Bên trong ký túc xá chợt rơi vào tĩnh lặng.
Chỉ có âm thanh chấn động trong tai nghe của hai người.
Nghe thấy động tĩnh, Tiêu Hùng đang chơi máy tính bên dưới quay đầu nhìn thoáng qua, đứng dậy định bước qua nhặt giúp: "Sao lại làm rơi máy tính bảng rồi..."
Còn chưa nói hết câu, Trình Mặc Phỉ đã lập tức lật người xuống giường, quát: "Không sao, tôi tự lấy."
Thấy vậy, Tiêu Hùng lại ngồi xuống. Máy tính bảng rơi xuống đất trong trạng thái úp mặt, cậu ta không nhìn thấy màn hình bên trên.
Thẩm Ngung: "..."
Giường ký túc xá không quá cao, nhưng cứ thế lật xuống vẫn hơi quá sức, Thẩm Ngung lo anh bị trật chân, vội vàng nghiêng người tới kiểm tra.
May mắn là Trình Mặc Phỉ tiếp đất an toàn, không bị thương, lợi thế chiều cao và việc luyện tập thường xuyên phát huy tác dụng hoàn hảo trong khoảnh khắc này.
Anh đã cầm được máy tính bảng, âm thanh trong tai nghe cũng lập tức ngừng lại.
Vài giây sau, Trình Mặc Phỉ mím chặt môi, vành tai đỏ bừng, ngồi xuống mép giường với vẻ do dự, có chút không dám lại gần.
Thẩm Ngung không nhịn được thấy buồn cười.
Kiếp trước con chó mà cậu nuôi, mỗi lần muốn lên giường nhưng lại không dám, cũng sẽ giống y như vậy, lảng vảng ở mép giường, dò xét sắc mặt cậu.
Thẩm Ngung chủ động vẫy tay gọi.
Lúc này Trình Mặc Phỉ mới chậm rãi dịch qua, căng cứng người ngồi lại chỗ cũ, như một con robot bị lỗi mã, từng cử chỉ đều cứng nhắc lạ thường.
Ở giường đối diện, Tôn Tinh Hà đang gọi điện với bạn gái, tiện tay liếc qua, rồi lại cụp mắt xuống.
Nghe nói có sinh viên còn lắp rèm giường để tăng tính riêng tư, Trình Mặc Phỉ đột nhiên rất muốn lắp vài cái trong phòng ký túc của bọn họ.
Dù trong lòng chất chứa vô số nghi vấn, nhưng Trình Mặc Phỉ không dám mở miệng.
Thẩm Ngung thì cầm lấy máy tính bảng từ tay anh, đặt lại giữa hai người.
May mà máy tính bảng không bị gì, màn hình vẫn ổn, không bị hỏng nặng như cái điện thoại trước đó. Video đang phát đã bị tạm dừng, màn hình tối thui.
Nhờ có miếng dán cường lực, hai người có thể thấy rõ bóng dáng mình phản chiếu trên đó.
Thẩm Ngung không mở máy tính bảng ngay, mà nhỏ giọng nói: "Chắc là tìm nhầm nguồn rồi, có người thích ghép mấy thứ này vào video bình thường để tránh bị xoá, lỗi của em vì không kiểm tra trước."
Trình Mặc Phỉ đáp ngay: "Không trách em." Ai mà kiểm tra trước mấy cái này chứ.
Về chuyện tìm nhầm nguồn, Trình Mặc Phỉ cũng không nghi ngờ gì. Hiện giờ trên mạng có đủ thứ linh tinh, có cái ghi là phim nóng, mở ra lại là phim "Hồ Lô Oa", có cái nhìn như tài liệu bình thường, nhưng bấm vào lại là âm thanh phim đen không thể tắt, nghe nói nhiều sinh viên còn vô tình bật nhầm ngay trong lớp, khiến cả giảng đường tràn ngập cái âm thanh đó, muốn tắt cũng không tắt được.
Bộ phim này buổi chiều Trình Mặc Phỉ xem cũng là bị kẹp giữa phim bình thường.
May mà Thẩm Ngung xem chung với anh, nếu là với người khác thì...
Thẩm Ngung lén quan sát phản ứng của Trình Mặc Phỉ, dò hỏi: "Vậy anh có thấy buồn nôn không? Có cần vào phòng tắm một chút không?"
Trình Mặc Phỉ nhanh chóng nuốt nước bọt, cúi đầu tránh đi tầm mắt cậu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Cũng được, không còn phản cảm như trước nữa."
Dù gì cũng là lần thứ hai xem rồi, hơn nữa lại ở bên cạnh Thẩm Ngung, toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào cậu.
