Trình Mặc Phỉ nghiêm mặt, phân tích từng chút một cho Thẩm Ngung nghe: "Rõ ràng là phản ứng của một tên trai thẳng bài xích đồng tính, mặc dù không dám thẳng thắn với em, nhưng lại không kiềm chế được mà muốn đến gần em."
Anh quá quen thuộc với trạng thái này.
Bởi vì bản thân anh cũng từng như thế.
Thẩm Ngung nghe mà ngẩn cả người, tổng kết lại: "Vậy tức là, lúc mới quen em ở kiếp trước, anh vẫn còn là một trai thẳng bài xích đồng tính?"
Trình Mặc Phỉ gật đầu thật mạnh.
Thẩm Ngung tiếp tục tổng kết: "Sau đó, kiếp trước, anh tự bẻ cong chính mình mà em không hề hay biết?"
Trình Mặc Phỉ lại gật đầu thật mạnh.
Thẩm Ngung: "..."
Đây là đáp án mà cậu chưa từng nghĩ đến.
Nhưng Trình Mặc Phỉ phân tích rất có lý, không thể bắt bẻ chỗ nào được.
"Đồ xảo trá, lại còn công khai dụ dỗ em sống chung." Trình Mặc Phỉ tự lẩm bẩm, "Đúng là mưu mô quỷ quyệt."
Thẩm Ngung: "..."
Thẩm Ngung bật cười, nói: "Không sao, lần này em cũng mưu mô quỷ quyệt để sống chung với anh, coi như huề nhau rồi."
Trình Mặc Phỉ lập tức hóa thành cô vợ nhỏ nũng nịu, bám lấy Thẩm Ngung, nhân tiện nói về chuyện muốn mua rèm giường.
Hai người ở cùng nhau mới gọi là sống chung, còn bây giờ chỉ là ở ghép trong ký túc xá bốn người, làm gì cũng bất tiện.
Thẩm Ngung không phản đối.
Rèm giường thường phổ biến hơn trong ký túc xá nữ, vì con gái thay đồ cần che chắn, tính thực dụng cao hơn, nhưng trong ký túc xá nam cũng không phải là hiếm.
"Báo với họ một tiếng đi." Thẩm Ngung đề nghị.
Trình Mặc Phỉ gật đầu, quay sang gọi to với Tôn Tinh Hà đang chat voice với bạn gái và Tiêu Hùng đang tập thể dục: "Tôi với Tiểu Ngung định mua rèm giường, hai cậu có muốn mua không?"
Tiêu Hùng dừng động tác, "Có chứ, thật ra năm ngoái em đã nhắm một cái rồi, nhưng thấy mọi người không dùng, mình em dùng thì kỳ quá, nên không mua."
Tôn Tinh Hà cũng giơ tay làm dấu OK, mặt không cảm xúc nghe bạn gái mình hét lên trong tai nghe: "A a a, bọn họ định lắp rèm giường... hí hí hí..."
Tôn Tinh Hà cảm thấy chắc phải tìm thời gian nói với hai người kia rằng bạn gái cậu ta là fan CP của họ, nếu không thì ngày nào cũng nghe cô ấy rít lên trong ký túc xá thế này hơi khó xử. Bọn họ không để ý thì không sao, nhưng nếu để ý thì lại không hay cho lắm.
...
Gần đến giờ tắt đèn, Trình Mặc Phỉ từ từ nằm xuống, định ôm Thẩm Ngung ngủ, nhưng lại bị cậu nhẹ nhàng đẩy ra.
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh: "Vết thương của anh còn chưa lành, về giường mình ngủ đi."
Thẩm Ngung cũng muốn ngủ chung với Trình Mặc Phỉ, nhưng giường trong ký túc xá quá nhỏ, hai người nằm chung sẽ bị chật, không tốt cho việc dưỡng thương.
Hơn nữa, Trình Mặc Phỉ kiểu gì cũng sẽ ôm cậu ngủ, rèm giường còn chưa có, bị hai người bạn cùng phòng thấy thì... hơi xấu hổ.
Trình Mặc Phỉ biết Thẩm Ngung đặt sức khỏe lên hàng đầu, đành ngoan ngoãn nghe lời, lề mề bò về giường mình.
Hơn nữa, vết thương của anh là ở eo, chính anh cũng đã xem phim chụp rồi, biết rằng eo quan trọng thế nào đối với người nằm trên. Nếu vết thương ở eo không được chữa trị cẩn thận, lỡ để lại di chứng thì sau này còn làm sao cho Thẩm Ngung hạnh phúc...
