Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 56

Thời gian dần trôi về 12 giờ trưa, mọi người đã có mặt đầy đủ, bàn ăn cũng đã được bày biện xong.

Thẩm Ngung ngồi giữa Trình Mặc Phỉ và Thẩm Tầm Nhạn.

Bên cạnh Thẩm Tầm Nhạn là Ninh Bác Nhân, giữa Ninh Bác Nhân và Ninh Duyên có đặt con chó bông nhỏ, còn phía bên kia Ninh Duyên là Ninh Giác và Trình Mặc Phỉ.

Lẩu đã sôi sùng sục, cả bàn ăn tràn ngập bầu không khí vui vẻ, vừa ăn vừa trò chuyện.

Thẩm Tầm Nhạn lập tức chụp một bức ảnh và đăng lên vòng bạn bè.

Nội dung bài đăng: [Cả nhà cùng ăn lẩu]

Mặc dù hình như có thêm Tiểu Trình... nhưng bà chỉ chụp đồ ăn trên bàn, chắc cũng không ai để ý.

Nếu bên ngoài có tuyết rơi nữa thì thật đẹp.

Đáng tiếc là Yến Thành có lẽ phải đợi đến đầu tháng 12 mới có tuyết.

Trong bát của Thẩm Ngung lại được chất đầy thịt và rau đã nhúng chín, chất thành một ngọn núi nhỏ.

Một phần là do Thẩm Tầm Nhạn gắp cho cậu, phần còn lại là do Trình Mặc Phỉ dùng cánh tay dài của anh thuận tiện gắp qua.

Thẩm Ngung chỉ có thể cố nhét hết vào miệng, hai má căng phồng, ăn đến no căng bụng.

Thẩm Tầm Nhạn chuẩn bị hai nồi lẩu, một nồi uyên ương, một bên là dầu cay, một bên là nước hầm xương, dùng để nhúng thịt và rau, còn một nồi khác lấy cảm hứng từ lẩu cháo kiểu Quảng Đông, dùng để nhúng hải sản.

Thẩm Ngung chỉ bị dị ứng với một loại tôm biển, còn lại không có vấn đề gì, nên cậu cũng không kiêng kỵ, chỉ đơn giản nói mình không thích ăn tôm lắm.

Dù sao hải sản cũng không rẻ, năm mười tám tuổi cậu đâu có cơ hội được ăn.

Thấy Thẩm Tầm Nhạn cũng không gắp tôm vào bát mình, trong lòng Thẩm Ngung bỗng lóe lên một suy nghĩ, cậu vội hỏi:

"Mẹ cũng không thích ăn tôm ạ?"

Thẩm Tầm Nhạn lắc đầu: "Không hẳn là không thích, chỉ là mẹ bị dị ứng với tôm biển, không ăn được."

Quả nhiên.

Thẩm Ngung cười cắn nhẹ đầu đũa.

Cậu là con của mẹ.

Cậu rất vui khi phát hiện ra nhiều điểm chung giữa mình và mẹ như thế.

...

Cuối cùng, không thể ăn thêm được nữa, Thẩm Ngung đặt đũa xuống, tựa lưng vào ghế để tiêu hóa. Đột nhiên, cậu nghĩ đến một chuyện, liền nói với Thẩm Tầm Nhạn:

"Đúng rồi, mẹ ơi, con muốn đi khám sức khỏe tổng quát, mẹ thấy bệnh viện nào tốt ạ?"

"Sao thế? Con thấy không khỏe ở đâu à?" Thẩm Tầm Nhạn lập tức lo lắng.

Thẩm Ngung vội lắc đầu: "Không ạ, chỉ là con nghe chuyên gia nói mỗi năm nên khám tổng quát một lần để duy trì sức khỏe."

Lúc này, Thẩm Tầm Nhạn mới yên tâm phần nào, nói: "Được rồi, mẹ sẽ đưa con đi."

Thẩm Ngung khẽ đáp một tiếng.

Mẹ chắc chắn sẽ đi cùng cậu, vậy thì đến lúc đó kéo mẹ cùng khám luôn là được. Dù sao khám một người cũng mất từng ấy thời gian, khám hai người cũng vậy, tốt hơn hết là làm chung luôn.

Từ giờ trở đi, mỗi năm cậu đều sẽ đưa mẹ đi khám sức khỏe đúng hạn, tuyệt đối không để lặp lại bi kịch của kiếp trước.

Trình Mặc Phỉ vốn định nói rằng mình có thể đi khám cùng Thẩm Ngung, nhưng khi thấy Thẩm Tầm Nhạn muốn đưa cậu đi thì thức thời không lên tiếng nữa.

