Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 78

Thẩm Ngung và Trình Mặc Phỉ ở ngoài sân chần chừ một lúc lâu mới mở cửa đi vào.

Dưới sự nỗ lực giải thích của bố Trình, mẹ Trình cuối cùng cũng hiểu được ý của ông.

Bốn người có hơi ngại ngùng.

Nhưng cũng nhờ vậy mà bầu không khí căng thẳng ban đầu được xoa dịu đi đôi chút.

Ngồi trước bàn ăn tràn ngập món ngon, sự gượng gạo lúc đầu dần dần tan biến.

Quả thật, so với những lần đến nhà Trình Mặc Phỉ trước đây cũng không khác biệt gì mấy, chỉ là bố mẹ Trình đã nhiệt tình hơn hẳn thôi.

Sau khi ăn xong, hai người cũng không lập tức quay về trường mà ở lại nhà, thậm chí buổi tối cũng không về.

Yến Thành bắt đầu nghỉ đông từ đầu tháng Một, mà tháng Mười Hai – tháng thi cử này, các môn học của họ cũng đã dần kết thúc. Lẽ ra sáng thứ Hai có tiết, nhưng nay không cần đến nữa, ở lại qua đêm cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Hơn nữa, sáng thứ Hai Phương Tường sẽ đến Yến Thành, hai người định cùng nhau ra đón cậu ấy, ăn xong liền xuất phát từ nhà luôn, thuận tiện hơn nhiều.

Đây là lần đầu tiên trong kiếp này, Thẩm Ngung ngủ lại nhà Trình Mặc Phỉ.

Trình Mặc Phỉ đặc biệt chuẩn bị cho cậu một chiếc gối mới cực kỳ cực kỳ thoải mái, đặt sát cạnh gối của mình.

Không chỉ vậy, rất nhiều đồ dùng sinh hoạt trong phòng cũng có thêm một phần, trông cứ như thể từ nay sẽ thường xuyên đón cậu sang đây ở.

Có điều, phòng ngủ của Trình Mặc Phỉ vốn đã rất rộng, biến thành phòng ngủ cho hai người cũng không thành vấn đề.

Khi trời hoàn toàn tối, Trình Mặc Phỉ lục tìm trong tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ cũ của mình, đồng thời đặt thêm đơn hàng mua mấy chiếc q.uần l.ót dùng một lần đúng size của Thẩm Ngung.

Nhà có máy sấy quần áo, giặt xong là có thể sấy khô ngay để mặc vào ngày mai, rất tiện.

"Phòng tắm của anh có bồn tắm, em có muốn ngâm mình không?" Trình Mặc Phỉ vừa hỏi, vừa chớp mắt mấy cái thật nhanh, rõ ràng lại đang nghĩ đến điều gì đó không đứng đắn.

Anh vẫn nhớ trước đây từng muốn giúp Thẩm Ngung kỳ lưng.

Tắm bồn xong thì vừa hay có thể kỳ cọ một chút.

Trong phòng tắm có sẵn vài dụng cụ tẩy tế bào chết đơn giản, đủ để chà qua một lượt. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Ngung được "tắm kỳ", không thể kỳ mạnh tay quá.

Giờ đã hoàn toàn ở bên nhau, Thẩm Ngung đương nhiên không để ý đến chuyện tiếp xúc thân mật hay tr.ần tr.ụi trước mặt Trình Mặc Phỉ. Cậu thoải mái gật đầu, thậm chí còn hào phóng mời mọc:

"Cùng tắm không?"

Trình Mặc Phỉ – người khơi mào chủ đề này – lại đột nhiên ngại ngùng. Nhưng anh cũng không hề né tránh, chỉ im lặng gật đầu với đôi tai đỏ ửng.

Mùa đông ngâm nước ấm là một niềm hạnh phúc, đặc biệt là khi có thể làm cùng người mình thích.

Trình Mặc Phỉ còn cố ý chạy đến chỗ mẹ xin một viên muối tắm, dù không phải hương cam anh thích nhất, nhưng vẫn thơm, cũng tạm chấp nhận được.

Đợi lần sau mua ít muối tắm mùi cam về, rồi sẽ thường xuyên cùng Thẩm Ngung đi tắm.

Nước tắm đã chuẩn bị xong, hai người lúc này mới bắt đầu c.ởi đồ.

Một người nào đó vốn chẳng biết ngại ngùng là gì, giờ đây ánh mắt lại chẳng dám liếc sang phía Thẩm Ngung dù chỉ một cái.