Khụ, nghĩ xa quá rồi.
Trình nào đó còn chưa hôn môi được lần nào đỏ bừng cả tai, vùi mặt vào trong chăn.
Ở giường bên kia, Thẩm Ngung nằm xuống, vô thức mở app hẹn hò định viết một trang nhật ký ghi lại hôm nay, nhưng phát hiện đã có dòng chữ màu cam lưu lại trước đó.
[Anh sẽ tiếp tục yêu em.]
Thẩm Ngung ôm chặt con chuột hamster bông mà Trình Mặc Phỉ tặng, tim đập nhanh đến mức hỗn loạn, trước mắt lại phủ một tầng hơi sương mờ.
...
Hôm sau, vừa thức dậy, Trình Mặc Phỉ đã nhìn thấy bài đăng mới trên vòng bạn bè của Thẩm Ngung vào tối qua sau khi tắt đèn.
[Cùng đàn anh Quýt trải qua mùa đông.]
Một bức ảnh là cảnh trên cửa kính xe tối qua. Khi ấy, Thẩm Ngung hà hơi lên mặt kính rồi dùng ngón tay vẽ một quả quýt tròn trĩnh, đồng thời trên mặt kính còn phản chiếu một phần bóng dáng hai người.
Khi đó anh chỉ đơn giản nghĩ là Thẩm Ngung đang chụp lại quả quýt trên kính, ai ngờ còn chụp luôn cả họ.
Trình Mặc Phỉ lập tức ấn giữ bức ảnh, lưu vào bộ sưu tập.
Một bức khác là ảnh chụp màn hình từ app hẹn hò, giống hệt bài đăng của anh, khiến người ta vừa nhìn đã hiểu đây là một bài đăng công khai bạn trai.
Trình Mặc Phỉ sướng rơn như một chú cún đang vẫy đuôi lên tận trời.
"Đàn anh Quýt" nghe hay hơn "Quýt nhỏ" nhiều... Đây là danh xưng dành riêng cho anh đó!
Bọn họ không chỉ cùng nhau trải qua mùa đông, mà còn phải đồng hành qua từng mùa xuân hạ thu đông khác.
...
Trong giờ học, Thẩm Ngung bất ngờ nhận được tin nhắn từ Trình Mặc Phỉ, bảo muốn về nhà một chuyến.
Cậu biết chín phần mười là để giải thích với gia đình chuyện hai người ở bên nhau, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.
Mẹ cậu cũng đã nhấn thích bài đăng trên vòng bạn bè tối qua, còn để lại một bình luận: "Bé con nhất định phải hạnh phúc nhé."
Xem ra, bà có thể chấp nhận xu hướng tính dục của cậu.
Thẩm Ngung gần như chưa từng lo lắng về phía mẹ mình. Cậu biết bà chắc chắn sẽ luôn đặt cảm xúc của cậu lên hàng đầu.
Người cậu lo lắng hơn cả chính là gia đình của Trình Mặc Phỉ.
Lúc tan học trở về ký túc xá, Trình Mặc Phỉ vẫn chưa quay lại. Chỉ có một tin nhắn trên WeChat nói rằng anh đang trao đổi với người nhà, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, bảo cậu đừng lo lắng.
Làm sao mà không lo cho được?
Kiếp này, Trình Mặc Phỉ mới mười chín tuổi, vẫn đang trong độ tuổi chịu sự quản thúc của gia đình. Yêu một người cùng giới chắc chắn không dễ dàng được chấp nhận, thậm chí có khi còn bị ép buộc sửa đổi.
Hy vọng mọi chuyện thật sự thuận lợi, chứ không phải chỉ là lời anh nói dối để an ủi cậu.
Thẩm Ngung ngồi xổm trước lồng chuột hamster, mở cửa lồng, nhẹ nhàng ôm con chuột nhỏ lên tay xoa nắn. Trong đầu không tự chủ được mà bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Nhưng dù có nghĩ lung tung, cậu cũng không tự giày vò bản thân. Bất kể có chuyện gì xảy ra, cậu đều đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng Trình Mặc Phỉ đối mặt.
—
Trời vừa sẩm tối, Trình Mặc Phỉ cuối cùng cũng trở về.
Anh không thay giày, mà đứng ngay ở cửa gọi Thẩm Ngung ra ngoài.
