Ngoài vết phồng rộp trên môi, trong miệng Trình Mặc Phỉ còn có một vết loét nhỏ.
Không còn cách nào khác, quýt đường mà Thẩm Ngung mua quá ngọt, quá ngon, lại nhỏ, chỉ cần hai miếng là xong một quả. Một khi đã ăn thì không thể dừng lại được.
May mà sáng nay Thẩm Ngung không có tiết lúc tám giờ, vẫn chưa thức dậy, không nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của anh.
Trình Mặc Phỉ vội vàng tìm một chiếc khẩu trang dùng một lần đeo lên rồi đi ra ngoài. Đến trưa, anh cố tình không rủ Thẩm Ngung đi ăn cùng mà chỉ tùy tiện ăn một bát cháo thịt bằm trứng bắc thảo rồi đi học. Anh còn mua thuốc uống, nhưng hiệu quả không nhanh như mong đợi.
Cả ngày, khẩu trang như dán chặt vào mặt anh.
Thế nhưng, trốn được một lúc, không trốn được cả đời.
Buổi tối vẫn phải gặp nhau trong ký túc xá.
Chứng nhiệt miệng cũng không thể khỏi ngay được.
Vì bận rộn với các công việc liên quan đến đêm hội chào đón tân sinh viên, mãi đến khuya Thẩm Ngung mới trở về.
Gần một ngày không gặp, vừa bước vào phòng, ánh mắt cậu lập tức rơi xuống người Trình Mặc Phỉ.
Ngay sau đó, cậu nhíu mày, sải bước đi tới.
"Bị bệnh à?" Lời nói mang theo sự quan tâm không hề che giấu.
Trình Mặc Phỉ vẫn đang đeo khẩu trang, ngồi tại chỗ gõ bàn phím xử lý công việc.
Nghe thấy giọng của Thẩm Ngung, anh theo phản xạ hơi co ngón tay lại, móng tay nhẹ nhàng cào lên mặt phím trơn nhẵn.
Bên cạnh, Tiêu Hùng nhiệt tình trả lời giúp: "Không bị bệnh, chỉ là bị nhiệt miệng thôi, chắc tối qua ăn nhiều quýt quá."
Trình Mặc Phỉ lập tức trừng mắt lườm cậu ta, bực bội nói: "Lo mà chơi game của cậu đi."
Đáng lẽ hôm qua anh không nên chia cho cậu ta quả nào mới đúng.
Không đợi anh phản ứng, Thẩm Ngung lập tức giơ tay kéo khẩu trang của anh xuống.
Vừa từ ngoài về, đầu ngón tay cậu có hơi lạnh, lướt qua khuôn mặt ấm áp, cảm giác chênh lệch nhiệt độ vô cùng rõ rệt.
Ánh mắt Trình Mặc Phỉ lập tức từ hung dữ chuyển sang chột dạ, ngoan ngoãn không dám kéo khẩu trang lên lại.
Quả nhiên, ngay khóe môi anh có một vết rộp do nóng trong, sưng lên trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
Ngoài ra, môi anh cũng trở nên khô nẻ vì nóng trong người.
Tối qua, khi phát hiện Trình Mặc Phỉ ăn sạch một túi quýt, Thẩm Ngung đã có linh cảm chẳng lành. Không ngờ lại thực sự bị nhiệt miệng, mà còn khá nghiêm trọng.
Để xem lần sau anh còn dám ăn hết cả túi quýt trong một buổi tối nữa không.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Trình Mặc Phỉ chỉ đối diện được vài giây rồi lập tức tránh ánh mắt.
Vốn dĩ anh không muốn để Thẩm Ngung biết chuyện.
Quá mất mặt.
Hơn nữa, quýt đường là do Thẩm Ngung mua cho anh, anh sợ cậu sẽ cảm thấy có lỗi.
Nhưng rõ ràng Thẩm Ngung không làm gì sai, quýt cũng chẳng có lỗi, chỉ là do anh không kiềm chế được mà ăn quá nhiều.
Liệu sau này Thẩm Ngung có còn mua quýt đường cho anh nữa không?
Anh không phải không mua nổi quýt, chỉ đơn giản là thích cảm giác được nhận quà thôi.
