Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 44

Nếu Thẩm Ngung thích con gái thì thôi, vì sự khác biệt về mặt si.nh lý, con gái vốn cần được chăm sóc. 

Nhưng người Thẩm Ngung thích lại là con trai. 

Chỉ cần nghĩ đến việc một tên con trai cứng cáp nào đó được Thẩm Ngung tận tình chăm sóc như vậy, Trình Mặc Phỉ đã thấy khó chịu khắp người. 

Có lẽ vì anh là trai thẳng, không thể hiểu được tình yêu giữa hai người đàn ông, nên theo bản năng sẽ dùng tình anh em để đánh giá mọi thứ. 

Nếu sau này Thẩm Ngung quen một chàng trai khác, chắc chắn cậu sẽ luôn kè kè bên cạnh người đó, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau ngủ... sẽ không còn ở bên anh nữa. 

Nếu anh và người kia cùng lúc bị bệnh, Thẩm Ngung cũng sẽ chọn chăm sóc cho người kia, chứ không phải là anh nữa. 

Trong mắt anh, tình bạn không hề thua kém tình yêu, cả hai đều là những thứ vô cùng quan trọng. 

Thậm chí, khi chưa có người yêu, anh còn vô thức xem trọng tình bạn hơn một chút. 

Có lẽ vì cùng là đàn ông, nên khi một người con trai khác giành mất sự quan tâm vốn dĩ thuộc về Trình Mặc Phỉ, bất kể đối phương là ai, anh cũng cảm thấy không thoải mái. 

Giống như lần trước với Phương Tiểu Minh cũng vậy. 

Cho nên... tốt nhất là Thẩm Ngung cứ độc thân đi. 

Vòng vo một hồi, mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát. 

Chỉ cần Thẩm Ngung không có người yêu, thích con trai hay con gái cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của họ. 

— 

Trên đường về sau khi truyền dịch xong, Trình Mặc Phỉ cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn. Miếng sưởi dán bên trong áo khiến anh nóng đổ một ít mồ hôi, nhưng anh không bóc ra. 

Giờ này đường sá khá vắng, taxi chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã về đến Đại học Yến Thành. 

Vẫn còn một chút thời gian trước khi ký túc xá đóng cửa, nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Trình Mặc Phỉ, hai người chậm rãi đi bộ về. 

Khuôn viên trường đã không còn mấy ai, ánh đèn đường kéo dài bóng họ, khiến hai bóng  người chồng lên nhau. 

Sau một đêm lộn xộn, Trình Mặc Phỉ cũng hoàn toàn chấp nhận chuyện Thẩm Ngung thích con trai. 

Nhẹ nhàng hơn anh tưởng nhiều. 

So với việc không thể chấp nhận chuyện Thẩm Ngung thích đàn ông, anh càng không thể chấp nhận việc mất đi một người bạn tốt như Thẩm Ngung. 

Có lẽ, anh cũng không đến mức bài xích đồng tính luyến ái như trước. 

Anh chỉ ghét những kẻ có nhân phẩm tồi tệ thôi, và không may phần lớn những người anh từng gặp đều như thế, khiến anh vô thức hình thành tâm lý e ngại và né tránh cả một nhóm người. 

Sự xuất hiện của Thẩm Ngung là một bước đột phá lớn. 

Dù không thay đổi được quá nhiều, anh cũng sẽ không nhìn Thẩm Ngung bằng ánh mắt khác. 

Trình Mặc Phỉ thử dò hỏi: "Em phát hiện mình thích con trai từ khi nào?" 

Do chuyện xảy ra hồi cấp ba, Trình Mặc Phỉ hầu như không tiếp xúc với người đồng tính. Bây giờ người anh em thân thiết của anh đột nhiên lại là gay, không tránh khỏi có chút tò mò. 

Thẩm Ngung nghĩ một lúc rồi trả lời: "Không nhớ rõ lắm, chắc là hồi cấp hai." 

Đúng là chuyện đã từ lâu rồi. 

Trình Mặc Phỉ lại hỏi: "Lúc đó em đã thích ai chưa?" 

Anh đoán có lẽ là do Thẩm Ngung thích một người con trai nào đó nên mới nhận ra xu hướng tính dục của mình. 

Nếu thật sự là như vậy, sau đó Thẩm Ngung có quen người đó không? Hiện giờ quan hệ của họ thế nào? 