Tim Thẩm Ngung giật thót, theo bản năng nghĩ ngay rằng người nhà của Trình Mặc Phỉ đã đến và muốn gặp cậu.
Nhưng không ngờ, Trình Mặc Phỉ lại dắt cậu đi xuống năm tầng lầu, lên chiếc xe đang đỗ dưới tòa ký túc xá.
Trên xe không còn một ai khác.
"Đi đâu thế?" Thẩm Ngung siết chặt bàn tay đang giữ dây an toàn.
"Đến nơi rồi sẽ biết." Trình Mặc Phỉ đạp ga, không phải là cố tình giấu diếm, mà thực sự không thể nói trước với cậu.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại ở một khoảng đất trống, lúc này trời đã tối hẳn.
Trình Mặc Phỉ vòng ra sau xe, lấy từ cốp ra một chùm pháo hoa đã được chuẩn bị sẵn.
Anh nhanh chóng châm lửa, rồi nắm tay Thẩm Ngung dắt cậu lùi ra xa một chút, nói:
"Người nhà anh đều đã thấy bài đăng trên vòng bạn bè rồi, tin tức lan rất nhanh. Biết anh về nhà, mấy trưởng bối thân thiết cũng đều đến cả. Nhà anh có một người chú làm trong ngành pháo hoa, thế là anh đến chỗ ông ấy, cẩn thận chọn một chùm pháo đẹp nhất. Sao nào? Không thua kém gì hoa trong cốp xe chứ?"
Nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ bung nở trên nền trời đêm, Thẩm Ngung thoáng ngẩn ngơ. Trong khoảnh khắc ấy, cậu như chẳng còn khả năng suy nghĩ và trả lời.
Thấy cậu mải ngắm pháo hoa đến xuất thần, Trình Mặc Phỉ cũng không vội chờ hồi đáp, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay cậu, cùng cậu thưởng thức khung cảnh trước mặt.
Bên ngoài trời còn khá lạnh, tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió vẫn gào thét từng cơn lạnh giá. Anh không chọn quá nhiều pháo hoa, chỉ lấy loại đẹp nhất, sợ Thẩm Ngung bị lạnh.
Cuối cùng, pháo hoa cuối cùng cũng tan biến, tiếng nổ lách tách chấm dứt hẳn, xung quanh lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có. Chỉ có nhịp tim vẫn chưa từng thay đổi.
Cảm nhận được lực siết chặt từ bàn tay trong tay mình, Thẩm Ngung lúc này mới hoàn hồn, tìm lại được giọng nói:
"Hôm nay anh về nhà... người nhà không nói gì khó nghe chứ?"
"Không có gì khó nghe thật mà. Chỉ là lúc đầu họ hơi bất ngờ, hỏi anh rất nhiều, nhưng sau khi thấy anh thực sự thích em thì không nói gì nữa." Trình Mặc Phỉ thành thật kể lại, "Mẹ anh là người tiếp nhận nhanh nhất. Chắc trước khi anh quay về, mẹ đã nói chuyện trước với các bậc trưởng bối. Em cũng biết mà, mẹ anh học nhạc, học trò của bà có không ít người đồng tính, bà đã quen với chuyện này lâu rồi. Hơn nữa, bà cực kỳ thích em. Nếu anh yêu người khác, có khi mẹ anh còn không yên tâm ấy, nhưng biết người ở bên anh là em thì bà ấy rất vui, còn bảo anh mỗi cuối tuần đều phải đưa em về nhà cùng ăn cơm."
Tảng đá đè nặng trong lòng Thẩm Ngung suốt cả ngày cuối cùng cũng rơi xuống.
Trình Mặc Phỉ lại nói tiếp: "Biết anh muốn đốt pháo hoa cho em xem, chú anh còn đặc biệt chọn giúp anh loại đẹp nhất. Sao nào? Em vẫn chưa trả lời anh đấy, có đẹp hơn hoa trong cốp xe không?"
Hóa ra là đang so bì với chính mình ở kiếp trước. Trễ như vậy mới về cũng chỉ vì mải chọn pháo hoa.
Thẩm Ngung nhìn chằm chằm anh, không trả lời mà chỉ khẽ nói:
"Nhắm mắt lại."
Trình Mặc Phỉ sững người, nhưng không hỏi gì, chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt.
Giây tiếp theo, đôi môi anh bị phủ lên bởi một bờ môi mềm mại khác.