Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 30

Trong lòng Thẩm Ngung lập tức nảy ra một ý tưởng.

Trình Mặc Phỉ bài xích đồng tính, nếu xung quanh có người như vậy, anh sẽ lập tức tránh xa. Nhưng nếu người đó không phải ai khác mà là cậu thì sao? Anh sẽ có phản ứng như nào?

Dù Trình Mặc Phỉ có muốn cậu tránh xa Ninh Giác, thì vì mối quan hệ với mẹ, cậu cũng không thể cắt đứt liên lạc được. Cậu có đủ lý do để duy trì mối quan hệ với Ninh Giác.

Với mức độ coi trọng bạn bè của Trình Mặc Phỉ, chắc chắn anh sẽ không vì lý do này mà xa lánh cậu.

Cậu chỉ cần nhân cơ hội này từng chút một thay đổi suy nghĩ của Trình Mặc Phỉ về chuyện đó. Biết đâu sau một thời gian, anh sẽ không còn bài xích nữa.

Lý thuyết hợp lý, thực hành bắt đầu!

Thẩm Ngung vừa nhấc chân định bước về phía Ninh Giác thì bỗng thấy Ninh Giác cúi đầu, nhanh chóng hôn nhẹ lên mặt chàng trai bên cạnh.

Họ đứng ở một góc khuất, ánh sáng mờ nhạt, không ai để ý đến nụ hôn thoáng qua ấy, ngoại trừ hai "người quen" đã sớm phát hiện ra họ.

Quá kí.ch thí.ch!

Thẩm Ngung lập tức liếc qua Trình Mặc Phỉ để xem phản ứng của anh.

Không ngờ, chưa kịp nhìn rõ, Trình Mặc Phỉ đã bất ngờ nắm lấy tay cậu, kéo thẳng đi.

Thẩm Ngung không nói gì, để mặc cho Trình Mặc Phỉ kéo mình, trong đầu suy nghĩ xem lát nữa nên mở lời thế nào.

Cuối cùng, hai người bước vào khuôn viên trường, đi trên con đường đá quen thuộc.

Nếu cậu nhớ không nhầm, đây chính là con đường hôm cậu nhập học đã vô tình thấy Trình Mặc Phỉ bị một nam sinh tỏ tình.

Sao lại không gọi là "cố nhân tái ngộ chốn xưa" được chứ?

Hơn nữa, còn trong hoàn cảnh này.

Không biết có gợi lại cho Trình Mặc Phỉ ký ức không mấy tốt đẹp nào không.

Con đường đá gập ghềnh, Trình Mặc Phỉ bước nhanh như gió. Thẩm Ngung thực sự không muốn tiếp tục cuộc "thi đi bộ" này nữa, bèn giả vờ kêu lên một tiếng, diễn cảnh bị trật chân.

Diễn xuất có phần hơi lố, ngay cả cậu cũng cảm thấy không nỡ nhìn thẳng.

Nhưng Trình Mặc Phỉ lập tức dừng lại.

"Bị trật chân à? Có nặng lắm không?" Giọng điệu đầy lo lắng.

Thẩm Ngung cử động cổ chân, lắc đầu nói: "Không sao, đi một lát là ổn."

Trình Mặc Phỉ khẽ "ừm" một tiếng, không tiếp tục kéo cậu đi vội vàng nữa mà giảm tốc độ lại.

Thẩm Ngung xiên một miếng khoai tây chiên giòn tan trong hộp, nhai nhai, chợt nghe Trình Mặc Phỉ lên tiếng:

"Cho anh một miếng nữa đi, thấy ghê quá."

Là anh em tốt, anh chẳng ngại ngần mà nói ra cảm giác chân thực nhất trong lòng.

Thẩm Ngung sững người, vội vàng xiên một miếng khoai đưa qua.

Trình Mặc Phỉ không nhận lấy que xiên, mà trực tiếp nắm cổ tay cậu, cúi đầu, cắn luôn một miếng khoai tây.