Thẩm Ngung lắc đầu: "Không phải, chỉ là tình cờ xem một bộ phim kiểu đó, phát hiện mình có phản ứng, cộng thêm việc những cô gái từng tỏ tình với em đều không khiến em có cảm giác gì, nên em nhận ra mình thích con trai thôi." 

Trình Mặc Phỉ "ồ" một tiếng, thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời họng như nghẹn lại. 

Phim kiểu đó... là phim có hai người đàn ông hả? 

Trình Mặc Phỉ không dám tưởng tượng cảnh hai người đàn ông hôn nhau, thậm chí còn... 

Khoan đã, anh... anh và Thẩm Ngung cũng từng nhìn thấy hết của nhau rồi còn gì?! 

Đôi tai Trình Mặc Phỉ ngay lập tức đỏ bừng, giống như bị hấp chín, đầu óc cũng mất đi khả năng suy nghĩ. 

Không chỉ từng thấy hết, bọn họ còn từng tắ.m chung, từng xoa sữa tắm lên người Thẩm Ngung... 

Nếu cả hai đều là trai thẳng thì chẳng có gì đáng nói, nhưng Thẩm Ngung là gay, sao có thể tùy tiện để người đàn ông khác lợi dụng như thế?! 

Bảo sao lúc đó Thẩm Ngung do dự rất lâu, cuối cùng mới bất đắc dĩ đồng ý với anh. 

Hơn nữa, anh còn từng trêu Thẩm Ngung bằng những trò đùa của trai thẳng, sáng sớm cố tình áp sát, chọc ghẹo cậu, còn tuyên bố rằng "anh em giúp đỡ nhau" gì đó... Đây chẳng phải lưu manh thì là gì?! 

Anh đúng là đáng chết mà. 

Vậy mà Thẩm Ngung vẫn bằng lòng làm bạn với anh, vẫn đối xử với anh tốt như thế. 

Anh nhất định phải bù đắp cho Thẩm Ngung mới được. 

Anh cũng phải bảo vệ Thẩm Ngung, không để cậu bị những kẻ xấu lợi dụng. 

Trình Mặc Phỉ giơ tay xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, làm như vô tình hỏi: "Vậy em từng thích ai chưa?" 

Thẩm Ngung nghĩ một chút, đáp: "Rồi."

Những mẹo tán tỉnh mà cậu từng đọc có đề cập đến trường hợp như thế này: Khi đối phương hỏi có thích ai không, hãy trả lời là có, rồi từ từ để họ nhận ra rằng người đó chính là họ. 

Trình Mặc Phỉ hơi khựng lại, hỏi: "Là người như thế nào?" 

Thẩm Ngung khái quát vài điểm tốt của Trình Mặc Phỉ rồi miêu tả: "Rất lịch sự, rất đáng tin cậy, rất đáng yêu." 

Trình Mặc Phỉ từ từ hạ tay xuống. 

Anh từng nói không ít lời linh tinh với Thẩm Ngung, làm những chuyện vượt quá giới hạn, chẳng thấy lịch sự ở đâu. 

Anh luôn được Thẩm Ngung chăm sóc, còn từng khiến cậu bị sưng môi, không có chút đáng tin nào. 

Dễ thương... Một chàng trai cao 1m90, lại là trai phương Bắc, sao có thể dính dáng đến hai từ "dễ thương"? 

Anh biết ngay mà, kiểu người Thẩm Ngung thích chắc chắn không hợp với mình. 

Trình Mặc Phỉ nghiến răng nghiến lợi: "Sau này nếu em có thích ai nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ giúp em kiểm tra người đó. Anh có năng lực bẩm sinh trong việc nhận diện đồng tính, có phải người tốt hay không anh nhìn cái là ra ngay." 

Thẩm Ngung ngẩn ra vài giây, không nhịn được bật cười: "Được." 

Bây giờ cậu đã có người mình thích rồi, nhưng không thể nói ra. 

Dù sao thì cũng không cần phải kiểm tra, vì đó là một người rất rất tốt. 

— 

Về đến ký túc xá, sau khi đối phó qua loa với sự quan tâm của hai người bạn cùng phòng, Trình Mặc Phỉ nhận lấy ly nước ấm và thuốc mà Thẩm Ngung đưa cho, ngoan ngoãn uống vào. 

Anh không có bệnh dạ dày, bình thường sức khỏe vẫn rất tốt, chẳng qua hôm nay ăn uống có vấn đề nên mới bị thế này thôi. 

Uống thuốc xong, Trình Mặc Phỉ đăng nhập WeChat trên máy tính, nhắn tin cho gia đình, nhờ họ mai gọi người mang điện thoại cũ đến cho anh. 

Ánh mắt anh rơi vào chiếc điện thoại vỡ màn hình như mạng nhện. Trình Mặc Phỉ cẩn thận tháo ốp lưng ra, quyết định mai mang ra tiệm sửa xem có khắc phục được không. 

Nếu sửa được thì anh sẽ không đổi máy mới. 

Chiếc điện thoại này mới dùng một năm, dữ liệu bên trong chuyển đi khá phiền phức. Hơn nữa, anh rất thích cái ốp lưng hình "đại cát đại lợi" mới mua này, không muốn bỏ nó đi. 

Thay bộ quần áo sạch xong, Trình Mặc Phỉ leo lên giường. Cơ thể vẫn còn hơi khó chịu, nằm xuống sẽ thoải mái hơn. 

Miếng sưởi ấm Thẩm Ngung dán cho anh có thời gian giữ nhiệt rất lâu, đến giờ vẫn còn ấm. 

Anh đã rất lâu rồi không dùng thứ này, không ngờ lại hiệu quả đến thế. 

Thẩm Ngung cắm sạc điện thoại dưới giường một lúc, trước khi lên giường nhìn về phía Trình Mặc Phỉ, hỏi: "Miếng sưởi ấm còn nóng không? Có muốn dán thêm một miếng nữa không?" 

Kiếp trước cậu bị bệnh dạ dày, thường xuyên đau bụng, mỗi khi đau sẽ dán miếng sưởi hoặc chườm nước nóng để đỡ hơn, nên cũng có chút kinh nghiệm. 

Trình Mặc Phỉ nghĩ một lát, rồi gật đầu. 

Lúc ở bệnh viện, anh thấy có người dán hai miếng, dán xong nói chuyện còn mang theo giọng mũi, ngọt đến phát sợ. Dán hai miếng chắc chắn sẽ cảm thấy thoải mái. 

Thẩm Ngung bóc một miếng sưởi ấm nữa đưa cho anh, không quên dặn dò: "Nhớ chú ý nhiệt độ, cẩn thận bị bỏng." 

"Ừm." Trình Mặc Phỉ ngoan ngoãn gật đầu. 

Chui vào ổ chăn, Thẩm Ngung không viết nhật ký ngay, mà lập tức chia sẻ tin vui với mẹ. 

Thẩm Ngung: [Mẹ ơi, con đã thử bước ra một bước, hiệu quả rất tốt]

Ngay sau đó, cậu chọn một sticker "chú chuột hamster vui vẻ" mà cậu trộm được từ Trình Mặc Phỉ, gửi đi. 

Mẹ cậu, Thẩm Tầm Nhạn, vẫn chưa ngủ. Nhìn thấy tin nhắn, bà cũng vui mừng không kém, lập tức trả lời: [Vậy thì tốt rồi, mẹ chờ tin vui của con đấy]

Thẩm Ngung lại gửi một sticker "chú chuột hamster đắc thắng". 

Thấy dáng vẻ này của con trai, Thẩm Tầm Nhạn cảm thấy chuyện này chắc chắn thành công rồi, vui mừng đến mức đi vòng quanh phòng vài lượt. 

Chồng bà, Ninh Bác Nhân, thấy vậy thì bật cười hỏi bà có chuyện gì. 

Thẩm Tầm Nhạn kể sơ qua cho ông ấy nghe. 

Ninh Bác Nhân mỉm cười nói: "Vậy thì tốt quá, sau này nếu hai đứa ở bên nhau, có cơ hội thì dẫn về nhà ăn cơm." 

Thẩm Tầm Nhạn bất đắc dĩ cười: "Anh cũng nóng vội quá rồi đấy... Nhưng anh nhắc em mới nhớ, cái nồi lẩu uyên ương mới mua đã đến rồi, em đi hỏi Tiểu Giác và Tiểu Ngung xem lúc nào rảnh thì đến nhà ăn lẩu, để em chuẩn bị nguyên liệu trước." 

Còn cả cậu bạn cùng phòng Tiểu Trình của Tiểu Ngung nữa. 

Hai đứa nó thân thiết như vậy, chắc hẳn Tiểu Trình cũng biết chuyện Tiểu Ngung đang yêu đương. 

Đến lúc đó có thể tranh thủ tám chuyện với cậu nhóc đó.

Bình Luận (0)
Comment