Thấy Trình Mặc Phỉ thực sự không khó chịu, Thẩm Ngung mới lớn gan mở khóa máy tính bảng.
Màn hình vẫn dừng tại cảnh trong phim, hai người đàn ông trong phòng tắm đang...
Góc quay toàn cảnh.
"Vậy... còn dám xem không? Coi như mở mang tầm mắt thôi." Thẩm Ngung nửa đùa nửa thật, không chắc anh có đồng ý không.
Không ngờ Trình Mặc Phỉ bỗng hỏi: "Trước đây em từng xem với người khác chưa?"
Thẩm Ngung gật đầu, ánh mắt trở nên xa xăm, nhớ lại những ký ức đã cũ, khóe môi bất giác nhếch lên: "Xem với Tiểu Tường rồi."
Kiếp trước hồi cấp ba, sau khi nói với bạn thân nhất Phương Tường về xu hướng tính dục của mình, cậu ấy lần đầu tiên tiếp xúc với mấy thứ này, hỏi cậu rất nhiều câu, liên tục xác nhận xem cậu có thật sự là gay không, hay chỉ là nhận thức sai lầm.
Thẩm Ngung chợp thời cơ cho Phương Tường xem phim của hai người đàn ông, cậu ấy cau mày suốt quá trình, như thể đang xem thứ gì đó rất kỳ quái, thấy Thẩm Ngung bình tĩnh không đổi sắc mặt, chấp nhận rất tốt, mới hoàn toàn tin rằng cậu thực sự là gay.
Sau này hai người vẫn thân thiết như cũ, không vì xu hướng mà thay đổi gì. Đến khi cậu và Trình Mặc Phỉ ở bên nhau, Phương Tường còn đến Yến Thành cùng họ ăn một bữa cơm.
Trình Mặc Phỉ siết chặt nắm đấm bên cạnh, nghiến răng nói: "Xem. Có gì mà không dám."
Thẩm Ngung chỉ nghĩ rằng anh bị kí.ch thí.ch vì sĩ diện, vui vẻ nhấn vào màn hình.
Lập tức, âm thanh vừa bị dừng giữa chừng lại vang lên trong tai nghe hai người.
Việc lén xem một mình và lén xem cùng nhau là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Không thể diễn tả bằng lời.
Giống như đang cùng Thẩm Ngung làm chuyện xấu, mà bên cạnh còn có hai người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lại gần phát hiện... quá k.ích th.ích.
Trình Mặc Phỉ cố gắng điều chỉnh nhịp thở, toàn thân và dây thần kinh đều căng như dây đàn.
May mà Tôn Tinh Hà đang gọi điện thoại, Tiêu Hùng đang chơi game, chẳng ai chú ý đến họ, cũng không bất ngờ xen ngang.
Vì buổi chiều mới xem phim, Trình Mặc Phỉ nắm rõ "nội dung" bên trong.
Sau khi kết thúc trong phòng tắm, cảnh tiếp theo sẽ chuyển về giường ký túc xá.
Tiếp theo là cửa sổ không kéo rèm.
Rồi... rồi sẽ có người đột nhiên gõ cửa, gõ rất lâu.
"Cộc cộc."
"Haa... đàn anh... có người gõ cửa..."
"Cộc cộc!"
Trình Mặc Phỉ giật mình.
Không phải vì tiếng gõ cửa trong tai nghe bên trái, mà là... thật sự có người đang gõ cửa phòng ký túc của họ!
Trong bốn người, chỉ có Tiêu Hùng đang ở dưới, cậu ta lập tức tháo tai nghe, đi ra mở cửa.
"Thầy hướng dẫn?"
"Ừ, kiểm tra phòng."
"Ồ ồ, vào đi ạ, mọi người đều có mặt."
Trình Mặc Phỉ lập tức tắt máy tính bảng, lật qua người Thẩm Ngung, chui vào góc trong giường.
Người gõ cửa là thầy hướng dẫn của bọn họ, một nghiên cứu sinh của trường, còn trẻ, lần trước Thẩm Ngung từng gặp qua khi xem trận bóng rổ.
Trình Mặc Phỉ khá thân với thầy ấy, có lẽ cũng vì thế mà mới trốn đi, dù sao với bộ dạng mặt đỏ tai hồng, lén lút làm chuyện mờ ám như hiện tại, đúng là không tiện gặp người.
Dạo này thời tiết ngày càng lạnh, để đảm bảo an toàn cho sinh viên, tần suất kiểm tra phòng cũng tăng lên, đặc biệt là sau giờ giới nghiêm, kiểm tra bất ngờ khiến không ai dám tự tiện vắng mặt.
