Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 58

Về đến ký túc xá, Trình Mặc Phỉ theo thói quen nhìn về phía Thẩm Ngung, phát hiện cậu đang gọi video với ai đó.

Trình Mặc Phỉ giả vờ vô tình đi ngang qua sau lưng cậu.

Trên màn hình điện thoại là một chàng trai trạc tuổi họ, đeo kính, cười tít mắt nói chuyện với Thẩm Ngung. Hai chiếc răng nanh lộ rõ khi cậu ta cười.

Thẩm Ngung đeo tai nghe, Trình Mặc Phỉ không nghe được đối phương nói gì.

"Ừm, mẹ tớ vẫn nhớ cậu đấy. Bà bảo hồi nhỏ từng bế cậu, cứ bế là cậu nín khóc ngay."

"Lúc nào rảnh thì qua chơi nhé."

"Dạo này Yến Thành có thể sắp có tuyết, nếu tuyết rơi, tớ sẽ nói cậu biết, chụp ảnh gửi cho cậu."

Chỉ vài câu ngắn ngủi, Trình Mặc Phỉ đã xác định được thân phận của người bên kia, đó là Phương Tường, bạn thuở nhỏ của Thẩm Ngung.

Rất có thể chính là người mà Thẩm Ngung thích.

Ánh mắt Trình Mặc Phỉ khẽ nheo lại.

Nhưng chưa kịp quan sát thêm, bên kia đã nói gì đó để cúp máy.

"Ừm, tạm biệt, ngủ ngon." Thẩm Ngung ôm điện thoại, theo phản xạ quay đầu nhìn Trình Mặc Phỉ một cái, cười nói: "Về rồi à."

"Ừ." Trình Mặc Phỉ giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng lại lạnh lùng cười khẩy.

Không phải là thấy anh về, vô tình lọt vào khung hình nên mới không muốn nói chuyện tiếp chứ?

Thẩm Ngung lại cúi đầu nhắn tin cho người kia. Trình Mặc Phỉ không tiện ghé sát xem trộm, trên người vẫn còn mồ hôi, cảm giác không thoải mái, bèn đi thẳng vào phòng tắm.

Trong điện thoại, Phương Tường nhắn cho Thẩm Ngung: 【Bạn cùng phòng của cậu đẹp trai quá, cậu chịu nổi không?】

Là bạn thân từ nhỏ, Phương Tường đương nhiên biết xu hướng tính dục của Thẩm Ngung.

Nhưng trước đây, Thẩm Ngung chỉ tập trung vào chuyện học hành, chưa từng mập mờ với ai khác, cũng chẳng có dấu hiệu yêu sớm, thế nên Phương Tường không có cơ hội trò chuyện với cậu về vấn đề này.

Bây giờ cuối cùng cũng trưởng thành, vào đại học, có thể tự do yêu đương. Tính cách Phương Tường hoạt bát, có không ít cô gái thích chơi với cậu ta, đôi khi cũng có chút mập mờ, bản thân thì không vội, nhưng lại sốt ruột thay cho Thẩm Ngung.

Dù gì Thẩm Ngung thích con trai, cậu ta cũng rất tò mò không biết bạn trai tương lai của cậu sẽ là người thế nào.

Thẩm Ngung ưu tú như vậy, người cậu thích chắc chắn cũng không kém.

Thẩm Ngung cười cười, nhắn: 【Đừng có trêu tớ.】

【Không phải nói sắp kiểm tra phòng à, mau đi chuẩn bị đi.】

Phương Tường đáp lại một chữ "ok", rồi không nhắn lại nữa.

Hôm nay khi đến nhà mẹ, Thẩm Ngung quả thật đã nhắc đến cậu ta.

Mẹ cậu đương nhiên vẫn nhớ Phương Tường, cậu nhóc từng sống ngay sát vách nhà họ.

Sau khi hóa giải hiểu lầm với mẹ, cậu cũng lập tức chia sẻ chuyện này với cậu bạn, giải thích mọi chuyện để cậu ta không tiếp tục hiểu lầm như trước.

