Thời học sinh, sở thích của Thẩm Ngung không nhiều.
Vì không có tiền tiêu vặt, cậu chỉ có thể đến tiệm sách hoặc thư viện để đọc ké sách miễn phí.
Sau khi nhận thức được xu hướng tình cảm của bản thân, cậu cũng đã xem qua một số truyện tranh và tiểu thuyết đam mỹ, tận hưởng sự đẹp đẽ thuần khiết trong thế giới ảo.
Bộ truyện đam mỹ này có lẽ là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất hiện nay, chẳng bao lâu nữa sẽ có các sản phẩm hợp tác xuất hiện khắp nơi.
Xem ra Trình Chỉ Ngữ cũng là một cô gái thích "đẩy thuyền" BL.
Thẩm Ngung cầm chặt ly nước, khẽ chạm môi vào miệng ly một lúc lâu, yết hầu chậm rãi chuyển động, lặng lẽ quan sát.
Đường nét gương mặt của Trình Mặc Phỉ sắc nét, khi mím môi lại trông có vẻ lạnh lùng và khó tiếp cận. Đôi chân dài duỗi ra một cách tùy ý, theo sự nhíu chặt của đôi mày, anh đổi tư thế, ngồi thẳng lưng hơn.
Trái tim Thẩm Ngung cũng theo đó mà siết chặt.
Giây tiếp theo, Trình Mặc Phỉ bất ngờ đóng sầm quyển truyện tranh, đặt trở lại bàn nhỏ bên cạnh, nhắm mắt lại, dùng tay bóp trán như thể bị thứ gì đó tác động mạnh, biểu cảm trên mặt rõ ràng không được tốt cho lắm.
Trái tim treo lơ lửng của Thẩm Ngung rung lên một lần nữa.
Rốt cuộc là vì lý do gì mà Trình Mặc Phỉ của hiện tại lại bài xích đồng tính đến thế? Sau này lại vì sao đột nhiên tiếp nhận?
Vấn đề này làm cậu băn khoăn suốt gần nửa tháng nay nhưng vẫn chưa từng có manh mối.
Thẩm Ngung rất ghét cảm giác giậm chân tại chỗ như thế này.
Cậu phải hành động, không thể tiếp tục im lặng quan sát nữa.
Nghĩ vậy, cậu đặt ly nước xuống, liếc nhìn tiến độ giải bài của Trình Chỉ Ngữ, đứng dậy, giả vờ như chỉ đơn giản là ngồi lâu nên muốn vận động một chút, nhưng thực ra là chậm rãi di chuyển về phía Trình Mặc Phỉ.
Nhận ra có người đến gần, Trình Mặc Phỉ mở mắt ra. Khi thấy là Thẩm Ngung, sắc mặt anh dịu đi đôi chút.
Vì không muốn làm ảnh hưởng đến việc dạy học của "thầy giáo Tiểu Thẩm", anh vẫn luôn ngoan ngoãn giữ im lặng. Lần này cũng vậy, chỉ nhẹ cong môi cười với cậu.
Thẩm Ngung cũng đáp lại bằng một nụ cười, nhưng giây tiếp theo, ánh mắt cậu rơi xuống quyển truyện tranh đặt trên bàn, rồi dưới sự dõi theo của Trình Mặc Phỉ, cậu vươn tay ra cầm lên.
Trình Mặc Phỉ: "?!?!"
Nụ cười trên mặt Trình Mặc Phỉ cứng đờ, anh lập tức bật dậy, định giật lấy quyển truyện từ tay Thẩm Ngung. Nhưng khi chạm phải ánh mắt của cậu, anh bỗng chần chừ, hành động này dường như có chút bất lịch sự và thô lỗ, có khi còn làm Thẩm Ngung hoảng sợ.
"Em... đừng xem cái này." Giọng anh hơi lúng túng.
"Có chuyện gì à?" Thẩm Ngung khẽ hỏi, cúi đầu nhìn lướt qua trang bìa truyện với vẻ nghiêm túc.
Bìa truyện thực ra rất bình thường, là một bức tranh chủ công và chủ thụ cùng nhau đạp xe dưới bầu trời xanh. Phần cảnh vật chiếm tỷ lệ lớn hơn nhân vật, hai người chỉ là hình bóng mờ, tạo nên một bầu không khí đầy chất thơ. Ai nhìn vào cũng chỉ đơn thuần thấy nó đẹp, không nghĩ đến điều gì khác.
Trình Mặc Phỉ mở miệng mấy lần nhưng vẫn không biết phải nói gì.
Nội dung truyện đã khiến anh chịu cú sốc quá lớn, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết. Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh vừa thấy, anh liền cảm thấy dạ dày như bị đảo lộn, lại liên tưởng đến một số ký ức chẳng mấy dễ chịu, huống chi là phải miêu tả nó.