Trình Mặc Phỉ lén quan sát nét mặt của Thẩm Ngung, nhưng không nhìn ra điều gì.
Cuối cùng, Thẩm Ngung thu tay lại, xoay người về chỗ ngồi của mình.
Trình Mặc Phỉ vừa thở phào một hơi thì thấy cậu mở chiếc túi vừa mang về, lấy ra một thứ gì đó rồi đưa cho anh: "Tiện đường mua cho anh một cốc nước lê hấp đường phèn nóng, vừa hay có thể giải nhiệt."
Quýt đường gây nóng trong, lê lại có tác dụng thanh nhiệt.
Cậu vốn định mua để phòng hờ, không ngờ Trình Mặc Phỉ "dính chưởng" thật.
Nhận lấy cốc nước lê nóng hổi, lòng bàn tay Trình Mặc Phỉ ấm dần lên, cả trái tim cũng ấm áp theo. Anh lập tức mở nắp, uống một ngụm lớn.
Vị ngọt thanh của đường phèn hòa với lê chưng, không hề ngấy.
"Ngon lắm." Giọng anh hơi nghèn nghẹn.
Vì nóng trong người, cả ngày nay anh ăn uống không ngon miệng, giờ được uống một cốc nước lê ấm áp, ngọt dịu, tâm trạng tốt lên không ít.
Thẩm Ngung khẽ cười, xoay người lấy thêm một chiếc thìa nhỏ đưa cho anh, dặn dò: "Nhớ ăn cả phần lê bên trong nữa."
"Ừ."
Trình Mặc Phỉ ngoan ngoãn ăn sạch.
Cứ như vậy, suốt khoảng thời gian đó, mỗi tối sau khi tập luyện trở về, Thẩm Ngung đều mang cho anh một cốc nước lê chưng đường phèn nóng.
Vết rộp ở khóe môi Trình Mặc Phỉ lành lại, vết loét trong miệng cũng khỏi hẳn.
Cuối cùng, vào một buổi tối sau khi kết thúc tiết học, Trình Mặc Phỉ cố tình đi đường vòng đến chỗ tập luyện của Thẩm Ngung, muốn xem thử cậu tập thế nào.
Bạn gái của Tôn Tinh Hà học múa dân gian từ nhỏ, lần này cũng tham gia đêm hội chào đón tân sinh viên với một tiết mục múa, mỗi tối đều tập luyện. Tôn Tinh Hà cũng thường xuyên đến xem cô ấy tập.
Cứ như vậy, giống như lần huấn luyện quân sự trước đó, Trình Mặc Phỉ và Tôn Tinh Hà lại tiện đường đi cùng nhau một đoạn rồi mỗi người rẽ một hướng.
Lần này, đổi lại là Trình Mặc Phỉ mua hai cốc lê hấp đường phèn nóng để mang cho Thẩm Ngung.
Thẩm Ngung là người dẫn chương trình, chủ yếu luyện tập đọc kịch bản và điều khiển biểu cảm cơ thể. Cổ họng phải làm việc nhiều nhất, cần uống gì đó ấm để giữ giọng.
Từ xa, Trình Mặc Phỉ đã thấy một nhóm người đang tụ tập, trong đó có Thẩm Ngung. Anh bất giác tăng tốc bước chân.
Bên cạnh Thẩm Ngung có hai nữ một nam, đều là gương mặt xa lạ nhưng trông khá đoan chính. Trên tay họ cầm kịch bản đã in sẵn, đang trao đổi gì đó, hẳn là ba MC còn lại.
Mạnh Ly không ở đây.
Thấy Trình Mặc Phỉ đeo khẩu trang bước tới, Thẩm Ngung ngẩng đầu lên khỏi kịch bản, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên rồi rơi ngay xuống hai cốc nước lê chưng đường phèn trong tay anh.
Không cần nghĩ cũng biết là mua cho cậu.
Sau này nếu theo đuổi được Trình Mặc Phỉ, ngày nào cũng sẽ có đãi ngộ này. Thẩm Ngung thầm nghĩ.
Trình Mặc Phỉ đưa một cốc cho cậu, hỏi: "Luyện tập thế nào rồi? Mấy giờ tan?"
Thẩm Ngung đưa tay nhận lấy, đáp: "Còn mười lăm phút nữa. Cũng ổn, không quá bận."