Hôm nay là lần đầu tiên đến nhà mẹ làm khách, gặp mặt chồng hiện tại của bà và cô em gái cùng mẹ khác cha, cậu đương nhiên muốn kể cho người bạn thân thiết lâu ngày không gặp nghe.

Sau này nếu Phương Tường đến thăm, cậu cũng muốn đưa cậu ấy đến nhà mẹ chơi.

--

Cuối tuần trôi qua, lại đến năm ngày dài dằng dặc của tuần mới.

Với Thẩm Ngung thì không có gì khác biệt, vì dù sao cuối tuần cậu cũng phải đi làm thêm, ngày nào cũng như nhau.

Cuối tháng 11, thời tiết ngày càng lạnh.

Lịch nghỉ trưa vào mùa thu đông rất ngắn, không ngủ đủ dễ khiến người ta bực bội, nhất là khi Trình Mặc Phỉ vốn dĩ đã chẳng có tâm trạng tốt.

Chiều hôm đó, cả bốn người trong ký túc xá đều có tiết học. Khi chuông báo thức "ngủ trưa cực hạn" vang lên, mọi người lần lượt rời giường, vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo.

Xuống giường, Trình Mặc Phỉ tiện tay đặt điện thoại lên bàn của Thẩm Ngung. Sau khi rửa mặt xong, anh theo thói quen cầm lấy điện thoại, nhét vào túi áo rồi ra ngoài.

Từ ký túc xá đến giảng đường không quá xa, để ngủ thêm một chút, họ đều đặt báo thức sát giờ học mười lăm phút.

Cái giá của việc ngủ thêm là phải chạy mới kịp vào lớp.

Ngồi xuống ghế, Trình Mặc Phỉ theo phản xạ lấy điện thoại từ túi ra, nhìn thấy trên màn hình là thời khóa biểu môn Hóa, lúc này mới chậm rãi nhận ra điều gì đó.

Hình như anh đã cầm nhầm điện thoại.

Cái này không phải của anh, mà là của Thẩm Ngung.

Không lâu trước đây, anh mới nhận lại điện thoại sau khi thay màn hình. Vì đã quen với cảm giác cầm điện thoại cũ, nên mỗi khi cầm lại điện thoại đã sửa xong, anh luôn cảm thấy hơi "lạ tay".

Vừa rồi khi cầm điện thoại của Thẩm Ngung, anh cũng có cảm giác này, nhưng lại vô thức bỏ qua, nghĩ rằng đó là điều bình thường.

Không ngờ lần này, cảm giác "xa lạ" đó là thật.

Trình Mặc Phỉ mở màn hình, phát hiện giao diện khóa hiển thị một cuộc gọi nhỡ.

Người gọi đến được lưu với cái tên "Anh Phỉ".

Trình Mặc Phỉ lập tức nhận ra đó là cuộc gọi do Thẩm Ngung dùng điện thoại của mình để gọi sang chiếc điện thoại này, chỉ tiếc là điện thoại đang để chế độ im lặng nên anh không bắt máy.

Anh vẫn nhớ mật khẩu màn hình khóa của Thẩm Ngung, liền nhập vào và gọi lại.

Còn một phút nữa là vào học, nhưng tiếng nói chuyện trong lớp vẫn rôm rả, dù có gọi điện thoại cũng không ai để ý.

Bên kia bắt máy rất nhanh, quả nhiên là giọng của Thẩm Ngung: "Alo? Anh Phỉ, anh cầm nhầm điện thoại rồi."

Trình Mặc Phỉ khẽ đáp: "Anh mới phát hiện ra. Em đang ở đâu?"

"Em đến tòa của khoa Hóa rồi, đợi tan học về ký túc rồi đổi lại nhé."

Phải rồi, chiều nay Thẩm Ngung có tiết học ở tòa khoa Hóa, không cùng khu với giảng đường chính, khoảng cách cũng khá xa.

"Ừ," Trình Mặc Phỉ hơi ngừng lại, rồi nói: "Điện thoại của anh em cứ dùng thoải mái, bên trong cái gì cũng xem được."