Thời gian anh và Thẩm Ngung ở bên nhau đã đủ nhiều rồi, chắc chắn Thẩm Ngung sẽ muốn được mẹ dẫn đi khám, muốn được mẹ làm nhiều điều này cho mình, để bù đắp lại mười mấy năm thiếu thốn tình thân.

Sau bữa ăn, Ninh Duyên ôm con chó bông, kéo Thẩm Ngung, Trình Mặc Phỉ và Ninh Giác cùng ra phòng khách xem tivi, còn Thẩm Tầm Nhạn và Ninh Bác Nhân ở lại thu dọn bát đũa.

Cả ba người đều không có chương trình nào muốn xem, nên Ninh Duyên vui vẻ mở "My Little Pony" mà cô bé thích.

Ninh Giác im lặng bóc hạt thông trên bàn, kín đáo quan sát hai người bên cạnh.

Trình Mặc Phỉ cầm một quả quýt đường, nhưng không bóc ngay mà quay sang nhìn em trai anh ta với ánh mắt đầy mong đợi, chờ đến khi em trai khẽ gật đầu mới bắt đầu bóc vỏ.

Bóc xong, Trình Mặc Phỉ còn tỉ mỉ l.ột s.ạch từng sợi xơ rồi chia cho em trai một nửa.

Sau đó, thấy em trai cũng bắt đầu bóc hạt thông, Trình Mặc Phỉ lập tức nhiệt tình giúp một tay, nhưng bóc xong lại không ăn, tất cả đều sẽ đưa cho em trai mình.

Cả hai còn dùng ốp điện thoại giống hệt nhau, người ngoài không biết thì gọi là "tình anh em", người hiểu chuyện thì gọi đó là "đồ đôi mập mờ".

Anh ta đã xem hết những bài đăng trên diễn đàn Đại học Yến Thành về em trai và Trình Mặc Phỉ, dù hiện tại chúng đã bị xóa.

Lăn lộn tình trường bao năm, anh ta tự nhận mình cũng có chút kinh nghiệm, vậy mà bây giờ lại cảm thấy em trai còn cao tay hơn mình.

Bề ngoài trông như một tay mơ ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng thực chất lại chơi đùa đàn ông như chơi với chó.

Đỉnh thật.

Ninh Giác vừa nghĩ vừa vô thức tăng tốc bóc hạt thông.

Anh ta thích ăn hạt thông nhất, dì Thẩm biết điều đó nên lúc nào trong nhà cũng chuẩn bị sẵn.

Thế mà bây giờ, một mình anh ta không bóc lại hai người kia được.

Đặc biệt là cái tên họ Trình kia, tốc độ còn nhanh hơn cả công nhân lắp khóa kéo trong xưởng, bản thân thì không ăn nhưng bóc lại cực kỳ hăng hái.

Mẹ nó.

Không tăng tốc thì sắp chẳng còn gì để ăn nữa rồi.

...

Trình Mặc Phỉ không thích ăn hạt thông lắm, cảm thấy vị nó khá lạ. Thấy Thẩm Ngung muốn ăn, mà bản thân cũng đang rảnh tay, nên mới giúp cậu bóc một ít.

Không ngờ, lại rất có cảm giác xả stress.

Thực ra, Thẩm Ngung cũng không quá thích ăn hạt thông, chỉ đơn giản là buồn miệng. Cậu bóc được chút ít, không ngờ Trình Mặc Phỉ lại bóc cho cậu một đống.

Ba người đàn ông ngồi bóc hạt thông, chẳng mấy chốc đã ăn sạch hộp hạt vốn không nhiều lắm.

Trơ mắt nhìn Trình Mặc Phỉ đẩy cả đống nhân hạt thông vừa bóc đến trước mặt Thẩm Ngung, Ninh Giác - người giờ đã không còn hạt thông để ăn - thầm rơi vào trạng thái sụp đổ tinh thần.

Anh ta cảm thấy tiếng lòng mình gào thét như sấm rền, nhưng chẳng ai để ý.

Trình Mặc Phỉ phủi tay, đứng dậy: "Anh đi rửa tay, tiện đi vệ sinh luôn."

Nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang, lúc trước Ninh Duyên dẫn đi tham quan, Trình Mặc Phỉ đã để ý, nên liền đi thẳng tới chõ đó.

Không ngờ, vừa từ nhà vệ sinh bước ra, anh đã chạm mặt mẹ Thẩm Ngung.

Thẩm Tầm Nhạn mỉm cười, khẽ nói: "Tiểu Trình, dì thêm WeChat của cháu được không? Sau này Tiểu Ngung có thiếu gì, hoặc gặp gì khó khăn, cháu cứ lặng lẽ nói với dì nhé."