Lúc đầu, người dẫn chương trình không phải vất vả lắm, chủ yếu là những tiết mục biểu diễn cần tập thể mới mệt. Phải đến mấy ngày cuối khi tổng duyệt, mọi thứ mới thực sự căng thẳng.
Nam MC còn lại đề nghị: "Chúng ta diễn tập thêm một lần nữa rồi nghỉ luôn nhé."
Ba người còn lại đều không phản đối.
Thấy vậy, Trình Mặc Phỉ không quấy rầy nữa, cầm cốc nước lê đi đến bồn cây gần đó ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ Thẩm Ngung xong để cùng về.
Giọng nói của Thẩm Ngung rất hay, dù chỉ đang đọc kịch bản dẫn chương trình khô khan cũng khiến người ta không nhịn được mà muốn nghe mãi.
Cậu đã thuộc lòng lời thoại, nói chuyện trôi chảy, không cần nhìn kịch bản nữa.
Trình Mặc Phỉ nhấp một ngụm nước lê nóng, khóe môi bất giác cong lên.
Không xa chỗ anh ngồi, mấy nữ sinh luyện tập vũ đạo đang nghỉ giữa giờ, ríu rít trò chuyện.
Cô gái tóc ngắn nói với cô gái tóc dài: "Di Nhi, cho tớ mượn son dưỡng môi với. Gió thổi suốt cả buổi tối, môi khô quá, mai chắc lại nứt mất."
Cô gái tóc dài lập tức lấy một thỏi son dưỡng từ túi ra đưa qua: "Nè, dùng đi."
Cô gái tóc ngắn nhận lấy, mở nắp rồi thoa trực tiếp lên môi.
Một cô gái khác buộc tóc đuôi ngựa chần chừ hỏi: "Hai cậu dùng chung son dưỡng... không thấy... ừm... khó nói quá..."
Cô gái tóc ngắn lập tức hiểu ý, bật cười: "Tớ hiểu cậu muốn nói gì. Không sao đâu, tớ với Tiểu Di là bạn thân nhất mà. Son hay son dưỡng gì cũng chẳng ngại dùng chung."
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa chân thành cảm thán: "Thật ghen tị với tình bạn của hai cậu."
Trình Mặc Phỉ vẫn đang nhìn về phía Thẩm Ngung, nhưng vì ngồi khá gần mấy cô gái đó nên không thể tránh khỏi nghe được cuộc trò chuyện.
Bạn thân nhất sao...
Từ nhỏ đến lớn, anh có không ít bạn bè, nhưng chưa ai khiến anh xây dựng tình bạn nhanh chóng và sâu sắc như với Thẩm Ngung.
Hai người bạn cùng phòng dù quen anh lâu hơn nhưng lại không hợp nhau bằng Thẩm Ngung.
Anh có thể cảm nhận được Thẩm Ngung không giống với những người bạn khác, giữa hai người có một cảm giác khó diễn tả thành lời.
Có lẽ họ sẽ trở thành bạn thân nhất của nhau.
Trình Mặc Phỉ lại suy nghĩ một lát. Anh cũng không ngại dùng chung son dưỡng với Thẩm Ngung.
Thẩm Ngung thì sao? Cậu có để ý không?
... Cậu có xem anh là bạn thân nhất không?
Con người vốn tham lam. Một khi đã xem ai là bạn thân nhất, thì cũng mong đối phương xem mình như vậy. Nếu không, trong lòng sẽ cảm thấy mất cân bằng, thậm chí tự dằn vặt.
Mang theo suy nghĩ đó, trên đường về ký túc xá sau buổi tập luyện, khi đi ngang qua một đoạn đường ít người, Trình Mặc Phỉ bỗng nói: "Môi khô quá, khó chịu thật."
Thẩm Ngung lập tức lo lắng, quan tâm hỏi: "Vẫn còn nóng trong à? Đừng li.ếm môi, càng li.ếm càng khô đấy."
Trình Mặc Phỉ lắc đầu, cố tình hỏi: "Em có mang son dưỡng không? Cho anh bôi chút xem có đỡ hơn không."
Anh biết Thẩm Ngung có mang theo, để trong túi áo khoác có khóa kéo.