Thầy hướng dẫn đảo mắt một vòng, hỏi: "Tiểu Trình đâu?"
Thẩm Ngung: "..."
Cậu liếc sang phía Trình Mặc Phỉ, người đã sắp chín đỏ và đang giả chết, hạ giọng che giấu giúp: "Ở đây ạ, đang xem phim thì ngủ mất rồi."
Thầy hướng dẫn ghé mắt nhìn vào, đúng là có một người nằm đó, dù không thấy rõ mặt nhưng nhìn chiều cao và kiểu tóc thì đúng là Trình Mặc Phỉ.
Thầy gật đầu: "Vậy tôi đi trước."
"Dạ vâng."
Tiêu Hùng tiễn người ra khỏi phòng, rồi lại quay về trước máy tính, đeo tai nghe, chơi thêm một ván cuối trước khi tắt máy đi ngủ.
Một giây, hai giây, ba giây...
Khoảng nửa phút sau, Trình Mặc Phỉ cuối cùng cũng kéo chăn khỏi mặt, chạm phải ánh mắt đầy ý cười của Thẩm Ngung.
Trình Mặc Phỉ lập tức xoay người, quay mặt vào tường, nhắm mắt: "Ngủ rồi."
Thẩm Ngung không nhịn được, vươn tay bóp nhẹ vành tai đỏ bừng lộ ra ngoài không khí, giọng nhẹ nhàng, mang theo chút trêu chọc: "Muốn ngủ ở chỗ em không?"
Tai là bộ phận rất nhạy cảm, Trình Mặc Phỉ như bị điện giật, lập tức bật dậy khỏi giường, ôm chặt máy tính bảng, nhanh như chớp chui về giường mình, trốn trong chăn, hoàn toàn bất động.
Lò sưởi vẫn bật, tay Thẩm Ngung không lạnh, nhưng so với nhiệt độ vành tai đỏ bừng kia thì thấp hơn một chút.
Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng dường như để lại dấu vết không thể xóa đi.
Tim Trình Mặc Phỉ đập loạn xạ.
Vì cả người chui trong chăn, anh có cảm giác như cả thế giới đều bị nhấn chìm trong tiếng tim đập dồn dập.
Một luồng nhiệt nóng bỏng đã sớm len lỏi khắp tứ chi, không cách nào ngăn cản, mà động tác bóp tai vừa rồi của Thẩm Ngung giống như bật công tắc nào đó, khiến nhiệt lưu cuồn cuộn trào dâng.
Anh...
Vậy mà lại có phản ứng.
Chỉ vì Thẩm Ngung chạm vào tai một chút, anh liền có phản ứng ...
Trình Mặc Phỉ căng cứng toàn thân, nhưng ngọn lửa bùng cháy nơi bụng dưới lại không cách nào dập tắt, chỉ có thể âm thầm may mắn vì mình chạy nhanh, không để Thẩm Ngung nhìn thấy.
Một chàng trai mười chín năm độc thân, nhẹ nhàng vỡ vụn.
...
Sau khi Trình Mặc Phỉ bỏ chạy, Thẩm Ngung tháo chiếc tai nghe còn đeo trên tai, đặt vào giỏ treo bên giường, định ngày mai trả lại, tạm thời để Trình Mặc Phỉ có chút thời gian chầm chậm tiêu hóa.
Dù sao cũng là lần đầu tiên xem loại phim này, giữa chừng còn bị quấy rầy, chắc chắn không dễ tiếp nhận, không thể gấp gáp quá.
Hy vọng trải nghiệm tối nay sẽ có chút tác dụng, tốt nhất là có thể khiến Trình Mặc Phỉ lung lay một chút về xu hướng của mình.
...
Nửa đêm, không biết vào lúc mấy giờ, trên giường đối diện Thẩm Ngung bất chợt vang lên tiếng động khe khẽ.
Chăn bị vén lên, một bóng người lặng lẽ bước xuống giường, nhanh chóng chuồn vào phòng tắm, nhẹ nhàng khóa cửa lại.
Đèn phòng tắm bật sáng, Trình Mặc Phỉ, với đôi mắt không hề buồn ngủ, đối mặt với một chú chuột hamster đang treo ngược trên thanh lồng.
Trình Mặc Phỉ: O.O
Chuột hamster: o.o
Không chút do dự, Trình Mặc Phỉ mở lồng, túm lấy con hamster, nhét vào hộp mang đi, đặt vào một góc mà nó không thể thấy mình.
Tiếp theo, anh cần làm một số chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ.