Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 47

...Hình như hơi quá đáng rồi đó.

"0 và 1 là gì vậy?" Trình Mặc Phỉ bên cạnh ngây thơ hỏi.

Thẩm Ngung càng thêm bối rối.

Nhưng không thể phủ nhận, đây là một cơ hội tốt để giải thích.

Thẩm Ngung cân nhắc một chút, nhỏ giọng trả lời: "Có thể hiểu là thuộc tính và tư thế."

Trình Mặc Phỉ vẫn mờ mịt không hiểu gì.

Xung quanh còn có một số sinh viên khác, sợ nói quá thẳng thắn sẽ bị nghe thấy, Thẩm Ngung lập tức chuyển sang trình duyệt, tìm kiếm câu trả lời cho Trình Mặc Phỉ.

Tóm tắt đơn giản là, khi lên giường, người ở dưới là 0, người ở trên là 1.

Trình Mặc Phỉ: "..."

Trái tim nhỏ bé của Trình Mặc Phỉ chịu một cú sốc lớn, mãi không thể bình tĩnh được.

Thẩm Ngung tùy tiện giải thích: "Nói chung, số lượng 1 sẽ ít hơn."

Trình Mặc Phỉ gần như ngay lập tức hỏi: "Vậy em là gì?"

Thẩm Ngung cười nhìn anh một cái, không trả lời ngay, mà chuyển về khung chat trước đó.

Thấy cậu mãi không trả lời, Chung Ngọc Huyên vội vàng gửi liền mấy sticker khóc lóc xin lỗi, nói: [Không tiện trả lời cũng không sao]

Thẩm Ngung đương nhiên sẽ không nói cho cô ấy chuyện riêng tư này, thấy thái độ của cô ấy không tệ, cũng không quá để ý đến sự xúc phạm của cô.

Thẩm Ngung: [Không sao. Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?]

Nếu không phải Trình Mặc Phỉ đang ở bên cạnh, nghĩ rằng có thể để anh "học thêm kiến thức", có lẽ cậu sẽ chỉ trả lời một câu "không sao" rồi không tiếp tục mở rộng chủ đề nữa.

Chung Ngọc Huyên: [Thì là, trưa nay trong căng tin không phải nhìn thấy cậu sao, một người bạn gay của tôi tình cờ đang ở cùng, vừa rồi cậu ấy đột nhiên nói với tôi là khá có cảm tình với cậu, muốn làm quen và phát triển thêm, nhưng sợ đụng phải cùng loại]

Trình Mặc Phỉ: "..."

Thì ra là đang giới thiệu đối tượng cho Thẩm Ngung.

Trình Mặc Phỉ lập tức lên tiếng: "Bọn họ thật quá bất lịch sự, sợ đụng cùng loại thì trực tiếp nói loại của mình đi, hỏi em làm gì? Muốn trắng tay bắt bài chắc? Đây chắc chắn không phải là gay tốt, chúng ta đừng làm quen nữa."

Vừa dứt lời, tin nhắn mới của Chung Ngọc Huyên đã gửi đến: [Đây là lần đầu tiên tôi giới thiệu bạn gay, nhận được tin nhắn nên phấn khích quá chạy đến hỏi cậu luôn, là tôi thiếu suy nghĩ]

Chung Ngọc Huyên: [Cậu ấy là 1, học năm hai khoa kiến trúc, đây là danh thiếp WeChat của cậu ấy, nếu có hứng thú thì có thể làm quen, không hứng thú cũng không sao]

Nói xong, cô ấy gửi cho cậu một danh thiếp.

Trình Mặc Phỉ: "..."

Trán Trình Mặc Phỉ giật giật, không vui nói: "Loại vá víu sau này đa phần không đáng tin."

Nói xong, anh cẩn thận quan sát phản ứng của Thẩm Ngung.

Thẩm Ngung vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.

Nhưng bây giờ đã biết người đó là 1, phản ứng của Thẩm Ngung có lẽ sẽ cho thấy câu trả lời.

Chỉ thấy Thẩm Ngung thong thả trả lời: [Ừ, xin lỗi]

Trả lời xong liền thoát khỏi khung chat với Chung Ngọc Huyên, thậm chí không nhấn vào danh thiếp xem một cái.

Tốt quá! Thẩm Ngung là 1!

Anh đã biết mà, bạn anh là người ở trên.