Anh biết không phải tất cả trai thẳng đều kỳ thị đồng tính như mình. Thậm chí có người còn tò mò, chủ động tìm đọc thể loại này mà không hề cảm thấy khó chịu, dù không thích thì cũng chỉ đơn giản là không có cảm giác gì thôi.
Nhưng anh vẫn không muốn để Thẩm Ngung xem.
Giống như việc anh không khuyến khích Thẩm Ngung uống rượu vậy.
Một khi cánh cửa bước vào thế giới mới được mở ra, rất khó để đóng lại.
Truyện tranh và tiểu thuyết thường lý tưởng hóa nhiều thứ trong thực tế. Thẩm Ngung còn trẻ, lỡ như cậu xem những thứ này rồi có cái nhìn sai lệch về thực tế, lại vì ngoại hình ưa nhìn mà dễ bị những kẻ xấu trong cộng đồng gay dụ dỗ...
Không dám tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
Cậu một thân một mình đến Yến Thành, không người thân, người có quan hệ thân thiết nhất cũng chỉ có đám anh em trong ký túc xá bọn họ.
Anh phải ngăn chặn khả năng đó ngay từ đầu, không để Thẩm Ngung tiếp xúc với cái thế giới đó.
Trai thẳng thì nên đọc truyện tranh của trai thẳng.
Lát nữa về anh phải mua mấy bộ truyện tranh hành động và nhiệt huyết để chia sẻ cho Thẩm Ngung mới được.
Thấy anh không nói gì, Thẩm Ngung chớp mắt, không quan tâm đến phản ứng của Trình Mặc Phỉ nữa mà trực tiếp mở truyện ra.
Giữa trang sách kẹp một chiếc bookmark tinh xảo, vừa lật liền mở đúng trang có bookmark.
Bên trái là một bức tranh tràn trang —— chủ công và chủ thụ đang hôn nhau.
Chủ thụ gầy gò, thanh tú, trên người mặc váy hầu gái và tất trắng, xinh đẹp đến mức gần như phi giới tính.
Thẩm Ngung đoán, có lẽ ban đầu Trình Mặc Phỉ đã nhầm lẫn, nghĩ chủ thụ là con gái nên mới tiếp tục đọc, sau đó mới phát hiện ra hóa ra là con trai.
Nghĩ cũng đủ hiểu các cảnh về sau "mặn" đến mức nào, đã mặc đồ hầu gái rồi, chẳng lẽ lại không "nấu ăn" sao?
Vậy nên mới có vẻ mặt sốc và bài xích đến thế.
Thẩm Ngung suýt bật cười, nhưng vẫn phải kiềm chế, chỉ dám cười thầm trong lòng, không dám cười ngay trước mặt Trình Mặc Phỉ.
Cửa vào thế giới mới đã mở rồi nhé, Tiểu Phỉ.
Chưa kịp cười lâu, cuốn truyện trong tay đột nhiên biến mất.
Trình Mặc Phỉ cuối cùng vẫn giật lại, cố gắng chuyển chủ đề một cách gượng gạo: "Đừng xem nữa. Chỉ Ngữ hình như viết xong rồi."
Trình Chỉ Ngữ, người đang gặm đầu bút: "?"
Mình viết xong hồi nào thế?
Cô quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cuốn truyện tranh trong tay anh họ và bầu không khí mờ ám giữa anh và "thầy giáo Tiểu Thẩm".
Anh họ... có gì đó rất sai nha.
Dù nhà cô và nhà anh họ ở gần nhau, quan hệ hai bên cũng thân thiết, nhưng thực tế cô lại không hiểu gì về anh mình. Vì bà ngoại bị bệnh, anh từng không học cấp hai ở Yến Thành mà theo mẹ đến một thành phố khác để chăm sóc bà, mãi đến đại học mới thi về lại Yến Thành.
Cô không thể hoàn toàn chắc chắn về xu hướng tính dục của anh họ.
Nhưng cô thực sự chưa từng nghe nói anh họ đã từng có bạn gái.
Tất nhiên, cũng không có bạn trai.
Vậy nên, cô phải đi tìm bằng chứng.
Trình · Holmes · Chỉ Ngữ xuất hiện.
"Làm xong chưa?" Thầy Tiểu Thẩm bị anh họ cô dụ dỗ đi đến bên cạnh cô.
Trình Chỉ Ngữ vội vàng lắc đầu.
Tổng cộng có ba chỗ trống, cô mới giải được hai.
"Không sao, cứ từ từ làm, dùng lại phương pháp vừa rồi suy nghĩ kỹ hơn xem." Thầy Tiểu Thẩm vẫn dịu dàng như mọi khi.
Trình Chỉ Ngữ tiếp tục cắn đầu bút.
Nếu đúng như cô nghĩ... Thầy Tiểu Thẩm dịu dàng và đơn thuần nhất định sẽ trở thành người bị anh họ cô "dụ dỗ".
