Trình Mặc Phỉ suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng.
Mấy người này sao đầu óc lại bay xa thế?
Trước đây chưa biết xu hướng tính dục của Thẩm Ngung thì đã tưởng tượng ra đủ thứ về quan hệ giữa hai người họ, bây giờ biết rồi lại chuyển sang tưởng tượng rằng cậu đang theo đuổi anh.
Hơn nữa còn phân tích nghe rất hợp lý...
Nếu không phải anh đã biết rõ gu của Thẩm Ngung hoàn toàn trái ngược với mình, có khi còn bị mấy lời này làm cho lung lay một chút.
Huống hồ, anh và Thẩm Ngung mới quen nhau từ đầu học kỳ tới nay, lấy đâu ra lắm mưu mô thế.
Không muốn để mọi người tiếp tục bàn tán về Thẩm Ngung sau lưng, Trình Mặc Phỉ lập tức liên hệ với quản trị viên diễn đàn trường, yêu cầu xóa bài viết đó đi.
Lúc trước khi thẳng thắn với anh, Thẩm Ngung đã nói muốn xóa bài viết này, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện nên anh quên mất.
Đáng lẽ hôm đó dù có đang đau dạ dày cũng phải cố nhớ ra để liên hệ xóa bài mới đúng.
Ai bảo trai thẳng và gay không thể có tình bạn thuần túy? Anh và Thẩm Ngung chắc chắn sẽ là anh em tốt cả đời.
--------
Bên kia, Thẩm Ngung cho chuột hamster ăn xong, quay về chỗ ngồi, tiện tay nhìn lướt qua điện thoại đang sạc pin.
Không ngờ thật sự có tin nhắn mới.
Thẩm Ngung mở WeChat ra, phát hiện là tin nhắn từ người bạn mới kết bạn hôm nay.
Hàn Tuyên: [Thẩm Ngung, cậu thấy bình luận mới nhất trong bài đăng trên diễn đàn trường về cậu và Trình Mặc Phỉ chưa?]
Hàn Tuyên: [Không ngờ Trình Mặc Phỉ trước đây lại kỳ thị gay... Bảo sao dạo này bạn trai tôi nói cậu ta chẳng mấy khi ra sân bóng nữa, có khi nào bị bọn tôi dọa chạy mất rồi không, hahahaha.]
Thẩm Ngung: "......"
Phải nói là... đúng sự thật rồi đấy.
Cậu không vội trả lời mà mở diễn đàn trường kiểm tra bài đăng kia trước.
Vì đã từng bấm thích và lưu bài viết đó nên cậu có thể dễ dàng tìm lại trong danh sách yêu thích và mục lưu trữ.
Nhưng khi bấm vào, hệ thống lại hiển thị bài viết đã bị xóa.
Thẩm Ngung: "?"
Cậu quay lại WeChat, nhắn tin hỏi: [Chưa thấy, tôi vừa bấm vào thì bài đăng đã bị xóa rồi. Bên trong nói gì thế?]
Hàn Tuyên: [Hả? Để tôi xem thử.]
Hàn Tuyên: [Thật sự bị xóa rồi, chắc có người báo cáo hoặc gì đó? Dù sao cũng là bài viết bịa đặt, đồn thổi lung tung mà.]
Hàn Tuyên: [Cũng không có gì đâu, chỉ là có người tiết lộ xu hướng tính dục của cậu, mấy bình luận sau đó bắt đầu suy diễn rằng cậu giả vờ làm trai thẳng để tiếp cận Trình Mặc Phỉ, rồi chẳng bao lâu nữa cậu ta cũng sẽ bị cậu bẻ cong. Khá buồn cười. Tôi đọc lại các bình luận trước, dựa theo cách hai người tương tác thì đáng lẽ phải là Trình Mặc Phỉ đang theo đuổi cậu mới đúng.]
Thẩm Ngung: "......"
