Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 67

Trình Mặc Phỉ hồi hộp không yên, nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu phim, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng không dám liếc người bên cạnh.

Nhưng anh không hối hận vì đã nói ra câu vừa rồi.

Nếu Thẩm Ngung đồng ý, vậy anh được lời. Nếu Thẩm Ngung từ chối, anh cũng không tổn thất gì.

Dù sao cũng đang giúp anh xác định xu hướng, những yêu cầu này đều là "hợp lý", không nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi mới là đồ ngốc.

Đang nghĩ ngợi, đôi môi mềm mại bất ngờ chạm nhẹ lên má anh.

Rõ ràng, Thẩm Ngung đồng ý rồi.

Nhưng... chỉ là một cái hôn thoáng qua, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, thậm chí chẳng tính là vượt giới hạn.

Anh còn chưa kịp cảm nhận, nụ hôn đã kết thúc.

Trong bóng tối, Thẩm Ngung mím môi, tựa như hơi dư vị, thấp giọng hỏi:

"Cảm giác thế nào?"

Hàng ghế phía sau không có người ngồi, càng về sau càng khó nhìn thấy tình huống trước mắt, vì thế Thẩm Ngung mới dám lớn mật như vậy.

Người ta còn trực tiếp hôn môi luôn rồi, cậu chỉ hôn lên má có một cái, đáng là gì đâu.

Trình Mặc Phỉ nuốt khan, cổ họng khô rát, gần như không thốt nổi lời nào.

Cảm giác...

Cảm giác thật sự rất tuyệt.

Anh không dám tưởng tượng, nếu Thẩm Ngung không hôn má mà là ỏ nơi khác, nếu thời gian kéo dài hơn một chút...

Thẩm Ngung: "Hửm?"

Sao không phản ứng gì? Chẳng lẽ bị anh hôn ngốc luôn rồi?

Cậu thừa nhận, nụ hôn này có hơi vượt ranh giới, nhưng bản thân cậu cho rằng một cái hôn má cũng không có gì.

Ở một số nước phương Tây, hôn má còn là một kiểu lễ nghi, chẳng liên quan gì đến mập mờ.

Tất nhiên, cậu có biện minh thế nào cũng không thay đổi được sự thật rằng cậu đơn thuần chỉ là muốn hôn thôi.

Dù sao cũng là Trình Mặc Phỉ tự cho cơ hội, không biết nắm bắt thì là đồ ngốc.

Một lúc lâu sau—

Nhân vật chính trong phim cuối cùng cũng gặp nhau lần đầu.

Cặp đôi phía trước cũng kết thúc màn thân mật, bắt đầu nghiêm túc xem phim.

Lúc này, Trình Mặc Phỉ mới nghẹn ngào nói được mấy từ:

"...Anh thực sự cong rồi."

...

Phim kết thúc, nhưng nội dung phim, hai người hầu như chẳng nhớ được bao nhiêu.

Tâm trí đã bay xa đến nơi khác.

Trong rạp không tiện trò chuyện, thỉnh thoảng thì thầm đôi câu còn được, nhưng nói nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến người khác.

Hai tiếng đồng hồ này đúng là hành hạ cả hai, nếu không phải để tâm cảm nhận của đối phương, có khi ngay sau câu nói kia, họ đã rời khỏi rạp mất rồi.

Cuối cùng cũng ra khỏi rạp, Thẩm Ngung không nhịn được hỏi ngay:

"Chắc chắn thật rồi?"

Trình Mặc Phỉ gật đầu, tai đỏ ửng, không dám nói gì nhiều, sợ Thẩm Ngung sẽ hỏi cặn kẽ cảm giác khi bị hôn má.

Mục đích của buổi tối hôm nay, vốn là để Thẩm Ngung chấp nhận sự thật rằng anh đã cong, để sau này anh có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi cậu.

Xem phim chính là hoạt động cuối cùng của buổi tối nay, dù không có nụ hôn kia, anh cũng sẽ tự thừa nhận rằng mình đã cong.

Thẩm Ngung không hỏi gì thêm. Dù sao cậu sớm đã biết kết quả này, cảm giác của Trình Mặc Phỉ sau khi bị cậu hôn cũng chẳng ảnh hưởng gì. Hỏi quá nhiều, có khi lại không hay.

Tốt quá rồi.

Trình Mặc Phỉ cuối cùng cũng nhận ra xu hướng thực sự của mình. Kế hoạch theo đuổi chồng chính thức bắt đầu!

"Không sao đâu, trước tình yêu, giới tính chẳng là gì cả."

