tôi, cũng đều không phải là những ký ức vui vẻ.

Từ bán cầu Tây đến thành phố B là 19 tiếng 20 phút ngồi máy bay, tôi vẫn trợn tròn mắt, yên lặng nhìn chỗ ngồi phía trước. Lúc tới thành phố B là trời sáng, tôi đón một chiếc xe đi thẳng đến công ty trong thôn Trung Quan.

Hai người bạn cùng tôi gây dựng sự nghiệp nhìn thấy bộ dạng của tôi sợ hết hồn.

Bọn họ nói rằng, dáng vẻ của tôi lúc đó khiến họ tưởng rằng công ty bị phá sản, cha mẹ chết, cửa nhà tan nát.

Tôi cười cười với bọn họ, nói thật ra thì không có chuyện gì hết, tất cả đều rất tốt.

Tôi cố gắng quên em đi.

Bởi vì tôi biết, nhớ cũng không làm gì được. Em chính là em, tôi chính là tôi, chúng ta vĩnh viễn là hai đường thẳng song song không thể nào gặp nhau.

Công ty của tôi kinh doanh ngày càng tốt, buôn bán tăng vọt, dẫn tới đầu tư Thiên Sứ, bắt đầu phát triển phạm vi buôn bán. Khi đó công ty đã có ba bốn trăm người, trên mạng cũng có chút danh tiếng.

Tôi và bạn của tôi dã tâm bừng bừng đặt ra kế hoạch, mở dây chuyền, khuếch trương phạm vi kinh doanh điện tử, làm B2B và B2C trên mạng, sau đó còn muốn lên cả thị trường.

Khi đó mặc dù chỉ mới 25 tuổi, còn rất trẻ, sau khi trải qua tuyệt vọng ngập đầu, tôi bắt đầu cảm thấy trên đời này không có chuyện gì tôi không dám làm. Thất bại thì sao chứ, tôi cũng có thể ngồi dậy. Trên đời này đã không còn 19 tiếng hành trình máy bay tới nơi xa xôi nào đó, cũng như chuyện dưới cây Phong diễm lệ em lãnh đạm xa lánh và cự tuyệt khiến tôi cảm thấy thống khổ.

Năm đó em trở lại, em bắt đầu đi xem mắt. Có lẽ em muốn kết hôn, không muốn cô đơn nữa, vì vậy đi xem mắt kết hôn.

Em chính là ma chướng của tôi, là ma chướng mà tôi không thể nào chạy thoát. Một lần nữa tôi bị trầm mê không lối thoát. Tôi không biết rốt cuộc em đã xem mắt bao nhiêu lần, cũng không biết em có nhớ khuôn mặt của những người đàn ông kia không, dĩ nhiên càng không biết em có nhớ sự vụng về của tôi chăng.

Không sai, tôi chính là buồn cười và ngây thơ như vậy đó, cho nên dùng loại phương thức thấp kém như vậy xuất hiện trước mặt em.

Trước khi lên đường đi làm cái chuyện hoang đường ngây thơ này, tôi đã nhìn mình trong gương thật lâu.

Thật ra thì trong mắt của rất nhiều người, dáng dấp của tôi không khó coi, nhưng tôi biết em không thích cái loại như tôi đây.

Tôi đã quan sát những người đã từng gặp mặt hẹn hò với em lần thứ hai, bọn họ đều có một điểm đặc trưng giống nhau, đó là đều mang mắt kiếng, lịch sự, nho nhã, hàm súc, ôn hòa.

Có lẽ sâu trong lòng em, đàn ông như vậy sẽ không có tính công kích, sẽ làm cho em có cảm giác an toàn?

Không nên cảm thấy kỳ lạ tôi suy đoán được nội tâm của em như vậy. Bởi vì mấy năm nay tôi có đọc một số sách về phương diện tâm lý học, đại khái hiểu được, chuyện xảy ra năm đó đối với một cô bé 13 tuổi như em mà nói chính là một sự kiện bạo lực. Từ đó khiến em có cảm giác sợ hãi đối với những người đàn ông tràn đầy lực lượng.

Tôi rất buồn cười so sánh, mặc dù cao lớn, nhưng Hoắc Thần lại trắng trẻo nhã nhặn, còn tôi, có lẽ ngũ quan sâu sắc, không thích cười đùa, không nói nhiều, vì vậy sẽ khiến người ta có cảm giác lạnh lùng xa cách, thậm chí sẽ cho người ta có cảm giác nặng nề.

Chỉ là do dù kết quả như thế nào, tôi vẫn quyết định làm cho mình trở thành một trong vô số vật phẩm bị chọn, trải qua băng chuyền dưới ánh mắt xem xét của em. Tôi muốn xem mình có được tia hi vọng nào không, cho dù rất nhỏ nhoi.

Có lẽ em đã không còn nhớ rõ, dù sao em cũng đã gặp gỡ với quá nhiều người chỉ gặp mặt một lần. Nhưng tôi lại nhớ rất rõ ràng, đó là một buổi chiều thứ Bảy, lúc chúng ta gặp mặt là hai giờ chiều, ở một quán trà.

Thật ra thì tôi đã đến từ sớm, nhưng không tới quán trà kia, mà đứng bên ngoài chần chừ một lúc thật lâu. Đợi đến khi gần tới lúc chúng ta ước định thì mới đi vào.

Có thể nhận thấy em không đủ thời gian, tóc dài đen bị gió thổi tung, không suôn thẳng giống như bình thường. Em vừa dùng ngón tay sửa lại mái tóc dài, vừa cười nói chuyện với tôi.

Đó là lần đầu tiên em cười khi nhìn thấy tôi. Mặc dù nụ cười đó không thể nói là chân thành, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất đẹp mắt.
Bình Luận (0)
Comment