Nửa câu đầu đúng thật chẳng lệch đi đâu được.
Cậu chột dạ đáp lại bằng một câu "haha" đầy gượng gạo nhưng vẫn giữ được lễ độ.
Thẩm Ngung: [Không sao, dù sao cũng bị xóa rồi.]
Thật tiếc, nếu bài đăng còn đó, để Trình Mặc Phỉ đọc mấy bình luận kia, biết đâu còn giúp ích cho kế hoạch theo đuổi của cậu.
Hàn Tuyên: [Ừ, kệ họ đi.]
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Trình Mặc Phỉ mặc đồ ngủ chỉnh tề, áo vẫn buộc gọn gàng vào trong quần một cách hơi kỳ cục.
Vết bỏng trước đó đã lành, nhưng không tránh khỏi để lại một vết sẹo nhỏ.
Gần đây anh đang bôi thuốc trị sẹo mang từ nhà lên, hiệu quả cũng khá tốt, hy vọng đến khi đi suối nước nóng, vết sẹo sẽ mờ đến mức không còn nhìn thấy nữa.
Thẩm Ngung theo phản xạ nhìn về phía Trình Mặc Phỉ, hai người còn lại trong phòng cũng đồng loạt nhìn anh.
Tiêu Hùng tháo tai nghe xuống, Tôn Tinh Hà cũng leo xuống khỏi giường.
Lúc này Thẩm Ngung mới nhận ra bầu không khí trong phòng có gì đó hơi lạ.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cậu.
Tôn Tinh Hà hắng giọng, mở lời: "Chuyện là thế này... Tiểu Thẩm à, bọn anh đều biết rồi..."
Ban đầu Thẩm Ngung hơi khó hiểu, nhưng nhanh chóng nhận ra họ đang nói về chuyện gì.
— Biết về xu hướng tính dục của cậu.
Cũng đúng, hai người này đâu phải kiểu người không hay lướt mạng, chắc chắn đã đọc được những cuộc thảo luận trên diễn đàn.
Cậu cũng không có ý định giấu giếm họ, chỉ là cảm thấy giải thích chuyện này hơi phiền phức, sợ họ sẽ trở nên dè dặt, xa cách hơn. Hơn nữa, bây giờ điều quan trọng nhất là theo đuổi Trình Mặc Phỉ, nên cậu cứ tạm gác chuyện này qua một bên.
Giờ bọn họ đã tự biết rồi thì cũng tốt, khỏi phải tốn công giải thích.
Thẩm Ngung nhẹ giọng đáp: "Không phải cố tình muốn giấu mọi người đâu."
Tiêu Hùng phẩy tay: "Chuyện này có gì to tát đâu, dù sao cũng là chuyện riêng của em. Lúc đó chúng ta mới quen nhau, nếu đổi lại là anh, chắc cũng không dám nói. Mà nói thật, chuyện này cũng có lợi đấy, ít nhất là bớt đi một anh chàng đẹp trai giành gái với tụi anh."
Tôn Tinh Hà cười liếc cậu ta: "Thôi cậu bớt nói, lo mà giảm cân trước đi, chứ có bớt mấy Tiểu Thẩm cũng vô ích thôi."
Tiêu Hùng: "Chị tớ gửi cho tớ mấy video giảm cân rồi đấy, ngày mai tớ bắt đầu tập đây."
Chuyện cứ thế bị bọn họ nhẹ nhàng lướt qua, khiến Thẩm Ngung vẫn còn có chút ngẩn ngơ.
Kiếp trước, lúc mới đi làm ở Yến Thành, cậu từng ở trong ký túc xá do công ty sắp xếp. Có một người bạn cùng phòng, sau khi vô tình phát hiện ra xu hướng tính dục của cậu thì lúc nào cũng thần hồn nát thần tính, cứ như sợ cậu sẽ thích mình vậy.
Hồi đó, Thẩm Ngung đã chia sẻ chuyện này với Trình Mặc Phỉ, anh không nói hai lời mà trực tiếp mời cậu đến ở ghép trong căn hộ của mình.
Vì vậy, khi Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà biết về xu hướng tính dục của cậu, Thẩm Ngung không khỏi có chút lo lắng.
Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Hai người kia trông không hề có vẻ giả vờ chút nào.
Suôn sẻ đến mức khiến cậu có chút ngỡ ngàng.
Đột nhiên, một bàn tay chạm lên đỉnh đầu cậu, xoa nhẹ một cái.
Thẩm Ngung chớp mắt, hoàn hồn lại thì phát hiện đó là Trình Mặc Phỉ.
"Bài đăng đó anh đã liên hệ quản trị viên xóa rồi." Trình Mặc Phỉ nói.
Thì ra là anh chủ động yêu cầu xóa bài đăng.
Không biết anh có nhìn thấy mấy bình luận nói rằng cậu muốn "bẻ cong" anh không nhỉ.
Thấy được thì càng tốt, ít nhất có thể chuẩn bị tâm lý trước.
Tóc Thẩm Ngung đã lâu không cắt, bây giờ cũng dài ra kha khá.
Trình Mặc Phỉ vốn chỉ định xoa nhẹ một cái, nhưng không ngờ tay lại vô thức xoắn lấy một lọn, vặn thành một bím nhỏ.
Cảm nhận được động tĩnh trên đầu, Thẩm Ngung trừng mắt, lập tức túm lấy bàn tay đang nghịch ngợm kia.
Trình Mặc Phỉ cười cười, rút tay ra rồi nhanh chóng vuốt lại tóc cho cậu.
Hôm nay tâm trạng Thẩm Ngung rất tốt nên không thèm chấp nhặt với anh, chỉ giơ tay che đầu, nói: "Mai em đi cắt tóc, tiện thể qua nhà mẹ luôn."
Hội thao chỉ kéo dài ba ngày, kết thúc xong là cuối tuần, bọn họ dự định sáng Chủ nhật ôn bài cho Trình Chỉ Ngữ xong thì sẽ sang nhà mẹ cậu ăn lẩu.
Lần đầu tiên đến nhà mẹ, tất nhiên phải chuẩn bị chu đáo một chút.
"Cùng đi đi, anh cũng nên cắt tóc rồi."
"Được thôi."
Thẩm Ngung tuy không tham gia thi đấu trong hội thao nhưng làm tình nguyện viên cả ngày cũng khá bận rộn, không tránh khỏi dính chút bụi bẩn, vì vậy cậu định vào phòng tắm tắm rửa một chút.
Trời lạnh có hệ thống sưởi nên tắm cũng dễ chịu hơn.
Trước khi đi, cậu chợt nhớ tới gì đó, lấy điện thoại ra xem.
Quả nhiên, cuộc trò chuyện với Hàn Tuyên khi nãy vẫn chưa kết thúc, đối phương vừa gửi thêm một tin nhắn mà cậu chưa kịp đọc.
Hàn Tuyên: [À đúng rồi, cậu biết chơi mạt chược không? Tay tôi ngứa ngáy quá, nhưng không muốn chơi với người lạ. Tôi có thẻ thành viên ở quán mạt chược đối diện trường, nếu chơi thì tôi bao tiền bàn, ngày mai sau khi hội thao kết thúc thì qua đó đi.]
Không ngờ là rủ mình chơi bài.
Thẩm Ngung đùa: [Cậu kết bạn WeChat với tôi chẳng lẽ là để kiếm người chơi mạt chược?]
Hàn Tuyên: [Hehe, vậy mà cũng bị cậu phát hiện.]
Hàn Tuyên: [Chơi không? Hiện tại mới có tôi với bạn trai tôi thôi, còn thiếu hai người nữa, nếu cậu chơi thì tôi tìm thêm một người, hoặc cậu có bạn nào cũng được.]