Vui thì vui thật, nhưng Thẩm Ngung vẫn rất tâm lý an ủi anh một câu.

Dù không rõ đời trước Trình Mặc Phỉ đã từ một thẳng nam sợ đồng tính thành trai cong như thế nào, nhưng đời này cậu luôn ở bên cạnh Trình Mặc Phỉ, nên cậu sẽ giúp anh vượt qua giai đoạn này.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Ngung chuyển chủ đề: "Chỉ không biết gia đình anh có chấp nhận không..."

Buổi tối nay, ông nội Trình còn nói trong video rằng muốn sắp xếp xem mắt cho Trình Mặc Phỉ.

Rõ ràng là sắp xếp con gái.

Trình Mặc Phỉ vẫn còn trẻ, Thẩm Ngung vẫn hơi lo lắng.

Nếu hai người ở bên nhau quá sớm, liệu sau này có gặp trở ngại từ gia đình không?

"Chấp nhận chứ! Nhà anh thoáng lắm, không ép truyền đời nối dõi hay thừa kế ngôi vua gì đâu, hạnh phúc của con cái là quan trọng nhất."

Trình Mặc Phỉ vội vàng giải thích, sợ sau này theo đuổi Thẩm Ngung, cậu sẽ vì điều này mà lăn tăn.

Thẩm Ngung gật đầu, không nghi ngờ gì, nói:

"Vậy thì tốt rồi. Không còn sớm nữa, về thôi, không là bị cấm cửa đấy."

"Ừ."

Giờ này tàu điện ngầm vẫn chưa ngừng chạy. So với giờ cao điểm, người trong toa vơi đi trông thấy, cả khoang gần như trống trơn, chỗ ngồi cũng còn rất nhiều.

Trên đường về, Thẩm Ngung không còn nắm tay anh nữa.

Trình Mặc Phỉ thấy trống trải, nhưng lại không thể làm gì khác.

Dù sao thì anh đã hoàn toàn xác định được xu hướng của mình, thân phận bạn trai giả cũng nên kết thúc thôi.

Mở điện thoại lên, trong nhóm chat ký túc xá đã có người nhắc đến bọn họ.

Tiêu Hùng: 【Hai người đi hẹn hò ở đâu thế? Sao còn chưa về?】

Tôn Tinh Hà: 【Về nhớ mua cho tớ một xiên chả nướng nhé, thèm quá đi.】

Tiêu Hùng: 【Đừng cám dỗ một người đang giảm cân như tớ! [cắn khăn]】

Tiêu Hùng: 【Sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Đừng nói tối nay lại không về nhé?】

Tôn Tinh Hà: 【Cẩn thận thầy hướng dẫn đột xuất kiểm tra ký túc xá đấy.】

Tiêu Hùng: 【Tối qua kiểm tra rồi, tối nay thì không chắc, nhưng vẫn có khả năng.】

...

Quả thật là đi "hẹn hò".

Trình Mặc Phỉ bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây.

Lần đầu tiên đưa Thẩm Ngung đến chỗ Trình Chỉ Ngữ học phụ đạo, anh đã nói rằng ghế phụ xe chỉ dành cho Thẩm Ngung, còn bảo Thẩm Ngung trả lời trong nhóm rằng họ đang đi hẹn hò.

Giữa anh em với nhau, "hẹn hò" chẳng phải từ ngữ gì ám muội, chỉ đơn thuần là đùa giỡn. Tiêu Hùng nói riết thành quen, dù biết Thẩm Ngung thích con trai, một thời gian cũng chưa sửa miệng ngay được.

Bởi vì anh thường xuyên rủ Thẩm Ngung cùng xem phim, xem muộn rồi còn ở lại ngủ chung giường với cậu, Tiêu Hùng từng trêu: "Anh suốt ngày ngủ giường Tiểu Thẩm." Lúc đó, anh vẫn ngây ngô cho rằng Thẩm Ngung chỉ là anh em tốt, là bạn chung giường của mình.

Còn cả lần đó, sau khi đánh mạt chược xong, hai người họ còn cùng nhau đi thuê phòng khách sạn... Dù chỉ đơn thuần là ngủ chung.

Anh vậy mà lại nhân danh trai thẳng để chiếm không ít lợi lộc từ Thẩm Ngung.

Anh nhất định phải chịu trách nhiệm với cậu.

Nhìn chằm chằm vào cái tên nhóm "Tiến độ thoát ế 1/4", Trình Mặc Phỉ bỗng có một ý nghĩ mãnh liệt muốn sửa con số phía sau thành "3/4".