Hành động này khiến khoảng cách của hai người dính sát vào nhau.

Thẩm Ngung cụp mắt, dùng hàng mi dài che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Lần trước thấy Trình Mặc Phỉ như vậy là khi ở nhà Trình Chỉ Ngữ, đó là lúc anh vô tình xem phải một cuốn truyện tranh đam mỹ. Nhưng lần đó, anh tự tiêu hóa cảm xúc của mình, không thẳng thừng bộc lộ sự phản cảm như bây giờ.

Ghê tởm sao...

Ăn xong miếng khoai, Trình Mặc Phỉ nhanh chóng bóc một quả quýt đường, định đưa vào miệng thì nghĩ đến điều gì đó, động tác khựng lại, liếc nhìn Thẩm Ngung, rồi không suy nghĩ mà hỏi:

"Anh ăn được không?"

Trong giọng nói mang theo có chút đáng thương.

Số quýt đường giới hạn hôm nay của anh đã ăn hết mất rồi.

Thẩm Ngung dở khóc dở cười, gật đầu: "Ăn đi."

Trình Mặc Phỉ lập tức nhét quýt vào miệng.

Vị ngọt thanh lan tỏa, cuối cùng cũng xoa dịu được vị giác.

Thẩm Ngung đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Trình Mặc Phỉ.

Cảm nhận được sự dịu dàng phía sau, ánh mắt yếu ớt của Trình Mặc Phỉ chạm vào mắt Thẩm Ngung, chậm rãi nói:

"Sau này em tránh xa anh ta ra một chút."

Đứng từ góc độ của mẹ Thẩm Ngung mà nói, Ninh Giác có thể coi là anh trai cậu. Mà em trai thì rất dễ bị ảnh hưởng bởi anh mình. Nếu Ninh Giác kéo Thẩm Ngung vào cái vòng tròn đó, làm cậu cũng cong theo thì sao?

Hơn nữa, bọn họ vốn không có quan hệ huyết thống.

Mà yêu đương thì khó tránh khỏi chia tay. Nếu sau này Ninh Giác độc thân trở lại thì sao...

Trình Mặc Phỉ không dám nghĩ tiếp.

Dù biết Thẩm Ngung có ngoại hình rất được ưa chuộng trong cộng đồng gay, anh cũng không đến mức hoang tưởng rằng bất cứ người đồng tính nào cũng thích cậu. Chỉ là... anh thấy Thẩm Ngung rất tốt, rất dễ khiến người ta có tình cảm. Con người thường có xu hướng suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất, anh cũng không ngoại lệ.

...Lỡ như thế thì sao?

Thẩm Ngung thầm nghĩ: Quả nhiên là vậy.

Cậu không đồng ý cũng không phản bác, chỉ nói: "Vâng, nếu không cần thiết, em sẽ không liên lạc với anh ấy."

Trình Mặc Phỉ nghe vậy, tạm thời yên tâm hơn một chút.

...

Chỉ là anh không ngờ, tình huống "cần thiết" mà Thẩm Ngung nói, lại xuất hiện ngay cuối tuần này.

Trưa thứ Sáu, sinh viên năm hai cập nhật thông tin sinh viên. Mấy người trong ký túc xá đăng nhập vào trang web chính thức của Đại học Yến Thành để kiểm tra và chỉnh sửa thông tin, đồng thời bàn bạc xem có nên tranh thủ ra ngoài ăn một bữa không.

Từ sau lần Thẩm Ngung kết thúc huấn luyện quân sự và bốn người cùng nhau ra ngoài ăn, họ vẫn chưa có buổi tụ tập nào nữa.

Trời lạnh rồi, ăn đồ nướng hay lẩu đều rất hợp.

Thẩm Ngung đi làm thêm cũng đã tích góp được kha khá tiền, hiện tại khá dư dả.