Thẩm Ngung có chút động lòng.
Không phải vì muốn chơi mạt chược, mà là vì muốn dẫn Trình Mặc Phỉ theo để tiếp xúc với cặp đôi đồng tính ngọt ngào này, có lẽ sẽ gặt hái được không ít.
Trình Mặc Phỉ như vậy cần phải giao lưu với các cặp đôi đồng tính bình thường nhiều hơn.
Nhưng mà...
Thẩm Ngung thành thật đáp: [Cũng hơi muốn chơi, nhưng tôi không biết đánh.]
Cậu thật sự không biết đánh mạt chược, hơn nữa cậu biết Trình Mặc Phỉ cũng vậy.
Hàn Tuyên: [Không sao, tôi dạy cậu chơi mạt chược kiểu Tứ Xuyên, tôi thích dạy người mới lắm. Chơi với tôi đi, sang học kỳ sau tôi mang món đầu thỏ cay nhà tôi làm lên cho cậu ăn.]
Thấy Thẩm Ngung ôm bộ quần áo ngủ đứng đơ ra không nhúc nhích, không biết đang nhắn tin với ai, đèn phòng tắm vẫn chưa tắt, Trình Mặc Phỉ bế con chuột hamster nhỏ đi tới bên cạnh cậu, tiện miệng hỏi: "Sao thế?"
Ánh mắt Thẩm Ngung từ màn hình điện thoại chuyển sang Trình Mặc Phỉ, nhanh chóng suy nghĩ rồi đáp: "Hàn Tuyên rủ em chơi mạt chược."
Trình Mặc Phỉ khó hiểu: "Hàn Tuyên là ai?"
Mấy người bạn thân thiết của Thẩm Ngung anh đều biết, nhưng chưa từng nghe qua cái tên này.
Thẩm Ngung giải thích: "Là một trong hai người mà chúng ta gặp ở phòng y tế hôm anh bị trật chân trong đợt huấn luyện quân sự ấy."
Trình Mặc Phỉ: "...Bạn trai của Đàm Phong?"
Thẩm Ngung gật đầu.
Hóa ra người kia tên là Đàm Phong.
Trình Mặc Phỉ vô thức xoa xoa con chuột hamster trong tay nhanh hơn, hỏi: "Em với cậu ta trở thành bạn từ khi nào vậy?"
Thẩm Ngung kể lại đơn giản chuyện hôm nay kết bạn với Hàn Tuyên, sau đó cố ý nói: "Hiện tại chỉ có cậu ta và bạn trai cậu ta, còn thiếu hai người nên mới hỏi eem. Em cũng muốn chơi một chút, nhưng vẫn thiếu một người, anh Phỉ có muốn chơi không?"
Trình Mặc Phỉ khẽ nhíu mày.
Nếu chỉ có Thẩm Ngung đi, vậy vẫn sẽ thiếu một người, rất có khả năng họ sẽ tìm thêm một người có cùng xu hướng tính dục.
Lỡ như người đó là top rồi dây dưa với Thẩm Ngung thì sao?
Trình Mặc Phỉ lập tức gật đầu: "Ừ, anh đi với em."
Trong lòng Thẩm Ngung thầm reo lên "Tốt quá rồi!", nhưng ngoài mặt lại giả vờ như chợt nhớ ra điều gì đó, cố tình hỏi: "Anh biết chơi mạt chược không? Kiểu Tứ Xuyên ấy."
Dù đã biết Trình Mặc Phỉ không biết chơi, nhưng cậu vẫn phải hỏi cho có lệ.
Sợ nếu trả lời "Không biết" thì họ sẽ không cho mình chơi nữa, Trình Mặc Phỉ cứng đầu gật đầu: "Ừ."
Anh định lát nữa sẽ cày một khóa cấp tốc.
Thẩm Ngung: "?"