Trình Mặc Phỉ lập tức hiểu ý, lấy điện thoại ra kết bạn với bà.

Ảnh đại diện của mẹ Thẩm Ngung là một bức tranh sơn dầu, không biết có phải bà tự vẽ không, nhưng màu sắc rất đẹp.

Khi quay lại phòng khách, Thẩm Ngung vẫn chưa ăn hết đống hạt thông đó.

Còn Ninh Giác thì bê ghế nhỏ, chạy sang ngồi cạnh Ninh Duyên xem hoạt hình, thà không nhìn còn hơn, anh ta sợ mình không nhịn được mà ăn mất số hạt thông của em trai.

...

Hiện tại đã là cuối tháng Mười Một, buổi tối trời rất lạnh, ngày mai lại là thứ Hai, ba người không ở lại ăn tối nữa.

Theo lý mà nói, Đại học Yến Thành và Đại học Y cách nhau rất gần, Trình Mặc Phỉ lái xe tới, trên đường về cũng có thể tiện cho Ninh Giác đi nhờ luôn.

Nhưng Ninh Giác lại kiếm cớ nói mình còn có việc phải giải quyết gần đó, nên không đi chung với hai người.

Dĩ nhiên chẳng có việc gì cần giải quyết cả, nói xong, anh ta chậm rãi đi về phía ga tàu điện ngầm gần nhất.

Cười chết mất, số hạt thông đó chính là lời cảnh báo rõ ràng nhất rồi.

Anh ta đâu có vô duyên đến mức làm bóng đèn.

...

Trên đường về, Thẩm Ngung cứ mãi ngắm bức tranh mẹ cậu dúi vào tay trước khi rời đi.

Lần trước mẹ đã nói sẽ vẽ tặng cậu một bức tranh.

Bức tranh ấy là một góc nhỏ của hồ sen, trong hồ có hai con cá, một lớn, một nhỏ, trông như cá mẹ đang dẫn cá con trốn dưới lá sen tắm nắng. Trên lá sen còn nở một đóa hoa xinh đẹp.

Mặt sau của bức tranh có chữ ký của mẹ, kèm theo một dòng chữ.

"Con là góc nhỏ đẹp nhất trong mắt mẹ."

Ngón tay Thẩm Ngung chầm chậm lướt qua dòng chữ ấy.

Thì ra, cậu thật sự không phải là người thừa.

Sống mũi bỗng nhiên cay cay, Thẩm Ngung vội quay đầu ra ngoài cửa sổ, chớp chớp mắt, không muốn để Trình Mặc Phỉ nhìn thấy.

...

Sắp đến giờ cao điểm buổi tối, sợ kẹt xe, Trình Mặc Phỉ lái nhanh hơn thường ngày, tập trung hơn nhiều để đến trường trước khi tắc đường, nếu không thì chẳng biết phải chờ đến bao giờ.

Vì thế mà anh không để ý đến động tĩnh nhỏ bên ghế phụ.

Cuối cùng, khi về đến trường suôn sẻ, Trình Mặc Phỉ đắc ý hỏi: "Thế nào, kỹ thuật lái xe của anh không tệ chứ?"

Dọc đường đi, Thẩm Ngung đã điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười khen: "Tuyệt lắm."

Trình Mặc Phỉ khóa xe, cùng Thẩm Ngung về ký túc xá.

Trên đường về phòng, Thẩm Ngung nhắn tin cho mẹ, báo rằng cậu đã về đến trường, chuẩn bị về phòng tắm rửa.

Người cậu toàn mùi lẩu, không tắm thì sẽ bám vào chăn gối trong ký túc xá.

Về đến phòng, Thẩm Ngung cắm sạc điện thoại rồi vào phòng tắm.

Trình Mặc Phỉ cũng cắm sạc điện thoại, định đợi Thẩm Ngung tắm xong thì mình vào tắm, nhưng đột nhiên nhận được một tin nhắn WeChat.

Là mẹ của Thẩm Ngung gửi đến.

[Tiểu Trình, dì có chuyện này muốn tám với cháu, nhưng đừng nói cho Tiểu Ngung biết nhé~]

Tám chuyện?

Chuyện về Thẩm Ngung... chẳng lẽ liên quan đến xu hướng tính dục của cậu?

Nhìn bà có vẻ không phải người không cởi mở, nếu thật sự là về chuyện này, anh cũng không lo lắm.

Trình Mặc Phỉ trả lời: [Dì cứ hỏi ạ.]

Thẩm Tầm Nhạn nhắn lại: [Tiểu Ngung thích người như nào thế? Cũng là sinh viên Đại học Yến Thành à?]

Trình Mặc Phỉ: "...?"

Bình Luận (0)
Comment