Cậu là sinh viên năm nhất, không cần chỉnh sửa thông tin, liền lặng lẽ đứng sau lưng Trình Mặc Phỉ, tình cờ liếc nhìn nội dung trên màn hình máy tính của anh.

Cậu âm thầm ghi nhớ tên trường cấp hai và cấp ba của Trình Mặc Phỉ, rồi lén lút tra cứu.

Thẩm Ngung đã sớm nghi ngờ chứng bài xích đồng tính của Trình Mặc Phỉ có liên quan đến trải nghiệm nào đó trong những năm học này. Nhưng khổ nỗi, Trình Mặc Phỉ hầu như chưa bao giờ nhắc đến khoảng thời gian đó, mà cậu cũng không dám dò xét quá rõ ràng, nên đành tạm gác lại.

Sau gần một buổi chiều tìm kiếm, cuối cùng Thẩm Ngung cũng lần ra được một ít manh mối.

Có lẽ là vào năm lớp 11.

Trường cấp ba của Trình Mặc Phỉ từng xảy ra một vụ nhảy lầu. Người nhảy lầu không phải học sinh, cũng không phải giáo viên, mà là vợ của một giáo viên nam.

Giáo viên nam ấy chính là giáo viên chủ nhiệm lớp Trình Mặc Phỉ. Ông ta là một người đồng tính nhưng giả vờ thẳng để kết hôn, sau đó ngoại tình với nhiều nam sinh vị thành niên. Vợ ông ta không thể chấp nhận được sự thật này nên đã chọn cách nhảy lầu ngay tại trường. Không thể cứu được. Còn giáo viên kia thì đi tù.

Những học sinh có thành tích tốt thường sẽ thân thiết với giáo viên chủ nhiệm. Mà Trình Mặc Phỉ luôn là học sinh giỏi.

Thẩm Ngung đoán rằng tên giáo viên đó chắc chắn không dám làm gì Trình Mặc Phỉ vì anh có gia thế vững chắc, cũng không dám nảy sinh ý đồ xấu xa. Nhưng ông ta lại ngụy trang quá khéo léo, khiến Trình Mặc Phỉ từng xem ông ta như một giáo viên tốt, thậm chí là bạn bè. Sau khi biết được toàn bộ sự thật, Trình Mặc Phỉ kinh tởm đến mức ám ảnh tâm lý nghiêm trọng.

Những nam sinh từng có quan hệ với giáo viên đó rất có thể là người mà Trình Mặc Phỉ quen biết, thậm chí có thể là bạn bè của anh.

Sự thật không khác mấy so với suy đoán của Thẩm Ngung, chỉ đơn giản là Trình Mặc Phỉ đã bị những kẻ biến thái trong cộng đồng đồng tính làm cho ghê sợ mà thôi.

Dù sao, đồng tính vẫn là một xu hướng tính dục thiểu số. Chỉ một con sâu cũng có thể làm rầu nồi canh. Đồng tính luyến ái không thể đăng ký kết hôn hợp pháp trong nước, cũng rất khó được xã hội chấp nhận. Vì vậy, nhiều người buộc phải che giấu xu hướng tính dục của mình, kết hôn với phụ nữ. Có người giữ bí mật này đến tận lúc chết, nhưng cũng có những kẻ bại hoại như tên giáo viên đó, đạo đức suy đồi, đáng ghê tởm.

Nhưng vấn đề không nằm ở cả một cộng đồng, mà chỉ ở một bộ phận con người.

Dù là người dị tính cũng có kẻ cặn bã, có những kẻ giết vợ để lừa bảo hiểm, tranh đoạt tài sản, v.v.

Nhất định phải thay đổi ấn tượng của Trình Mặc Phỉ về cộng đồng này.

Thẩm Ngung lập tức nghĩ đến Ninh Giác.

Cậu vẫn nhớ rất rõ khung cảnh hôm đó.

Ninh Giác có vẻ như đang hẹn hò với một nam sinh của Đại học Yến. Nếu không, anh ta cũng chẳng xuất hiện trước cổng trường làm gì.

Khi đó, Ninh Giác tay cầm toàn bộ đồ ăn khuya đã mua, còn nam sinh kia thì một tay nắm tay anh ta, tay còn lại đút vào túi áo khoác anh ta để sưởi ấm. Nhìn qua là có thể thấy, Ninh Giác rất cưng chiều người này.

Mối quan hệ giữa họ có vẻ khá tốt?

Nhưng Thẩm Ngung không dám khẳng định tuyệt đối, cần phải thử thăm dò trước xem sao.

Biết đâu Ninh Giác có thể chính là "chìa khóa" để thay đổi ấn tượng của Trình Mặc Phỉ về cộng đồng người đồng tính.

Thẩm Ngung lập tức đăng một bài viết trên vòng bạn bè, cài đặt chế độ hiển thị chỉ cho mẹ xem:

"Có ai đi ăn lẩu không?"

Kèm theo đó là đường link của một nhà hàng lẩu nằm giữa Đại học Yến Thành và Đại học Y.

Cậu đang đánh cược, dù thành hay bại cũng chẳng có gì để mất.

Chẳng bao lâu sau, cậu nhận được tin nhắn WeChat từ Ninh Giác.

Ninh Giác: "Dì Thẩm bảo anh đi ăn lẩu với em, chúng ta phối hợp một chút nhé. Tối nay em rảnh không?"

Ninh Giác: "[Ảnh chụp màn hình]"

Trong ảnh chụp màn hình, mẹ cậu không hề cho Ninh Giác xem bài đăng trên vòng bạn bè, chỉ đơn thuần hỏi anh ta có rảnh để đi ăn lẩu với Thẩm Ngung không, nói rằng bà sẽ mời.

Thẩm Ngung cảm thấy lòng mình mềm đi, cậu thoát khỏi ảnh chụp màn hình, vừa xóa bài đăng trên vòng bạn bè nhằm xóa dấu vết, vừa nhắn tin lại.

Thẩm Ngung: "Rảnh, mấy giờ?"

Ninh Giác: "Sau 6 giờ đều được."

Thẩm Ngung: "6 giờ 30 gặp trước cửa nhà hàng lẩu nhé." [Đính kèm link]

Ninh Giác: "Ok."

...

Trong nhóm chat ký túc xá "Tiến độ thoát ế (1/4)", ba người còn lại cuối cùng quyết định đi ăn ở một nhà hàng nướng mới mở gần trường.

Nghe nói hương vị khá ổn, mới khai trương nên có nhiều chương trình khuyến mãi.

Nhưng lúc đó, Thẩm Ngung vẫn đang trong giờ học, chưa kịp trả lời.

Tiêu Hùng: "Tiểu Thẩm đi được không? @Thẩm Ngung"

Trình Mặc Phỉ: "Giờ này em ấy mới tan học, có lẽ chưa xem tin nhắn."

Tôn Tinh Hà: "Tối nay tớ rảnh, người yêu tớ đi chơi với hội bạn rồi, ăn nướng là hợp lý đó."

Vài phút sau, Thẩm Ngung mới thấy tin nhắn trong nhóm và trả lời.

Thẩm Ngung: "Nướng thì ổn đó, nhưng tối nay em có việc rồi, mai em đi làm thêm. Nếu mấy anh muốn đi thì tối mai hoặc các ngày trong tuần sau, ngày nào không có tiết buổi tối em đều đi được."

Trình Mặc Phỉ: "Tối nay có việc gì? Chuẩn bị giáo án à?"

Thẩm Ngung vốn không định nói với Trình Mặc Phỉ, nhưng thấy anh hỏi thẳng, cậu đành gửi riêng tin nhắn của Ninh Giác cho anh xem.

Trình Mặc Phỉ nhíu mày, lập tức quay sang hai người còn lại trong ký túc xá:

"Tối nay đi ăn lẩu không? Tôi mời."

Bình Luận (0)
Comment