Anh họ to con, khỏe mạnh, lớn hơn thầy Tiểu Thẩm một tuổi, hai người lại còn là bạn cùng phòng sống chung.
Trời ạ, thật sự quá hợp để ghép đôi.
Không được... Cô còn chưa xác định được xu hướng tính dục của hai người này, không thể tùy tiện ghép cặp những người mình quen biết trong đời thực.
Trình Chỉ Ngữ đầu óc mơ hồ, vậy mà lại giải ra được đáp án của chỗ trống thứ ba, hơn nữa còn đúng hết.
Lần đầu tiên cảm nhận được một chút "kiểm soát" đối với môn hóa học, trong lòng cô vô cùng hả hê, liền xin thầy Tiểu Thẩm phần thưởng nghỉ ngơi năm phút.
Thẩm Ngung vui vẻ đồng ý.
Học hành không thể vội vàng, cần phải kết hợp nghỉ ngơi hợp lý.
Trình Chỉ Ngữ lập tức chạy đến trước mặt anh họ, thấy anh đã lấy cuốn truyện tranh từ chiếc bàn nhỏ đặt sang ghế sofa bên cạnh, tay còn đặt lên trên. Cuốn truyện khổ không lớn, gần như bị bàn tay anh che khuất hơn nửa. Cô nàng dò hỏi: "Anh cũng thích truyện tranh à? Nếu thích thì em tặng anh một ít nhé, em mua nhiều lắm, đến mức sắp không có chỗ để để rồi."
Đàn ông thẳng thì sẽ không thích loại truyện tranh này, càng không nói đến việc mang đi.
Thích?
Sao anh có thể thích thể loại này được?
Trong lòng Trình Mặc Phỉ như thể nuốt phải ruồi, nhưng miệng vẫn phun ra một chữ: "Được."
Trình Chỉ Ngữ trong lòng phấn khích.
Anh họ... anh họ chấp nhận rồi! Chẳng lẽ anh họ cô thật sự là...
Nhưng ngay sau đó, cô không tiếp tục vui mừng nổi.
Tên cướp Trình Mặc Phỉ kia đứng dậy, đi đến trước giá sách của cô, cẩn thận lật từng cuốn sách, rồi gom sạch tất cả truyện tranh đam mỹ của cô, không để lại một cuốn nào.
Số truyện còn lại vẫn khá nhiều, nhưng toàn là BG (nam-nữ) hoặc không có yếu tố tình cảm.
Cô chết lặng.
Chết triệt để.
Cô đúng là không nên nhiều chuyện mà nói mấy câu như "tặng anh một ít", "mua nhiều lắm", "sắp không có chỗ để".
Giờ thì hay rồi, mất sạch.
Trình Mặc Phỉ cũng không ngờ cô em họ mình lại mua nhiều "truyện nam x nam" đến vậy, gân xanh trên trán giật liên hồi.
Nhưng anh không thích giáo huấn người khác, đối với những thứ bản thân không ưa nhưng không vi phạm pháp luật, anh luôn giữ thái độ không hiểu nhưng tôn trọng và tránh xa.
Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ không lấy những cuốn truyện này, thậm chí còn chẳng muốn chạm vào. Nhưng Thẩm Ngung phải kèm cặp Trình Chỉ Ngữ ít nhất một học kỳ, anh lo rằng lúc rảnh rỗi Thẩm Ngung sẽ tiện tay lật xem những cuốn này, nên dứt khoát mang hết đi.
Có lẽ cũng cảm thấy mình lấy hơi nhiều, Trình Mặc Phỉ xoa xoa chút lương tâm ít ỏi của mình, nói với Trình Chỉ Ngữ: "Học hành chăm chỉ, Quốc Khánh anh mời em ăn hải sản."
Trình Chỉ Ngữ: "... Được thôi."
Hải sản đắt, truyện tranh rẻ, một bữa ăn là cô lấy lại vốn.
Hơn nữa còn phát hiện ra một bí mật to đùng của anh họ, hoàn toàn không lỗ.
Bên cạnh, Thẩm Ngung cầm cốc nước, im lặng quan sát toàn bộ cảnh tượng này, trong lòng ngổn ngang.
Cậu nhìn ra được, toàn bộ số truyện Trình Mặc Phỉ lấy đi đều là truyện đam mỹ.
Nhưng cậu lại không hiểu được hành động của Trình Mặc Phỉ.
Trình Mặc Phỉ chắc chắn không thích những truyện này.
Chẳng lẽ là vì quá bài xích đồng tính, không muốn em họ mình đọc loại truyện này nên mới lấy hết đi?
Thẩm Ngung càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.
Xem ra, mức độ bài xích đồng tính của Trình Mặc Phỉ còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng.
"Kế hoạch theo đuổi Trình Mặc Phỉ" lại tăng thêm một bậc độ khó.