Thẩm Ngung đáp một tiếng.

Chuông vào học đột ngột vang lên, lớp học dần yên tĩnh lại, hai người cũng vội vã cúp máy.

Trình Mặc Phỉ nắm chặt chiếc điện thoại không thuộc về mình, yết hầu khẽ trượt lên xuống.

Một suy nghĩ táo bạo len lỏi vào đầu anh.

Suy nghĩ đó vừa đường đột, vừa mạo phạm, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị ghét cay ghét đắng.

Anh muốn xem thử danh thiếp WeChat, trang cá nhân, thậm chí là... lịch sử trò chuyện gần đây của Thẩm Ngung với cậu bạn thuở nhỏ kia.

Vừa rồi, câu " Điện thoại của anh em cứ dùng thoải mái, bên trong cái gì cũng xem được " là anh cố tình nói ra.

Bọn họ là anh em tốt, anh đã cho Thẩm Ngung cái quyền đó, vậy tương đương, Thẩm Ngung cũng nên cho anh quyền tương tự mới công bằng.

Mặc dù... hơi mang tính đạo đức trói buộc.

Nhưng Thẩm Ngung nghe xong cũng không dặn anh đừng tự ý lục lọi điện thoại của mình, đúng không?

Hai luồng ý kiến giằng co trong lòng, khiến suy nghĩ anh trở nên rối loạn. Nhưng Trình Mặc Phỉ chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều đến thế, anh thử mở WeChat của Thẩm Ngung ra xem.

Danh sách ghim tin nhắn của cậu có ba cái tên.

Một là "Anh Phỉ", một là "Mẹ", một là "Tường Tử".

Một người là anh em thân thiết, một người là mẹ ruột, còn một người... là người cậu thích.

Nếu không có Phương Tường, anh chắc sẽ vui hơn rất nhiều.

Trình Mặc Phỉ cố nhịn cảm giác muốn lập tức nhấn vào khung chat với Phương Tường, mở cuộc trò chuyện giữa mình và Thẩm Ngung ra trước.

Anh mở phần sticker, phát hiện toàn bộ đều là mấy con chuột hamster mà Thẩm Ngung "trộm" được từ anh.

Nghĩ đến cảnh Thẩm Ngung dùng những sticker đó để nói chuyện với Phương Tường, lòng anh khó chịu đến mức muốn đặt quyền hạn cho đống sticker trong máy, chỉ cho phép cậu dùng chúng khi nhắn tin với mình.

Trình Mặc Phỉ nhanh chóng chọn một sticker "chuột hamster thò đầu" và gửi đi.

Bên kia rất nhanh đã phản hồi bằng sticker "chuột hamster đọc sách", kèm theo dòng chữ: 【Chăm chú nghe giảng đi】

Trình Mặc Phỉ gửi tiếp một sticker "chuột hamster cầu xin", kèm dòng chữ: 【Tiết này là môn phụ, anh có thể chơi điện thoại của em không? [Tội nghiệp]】

Lập tức, trạng thái "Đang nhập..." xuất hiện trên màn hình.

【Chơi đi, em vào học đây.】

Trình Mặc Phỉ thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Ngung đã biết anh mở WeChat, thậm chí còn đích thân cho phép anh dùng điện thoại.

Cảm giác tội lỗi trong lòng hơi giảm đi một chút.

Anh nhanh chóng trả lời một chữ "Được", rồi không chờ thêm nữa mà mở ngay cuộc trò chuyện với Phương Tường.

Tin nhắn đầu tiên đập vào mắt là đoạn hội thoại sáng nay.