Người ở trên trong mắt anh có nghĩa là sẽ không bị người khác bắt nạt, đương nhiên là chuyện tốt.

Thẩm Ngung quay đầu, đối diện với ánh mắt ngây thơ và trong sáng của Trình Mặc Phỉ.

Trong lòng Thẩm Ngung lập tức có một suy đoán buồn cười, cúi người lại gần, dùng giọng khẽ hỏi: "Không phải anh nghĩ em là 1 đấy chứ?"

Trình Mặc Phỉ khựng lại, cổ họng lăn một cái, lưng thẳng đơ, tai cũng đỏ lên.

Ý của Thẩm Ngung là gì?

Chẳng lẽ... chẳng lẽ...

Thẩm Ngung: "Anh đoán sai rồi."

Trình Mặc Phỉ đờ đẫn một giây, "soạt" đứng dậy, nói năng cũng trở nên lắp bắp: "Anh... anh đi mua cái gì đó, lát nữa em về trước đi." Nói xong không quay đầu lại chạy mất.

Thẩm Ngung ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng anh rời đi, khẽ cười.

Quả nhiên, vì tư thế giống nhau, người thẳng sẽ dễ chấp nhận 1 hơn, đối với 0 khác biệt lớn với mình thì không dễ chấp nhận lắm.

Nhưng đồng tính chính là như vậy, tồn tại người trên và người dưới, sự hòa hợp cả tình cảm và thể xác đều rất quan trọng.

Muốn để Trình Mặc Phỉ hoàn toàn chấp nhận, thì phải để anh hoàn toàn hiểu rõ.

Cậu không muốn theo đuổi Trình Mặc Phỉ khi anh chỉ hiểu một nửa, như vậy yếu tố không chắc chắn quá lớn.

Cậu sẽ từng chút một dẫn dắt Trình Mặc Phỉ hiểu sâu hơn.

Và cho anh thêm một chút thời gian để tiêu hóa.

...

"Hụ... hụ..."

Trình Mặc Phỉ chạy một hơi thật xa, trên đường vượt qua không ít sinh viên đang chạy bộ.

Một sinh viên cảm thán: "Người đó chạy nhanh ghê, giá mà có thể giúp mình chạy bài kiểm tra trong trường thì tốt biết mấy."

Người khác cũng than thở: "Thật đấy, chân tớ sắp rã rời rồi, chậm nữa là rớt dưới mức tốc độ tối thiểu mất."

Trình Mặc Phỉ đột nhiên phanh lại, quay người chạy về, thở dốc hỏi: "Cần giúp chạy không? Miễn phí."

...

Tối hôm đó, trên diễn đàn trường xuất hiện một bài viết—

[Cảm ơn 'Anh trai chạy bộ', chúc anh cả đời bình an]

[Chuyện là thế này, chiều nay tôi với một người bạn đang chạy bộ trong trường, vừa chạy vừa than thở, thì có một anh chân dài, chạy siêu nhanh xuất hiện, nghe thấy liền chủ động đề nghị giúp chúng tôi chạy thay. Anh ấy đúng là đỉnh, trực tiếp chạy luôn phần của tôi và bạn tôi, chạy đến mức cả người nóng rực, tiền mua nước cũng nhất quyết không nhận, xong việc là biến mất luôn, giấu công danh. Nay tôi đặc biệt đăng bài để bày tỏ lòng cảm kích.]

Bên dưới có vô số bình luận hỏi: "Làm sao để gặp được 'Anh trai chạy bộ'?"

Mà Trình Mặc Phỉ hoàn toàn không hề hay biết.

Anh luôn dùng chạy bộ làm cách để giải tỏa cảm xúc.

Chạy đi, là có thể không nghĩ ngợi gì nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng gió vù vù, gió có thể tạm thời cuốn đi mọi phiền não.

Nhưng hôm nay, cách này lại vô dụng.

Anh chạy hết vòng này đến vòng khác, nhưng trong đầu vẫn chỉ lặp đi lặp lại hai câu nói của Thẩm Ngung.

Không sao dứt ra được.

Thẩm Ngung... là người ở bên dưới.

Vốn dĩ đây đã là một vấn đề nhạy cảm, huống hồ câu trả lời lại như vậy.

Anh tuy không biết nhiều, cũng chưa có kinh nghiệm, nhưng phim người lớn thì đã từng xem qua. Khi mới trưởng thành tò mò từng xem qua, giờ vẫn còn chút ấn tượng. Mặc dù hai người đàn ông có thể sẽ khác với một nam một nữ, nhưng suy cho cùng, vẫn là sự tương tác giữa hai người, chắc chắn không khác biệt là bao.

Nếu Thẩm Ngung là người nằm dưới, vậy thì có nghĩa là...

Anh không dám nghĩ nữa.

Lỗ tai đã đỏ như sắp nhỏ ra máu.

Nhưng nghĩ cũng biết, người ở bên dưới chắc chắn là người bị "bắt nạt".

Anh vốn đã luôn lo lắng Thẩm Ngung sẽ bị mấy tên gay xấu xa bắt nạt.

Bây giờ thì hay rồi, lại càng lo hơn.

Anh nhất định phải bảo vệ Thẩm Ngung nghiêm ngặt hơn nữa!

...

Lúc Trình Mặc Phỉ trở về, Thẩm Ngung đang cho chuột hamster ăn.

Chú hamster nhỏ được cậu nâng trong lòng bàn tay, dựng thẳng đôi tai, ôm lấy đồ ăn gặm nhấm không ngừng.

Thẩm Ngung ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn nó.

Ký túc xá ấm áp, dạo gần đây mọi người liên tục bàn bạc về việc bật hệ thống sưởi, có lẽ tối nay cuối cùng cũng được mở.

Thẩm Ngung đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.

Thấy anh trở về, Thẩm Ngung nở nụ cười tự nhiên: "Về rồi à?"

Trình Mặc Phỉ ngượng ngùng "ừ" một tiếng, sau đó rút từ trong túi ra một củ khoai lang nướng nóng hổi đưa qua.

Củ khoai khá nhỏ, dù Thẩm Ngung đã ăn no thì cũng không chiếm quá nhiều chỗ trong bụng, mà vẫn có thể thỏa mãn cơn thèm ngọt.

Cứ xem như là... một món quà bồi thường cho việc bỏ chạy mất dạng buổi chiều nay.

Anh biết Thẩm Ngung chắc chắn sẽ thông cảm cho mình, nhưng trong lòng vẫn áy náy.

Rõ ràng đã tự hứa sẽ không để ý đến xu hướng tính dục của Thẩm Ngung, vậy mà hôm nay, sau khi nghe cậu nói mình là người dưới, lại không kìm được mà chạy trốn.

"Cảm ơn anh Phỉ." Thẩm Ngung thoải mái nhận lấy khoai lang, biết đây là cách Trình Mặc Phỉ vụng về làm lành, liền bẻ ra ăn một miếng — ngọt lắm.

Xem ra anh đã tự tiêu hóa được chuyện này.

Rất không dễ dàng, cũng rất giỏi.

Cậu nên thưởng cho anh một chút mới đúng.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, một người chỉ mặc độc chiếc q.uần l.ót sải bước ra ngoài.

Q.uần l.ót mỏng manh, thậm chí còn bị thủng một lỗ nhỏ.

Trình Mặc Phỉ lập tức cảnh giác.

Cái thằng này sao có thể không mặc quần áo đứng trước mặt Thẩm Ngung được chứ?!

Cái này khác gì quấy rối đâu?!

...Dù có là trai thẳng cũng không được!

Thì ra là Tôn Tinh Hà, vừa mới tắm xong. Hệ thống sưởi trong ký túc xá đã bật, mặc đồ ngủ còn thấy nóng, nhất là khi trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, dính dính khó chịu, nên cậu ta chỉ mặc độc mỗi q.uần l.ót, định ra ngoài rồi mặc quần áo vào.

Vừa đi, vừa cảm thán: "Cuối cùng cũng có sưởi rồi, tôi yêu sưởi ấm!"

Nhưng ngay giây tiếp theo, Trình Mặc Phỉ đã sải bước lao tới, đẩy cậu ta trở lại phòng tắm.

Trình Mặc Phỉ nghiêm túc: "Mặc đồ đàng hoàng rồi hãy ra ngoài. Cậu có bạn gái rồi mà sao lại không biết giữ phẩm hạnh đàn ông thế?"

Tôn Tinh Hà: "???"

Bình Luận (0)
Comment