Nhưng anh hiểu rõ, mình vẫn chưa có tư cách làm điều đó.

Trình Mặc Phỉ kiềm chế nhịp tim đang đập loạn, gõ nhẹ lên màn hình điện thoại, trả lời trong nhóm:

Trình Mặc Phỉ: 【Bọn tôi về rồi, ra ngoài ăn chút đồ.】

Trình Mặc Phỉ: 【Còn muốn chả nướng không? @Tôn Tinh Hà】

Tôn Tinh Hà: 【Muốn, mua hai xiên đi.】

Trình Mặc Phỉ: 【Ok.】

Tiêu Hùng: 【Hai xiên... Chẳng lẽ có phần tớ sao?】

Tôn Tinh Hà: 【? Nghĩ gì vậy, tớ ăn hai xiên một mình.】

Tiêu Hùng: 【Tạm biệt.】

Trình Mặc Phỉ khẽ cong môi, vô thức liếc nhìn Thẩm Ngung đang ngồi bên cạnh.

Thẩm Ngung cũng đang xem điện thoại, theo lý thì chắc đã thấy tin nhắn trong nhóm, nhưng cậu không những không trả lời, mà trông cũng chẳng giống như đã thấy tin nhắn.

Hai người ngồi gần nhau, Trình Mặc Phỉ dễ dàng nhìn rõ màn hình điện thoại của cậu.

Lại đang nhắn tin với cái tên Phương Tường kia.

Phương Tường: 【Xem món tớ làm trong phòng thí nghiệm hôm nay này, mùi vị khá ngon đấy.】

Phương Tường: 【[Ảnh]】

Thẩm Ngung: 【Tuyệt quá!】

Thẩm Ngung: 【[Icon chuột hamster vỗ tay]】

Phương Tường: 【Có dịp tớ làm cho cậu ăn.】

Thẩm Ngung: 【Được thôi, đợi tớ cố gắng kiếm tiền mua nhà, làm cái bếp thật to để cậu tha hồ trổ tài.】

Câu cuối cùng cậu gửi đi ngay trước mặt Trình Mặc Phỉ.

Phương Tường học ngành thực phẩm, ngày nào cũng mặc áo blouse trắng vào phòng thí nghiệm, nhưng không phải để làm thí nghiệm mà là để nấu ăn.

Tay nghề nấu nướng của Phương Tường cũng rất giỏi, được cha truyền cho. Hồi nhỏ, lần đầu tiên Thẩm Ngung học nấu ăn chính là do học từ Phương Tường và ba của cậu ấy.

Trình Mặc Phỉ vô thức siết chặt nắm tay, đôi môi cũng mím lại.

Mua nhà... làm cái bếp thật to để cậu ta tha hồ trổ tài...

Thẩm Ngung thực sự muốn sống chung với cái tên đàn ông hoang kia đến vậy sao? Ngay cả chuyện lâu dài như thế cũng đã tính toán xong rồi?

Cảm nhận được ánh mắt của Trình Mặc Phỉ, Thẩm Ngung chủ động mở ảnh ra, cong mắt cười chia sẻ:

"Tường Tử học ngành thực phẩm, ngày nào cũng vào phòng thí nghiệm làm đồ ăn, hạnh phúc thật đấy. Cậu ấy còn nấu ăn rất ngon, làm được nhiều món tráng miệng nữa."

Trình Mặc Phỉ gật đầu một cái, trong giọng đầy vẻ ghen tuông: "Ừ."

Tinh thần hiếu thắng âm thầm trỗi dậy.

Nấu ăn... Nấu ăn thì có gì ghê gớm, anh cũng có thể làm được.

Hôm sau, Trình Mặc Phỉ tranh thủ về nhà một chuyến, suýt nữa thì "phá hủy" cả căn bếp, khiến bố anh ăn xong nhập viện vì viêm dạ dày, bị mẹ anh không thương tiếc đuổi về trường.

Anh vốn định tiện thể nói với bố mẹ về xu hướng tính dục của mình, nhưng bây giờ không dám nữa. Sợ chọc giận mẹ thêm, đến lúc đó không chỉ nhà bếp nổ tung mà có khi cả anh cũng đi tong.

Lúc Thẩm Ngung trở về, cảnh tượng nhìn thấy chính là anh bạn họ Trình nào đó đang ngồi xổm trước chuồng hamster, lặng lẽ ôm đầu gối, hoài nghi nhân sinh.

Bình Luận (0)
Comment