Phương Tường: 【Vãi chưởng... nãy ăn sáng thấy có con sâu, tớ nôn đây [buồn nôn]】

Thẩm Ngung: 【Không sao chứ? Cậu có lỡ ăn phải không? Nhớ đi tìm chủ quán nhé】

Phương Tường: 【Suýt nữa thì ăn phải, tớ đi nói ngay đây. Cái xứ miền Nam chết tiệt này, tháng 11 rồi mà vẫn còn gián, sụp đổ luôn】

Thẩm Ngung: 【Tớ ở miền Bắc chưa từng thấy con gián nào】

Phương Tường: 【Ghen tị thật đấy. Sớm biết thế này, tớ cũng đăng ký học đại học ở miền Bắc. Đợi đến năm tư, tớ thi cao học sang trường cậu】

Thẩm Ngung: 【Được đấy, thi vào Đại học Yến Thành đi, biết đâu chúng ta lại thành bạn cùng phòng】

Thẩm Ngung: 【[Chuột hamster cố gắng]】

Phương Tường: 【Lúc đó nhớ giám sát tớ học cùng nhé, có khi còn có hy vọng】

Thẩm Ngung: 【Không thành vấn đề. Đến lúc đó tớ sẽ gọi điện thoại nhắc nhở cậu học suốt ngày, cùng nhau ôn thi】

Trình Mặc Phỉ: "......"

Bạn cùng phòng, gọi điện thoại cả ngày.

Thẩm Ngung đối xử với người này tốt quá, câu nào cũng thể hiện muốn luôn ở bên cậu ta.

Nếu đây không phải thích, thì còn là gì nữa?

Anh tiếp tục kéo lên xem, bỗng dừng ngừng lại ở một đoạn tin nhắn, ánh mắt hoàn toàn trầm xuống.

Vừa hay là đoạn sau khi cuộc gọi video tối Chủ nhật kết thúc.

Phương Tường: 【Bạn cùng phòng cậu đẹp trai quá, cậu chịu nổi không?】

Thẩm Ngung: 【Đừng có trêu tớ】

Quả nhiên, người này biết xu hướng tính dục của Thẩm Ngung.

Vậy câu đó có nghĩa là gì? Sao nghe châm chọc thế kia.

Cái gì mà "đẹp trai quá, chịu nổi không"?

Là đang thăm dò Thẩm Ngung à?

Lẽ nào cậu ta phản cảm với mình cũng vì nguyên nhân này?

Cảm thấy quan hệ giữa mình và Thẩm Ngung thân thiết quá, nên xem mình là tình địch giả tưởng.

Nực cười thật.

Lẽ nào chỉ cần có ai thân thiết hơn một chút với Thẩm Ngung, cậu ta cũng đều xem như tình địch à?

Dù có thế nào, cũng không nên dùng giọng điệu châm biếm để thử Thẩm Ngung như thế chứ.

Chưa yêu đương mà đã thiếu tin tưởng như vậy rồi, sau này ở bên nhau chẳng phải suốt ngày nghi ngờ, khiến Thẩm Ngung chịu khổ sao?

Trong đầu Trình Mặc Phỉ lập tức soạn sẵn vô số bài "gỡ rối tâm lý", đợi lúc nào đó từ từ rót vào tai Thẩm Ngung.

Loại người đa nghi thế này, không đáng để yêu.

Anh không đọc thêm tin nhắn nào nữa, chủ yếu là vì nhìn thấy đã bực mình, liền mở danh thiếp của Phương Tường ra xem.

Ảnh đại diện là một bức ảnh anime phổ biến, anh từng thấy có người dùng trong các nhóm trường.

Trang cá nhân chỉ để chế độ hiển thị ba ngày, chẳng có thông tin gì.

Ảnh nền cũng chỉ là một bức phong cảnh.

Hoàn toàn không khai thác được gì hữu ích.

Dù sao thì, người này cũng không thể là một người bạn tốt, lại càng không phải bạn trai lý tưởng của Thẩm Ngung.

Trình Mặc Phỉ thoát ra nhanh chóng, rồi dừng lại một chút, mở trang cá nhân của Thẩm Ngung.

Vừa vào, anh liền thấy một dòng trạng thái chỉ mình cậu có thể xem.

【Người mình thích nhiều năm rồi, bao giờ mới có thể ở bên nhau đây?】

Trình Mặc Phỉ ngẩn người.

Thích đến vậy... sao?

Bình Luận (0)
Comment