Ninh Giác cẩn thận nhớ lại, tối nay ăn lẩu cũng không gọi nấm, sao đột nhiên lại bị ảo giác thế này?
Nếu nói em trai anh ta là thẳng thì anh ta cũng tin, dù sao tạm thời không có bằng chứng nào cho thấy Thẩm Ngung là gay.
Nhưng bạn cùng phòng của em trai đối với em trai đã cong thành vòng xoáy rồi, còn nói đây là thẳng sao?
Loại trai thẳng cong thành 90 độ ấy hả??
Trước khi Ninh Giác kịp kinh ngạc, Thẩm Ngung đột nhiên nhìn anh ta, nói: "Anh Giác, không cần đưa em về đâu, anh cũng về sớm đi."
Sau những chuyện xảy ra tối nay, Thẩm Ngung mới nhận ra mình đã hiểu lầm Ninh Giác, anh ta thực sự độc thân không có người yêu, vì đã chia tay rồi, không phải cố ý giấu diếm.
Hơn nữa những lời Ninh Giác nói tối nay cảm giác tích cách khá ổn, cậu cũng không quá lo lắng việc anh ta tiếp xúc với Trình Mặc Phỉ nữa.
Ninh Giác tỉnh táo lại, nói: "Không vội. Trước đây mọi người với Mạnh Phong có xích mích gì sao?"
Dù anh rất tò mò tình huống giữa em trai mình và cậu bạn cùng phòng của em trai, nhưng trước mắt việc quan trọng nhất vẫn là giải quyết thằng Mạnh Phong khốn nạn kia đã.
Thẩm Ngung gật đầu, suy nghĩ một lúc, rồi giải thích ngắn gọn với Ninh Giác về chuyện ở phòng y tế lần trước.
Ninh Giác vừa nghe vừa đánh giá lại Thẩm Ngung.
Em trai anh ta tuy trông không có mùi gay, nhưng ngoại hình thanh tú trắng trẻo, làn da và đôi mắt đều được di truyền ưu điểm từ dì Thẩm, lại tự chăm chút bản thân rất sạch sẽ, thực sự dễ bị một số gay để ý, huống chi là loại người không đạo đức, không giới hạn như Mạnh Phong.
Mạnh Phong thích nhất chính là bẻ cong trai thẳng.
Em trai anh ta như vậy, dù thẳng hay cong, nếu bị hắn để ý rồi, thì chắc chắn sẽ không tha.
May mắn là bạn cùng phòng của em trai có chỗ dựa cứng...
Cứng.
Ninh Giác khựng lại một chút.
Anh ta đã không thể nhìn thẳng từ này nữa rồi.
Giải thích xong, Thẩm Ngung hỏi ngược lại: "Anh Giác quen hắn sao?"
Ninh Giác lắc đầu: "Không hẳn là quen, chỉ là cùng một vòng bạn bè, khó tránh khỏi gặp nhau trong các buổi tụ tập. Những chuyện xấu xa của hắn anh đều đã nghe qua, bên cạnh còn có bạn bè bị hắn bắt nạt, anh luôn rất ghét hắn ta, bẩn thỉu, cũng luôn tránh tiếp xúc với hắn."
Vẻ mặt khinh bỉ của Ninh Giác hoàn toàn không hề che giấu.
"Trong vòng của các anh, loại người như Mạnh Phong chắc không nhiều đâu nhỉ?" Thẩm Ngung nhân cơ hội cố ý hỏi vậy cho Trình Mặc Phỉ nghe.
Ninh Giác ừ một tiếng, "Loại như hắn ta, đặt ở đâu cũng là cực phẩm. Trong giới người bình thường rất nhiều, kể cả người yêu cũ của anh, cậu ấy chỉ là quá nhạy cảm và bốc đồng thôi, không có ác ý gì đâu, chuyện tối nay em đừng để bụng, yên tâm, sau này cậu ấy sẽ không làm phiền em nữa."
Em trai anh ta có thể hỏi ra câu này, kết hợp với việc cho đến nay đều là bạn cùng phòng của em trai "quan tâm quá mức" với em ấy, khả năng cao em trai anh ta thực sự là thẳng.
Vậy rốt cuộc bạn cùng phòng của em trai là như thế nào đây?
Trình Mặc Phỉ luôn im lặng đứng bên cạnh, cho đến khi nghe Thẩm Ngung chủ động hỏi thăm về giới gay, anh mới không nhịn được lên tiếng, không muốn Thẩm Ngung tò mò quá nhiều về cái giới đó.
Anh đổi chủ đề, ám chỉ: "Cái tên Mạnh Phong đó, chắc đã làm không ít chuyện phạm pháp nhỉ?"
Ninh Giác lập tức hiểu được suy nghĩ của anh, tiếp lời: "Hắn từng quấy rối không ít trẻ vị thành niên."
Thẩm Ngung rõ ràng cảm nhận được bàn tay của Trình Mặc Phỉ trong túi áo đột nhiên siết chặt.
Là vì nghĩ đến người thầy năm cấp ba đó sao?
Thẩm Ngung nắm lại, cố gắng an ủi.
Ninh Giác: "Có người tự nguyện, có người bị ép buộc hoặc dụ dỗ. Tôi biết một ít thông tin, lát nữa tôi nhắn tin cho Tiểu Ngung."
Trình Mặc Phỉ ừ một tiếng, nén sự buồn nôn trong lòng để lắng nghe.
Không biết từ lúc nào, họ đã đi đến vạch kẻ đường, băng qua bên kia là Đại học Yến Thành, đèn đỏ còn vài giây nữa là chuyển xanh.
Thẩm Ngung dừng bước, nhìn Ninh Giác: "Đến Đại học Yến Thành rồi, không còn sớm nữa, anh Giác cũng về đi, lát nữa chúng ta nhắn tin nói chuyện."
Ninh Giác liếc nhìn cái túi áo vẫn chưa tách rời của hai người, gật đầu, không nói gì nữa, quay người rời đi.
Dù sao, cơ hội gặp mặt còn nhiều.
Vài giây sau, đèn đỏ chuyển xanh, Thẩm Ngung và Trình Mặc Phỉ bước qua vạch kẻ đường sang bên kia đường.
Ninh Giác giả vờ vô tình quay đầu nhìn lại.
Từ xa, bạn cùng phòng của em trai đi vòng sang bên kia, sưởi ấm bàn tay còn lại của em ấy.
Ninh Giác: "..."
Ninh Giác suy đoán, em trai anh khả năng cao là trao thẳng, bạn cùng phòng của em trai không phải là chưa phát hiện mình gay, thì chính là gay, khả năng trước lớn hơn một chút.
Em trai mình không kỳ thị đồng tính, cũng không bài xích sự thân mật của bạn cùng phòng, khả năng bị bẻ cong rất lớn.
Ninh Giác từ từ lặng đi, vẻ mặt trở nên trầm tư.
Con đường này không hề dễ đi, dù những năm gần đây giới trẻ ngày càng cởi mở với người đồng tính, nhưng vẫn phải đối mặt với áp lực cực lớn.
Huống chi đối phương lại có bối cảnh vững chắc, tương lai có thể sẽ bị gia đình thúc hôn thúc sinh, thậm chí là sắp xếp hôn nhân, bởi điều kiện như vậy thực sự có "ngai vàng" cần kế thừa.
Vậy thì, người thiệt thòi chỉ có mình Thẩm Ngung.
Ninh Giác rút một điếu thuốc và bật lửa từ trong túi ra, nhả một làn khói trắng.
Ban đầu anh ta còn định khéo léo nhắc nhở Thẩm Ngung vài câu, bảo cậu chú ý bạn cùng phòng của mình, nhưng giờ xem ra vẫn tiếp tục giả ngây giả ngô sẽ tốt hơn.
Có thể thì anh ta vẫn hy vọng Thẩm Ngung không phải chịu khổ trên con đường này.
...
Thuận lợi băng qua vạch kẻ đường, Trình Mặc Phỉ đi vòng sang bên kia Thẩm Ngung, nhét bàn tay còn lạnh của cậu vào túi áo mình, nói: "Tay này ấm rồi, đến lượt tay kia."
Thẩm Ngung cười một tiếng, để mặc anh sắp xếp bàn tay mình.
Gần đây trời lạnh, chưa đến lúc bật lò sưởi, túi áo và mũ áo khoác của Trình Mặc Phỉ trở thành nơi được săn đón nhất trong phòng, mấy người trong phòng đi trên đường, luôn thích thò tay vào, thậm chí Tiêu Hùng còn từ phía sau thò cả hai tay vào túi áo nghịch ngợm, sau đó bị Trình Mặc Phỉ không chút khách khí đập cho một cái.
Vì vậy Thẩm Ngung đối với hành động sưởi ấm này cũng không thấy có gì lạ.
--Trai thẳng bọn họ đều làm như vậy mà.
Hai người bước vào trường, sau đó đi thẳng về ký túc xá.
Thẩm Ngung nhận được một ít tin tức về Mạnh Phong do Ninh Giác gửi đến, thuận tay chuyển tiếp cho Trình Mặc Phỉ, lại lịch sự nhắn tin cho Ninh Giác: [Anh Giác đi đường cẩn thận, về ký túc xá nhớ nhắn trong nhóm một tin nhé]
Ninh Giác trả lời: [Ừ, em cũng vậy]
Trình Mặc Phỉ nhìn thấy tất cả, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: "Em biết tại sao anh sợ đồng tính không?"
Thẩm Ngung giật mình, không biết tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này với mình, giả vờ ngây ngô: "Tại sao?"
Trình Mặc Phỉ: "Vì giáo viên chủ nhiệm và bạn học cấp ba của anh."
Thẩm Ngung chăm chú lắng nghe anh chia sẻ câu chuyện xảy ra với bản thân.
Nội dung cũng không khác nhiều so với những gì cậu điều tra được.
Giáo viên chủ nhiệm và học sinh có quan hệ với nhau, vợ thầy nhảy lầu tự sát.
"Bạn cùng bàn cấp ba của anh là một trong số đó, ban đầu vì là bạn cùng bàn nên tụi anh khá thân. Vợ thầy thường xuyên mang cơm đến cho thầy, tụi anh đều nhìn thấy, cậu ấy rõ ràng biết thầy đã có gia đình, nhưng vẫn quan hệ với thầy ấy. Sau đó thầy bị bắt vào tù, cậu ấy lại quen rất nhiều bạn trai, không chỉ không có chút cảm giác tội lỗi nào, thậm chí còn nói xấu vợ thầy. Sau này nghe nói cậu ấy bị nhiễm HIV, không cả tham gia thi đại học."
Khi nhắc đến chuyện cũ, Trình Mặc Phỉ vẫn cảm thấy buồn nôn.
Lúc đó ở trường anh còn tận mắt chứng kiến người bạn cùng bàn hôn một người đàn ông, vậy nên, tối hôm đó khi nhìn thấy Ninh Giác hôn một chàng trai, trong đầu anh mới hiện lại hình ảnh thời cấp ba đó, và cảm giác buồn nôn ùa về.
Nhưng anh vẫn muốn chia sẻ với Thẩm Ngung.
Anh không muốn Thẩm Ngung có quá nhiều tò mò về cái giới đó, cũng không muốn Thẩm Ngung tiếp xúc với họ.
Thái độ của Thẩm Ngung tối nay khiến anh có chút cảm giác nguy cơ.
Quan hệ giữa Thẩm Ngung và Ninh Giác trở nên thân thiết quá nhanh, cậu còn chủ động hỏi về người trong giới của Ninh Giác, anh luôn có cảm giác Thẩm Ngung sẽ tiếp tục giữ liên lạc với Ninh Giác, rồi một ngày nào đó, Thẩm Ngung cũng sẽ vì anh ta mà trực tiếp tiếp xúc với bọn họ.
Trình Mặc Phỉ sợ... sợ Thẩm Ngung sẽ bị bẻ cong, sẽ yêu một người đàn ông.
Dù có thể chỉ là nỗi lo lắng vô căn cứ của anh, nhưng dù chỉ là một phần trăm tỷ khả năng, chuyện cũng không phải là không thể tồn tại.
Chỉ cần nghĩ đến việc Thẩm Ngung sẽ yêu một người đàn ông, là anh hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Trình Mặc Phỉ hít một hơi thật sâu, làm mềm giọng, dùng giọng điệu thăm dò đùa giỡn nói: "Em xem, tối nay lại gặp phải rắc rối không đáng có... Chúng ta sau này vẫn là hạn chế qua lại với Ninh Giác đi."
"Em có thể hiểu cảm giác của anh," Thẩm Ngung rút tay mình ra khỏi túi áo Trình Mặc Phỉ, từ từ lên tiếng, cậu cảm thấy đây là cơ hội tốt để tâm sự, "Nhưng em vẫn muốn nói, một người tốt hay xấu, không liên quan trực tiếp đến xu hướng tính dục của họ."
Trình Mặc Phỉ dừng bước, có chút hoảng hốt, "Điều này anh biết, chỉ là anh..."
Thẩm Ngung bình tĩnh ngắt lời anh: "Cha ruột của em sau khi mẹ sinh em xong đã ngoại tình với người đàn bà khác, ông ấy còn bạo hành gia đình, bạo lực lạnh với mẹ em, sau đó cưới người đàn bà kia, sinh con với bà ta, nhưng ông ấy là thẳng đó chứ."
Trình Mặc Phỉ như rơi vào hầm băng.
Xong rồi.
Sao Thẩm Ngung đột nhiên nhắc đến ký ức đau lòng này?
Có phải anh quản rộng quá làm Thẩm Ngung không vui rồi không?