Anh cúi đầu, ngoan ngoãn c.ởi đồ của mình, sau đó cứng đờ đứng yên tại chỗ, giả bộ bận rộn chỉnh sửa lại đồ đạc trên kệ.

Mãi đến khi, Thẩm Ngung đã ngồi vào bồn tắm, khẽ gọi Trình Mặc Phỉ.

Anhngay lập tức dừng động tác, lấy hết can đảm nhìn về phía đối phương. Bắt gặp ánh mắt của cậu, anh ngoan ngoãn bước tới, hơi căng thẳng ngồi vào bồn tắm, để mặc dòng nước ấm bao bọc lấy cơ thể, khẽ co chân lại, cụp mắt xuống.

Bồn tắm không nhỏ, nhưng cũng chẳng quá rộng, hai chàng trai trưởng thành ngồi chung tất nhiên sẽ có không ít tiếp xúc cơ thể.

Thẩm Ngung phát hiện ra sự ngại ngùng của Trình Mặc Phỉ, nhớ lại khoảng thời gian từng bị "trai thẳng" này hành hạ, lập tức nảy ra ý định chọc ghẹo để "trả thù".

Cậu cố ý nói: "Cứ ngồi ngâm thế này thôi à?"

Trình Mặc Phỉ căng thẳng chớp mắt, hỏi: "Em muốn xem video không? Ở đây có giá đỡ điện thoại, có thể tìm gì đó để xem đấy."

"Không muốn xem."

"Vậy thì..."

Trình Mặc Phỉ còn chưa nói hết câu thì đột nhiên ngưng bặt.

Bởi vì—

Thẩm Ngung đột nhiên sát lại gần, vươn tay đặt lên cơ bụng anh dưới làn nước.

Không những thế, cậu còn không quên bồi thêm một câu trêu chọc: "Video làm sao đẹp bằng anh được?"

Thẩm Ngung trước nay vẫn luôn trầm ổn và kín kẽ, hiếm khi thể hiện bộ dạng trêu đùa bỡn cợt như này.

Nhưng con người lúc nào cũng là những cá thể tràn đầy sức sống, không phải cứ mãi một kiểu chẳng chịu thay đổi. Bây giờ, chỗ này cũng chỉ có hai người bọn họ, cũng chẳng cần thiết là phải giữ kẽ.

Trình Mặc Phỉ vô thức nuốt nước bọt, cơ thể thoáng căng lên.

Trong đầu lập tức nhảy ra mấy chữ to đùng — "Thẩm Ngung đang trêu ghẹo mình."

Rất rất lâu trước đây, khi anh vẫn còn là một "trai thẳng", anh từng thản nhiên để Thẩm Ngung sờ cơ bụng, thậm chí còn ghét bỏ cậu sờ quá nhẹ, nhột, bèn nắm tay Thẩm Ngung ấn mạnh lên đó mà xoa.

Bây giờ thì...

Trình Mặc Phỉ thực sự không chịu nổi nữa, nhanh chóng nắm lấy bàn tay không an phận kia, không để nó tiếp tục trượt xuống.

Anh mím chặt môi, đôi mắt nâu nhạt đầy vẻ hoảng loạn.

Có thứ gì đó đang không thể kiểm soát mà trồi lên.

Thẩm Ngung chớp mắt vô tội, cũng không rút tay về, bất ngờ nhắc đến một câu chuyện cũ:

"Còn nhớ lần đầu tiên anh đến nhà em, chúng ta cùng xem một bộ phim không?"

Trình Mặc Phỉ một giây trước còn đang chìm đắm trong sự xao động như núi lửa phun trào, một giây sau đã bị câu nói này kéo về thực tại.

Anh không hiểu tại sao Thẩm Ngung lại đột nhiên nhắc đến chuyện đó, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời:

"Nhớ, sao vậy?"

Thẩm Ngung thản nhiên nói:

"Có một chuyện khi đó em luôn nhịn không dám nói với anh, sau đó quên mất. Lucas và Aiden không phải anh em tốt, mà là người yêu."

Trình Mặc Phỉ: "..."

Anh cố gắng lục lại ký ức đã hơi phai màu kia, điều đầu tiên nhớ đến là cảnh hai người trong phim giúp đỡ lẫn nhau.

Lúc đó anh còn ngây thơ nghĩ rằng họ chỉ là anh em thân thiết. Hóa ra... hóa ra căn bản không phải anh em?!

Sau đó anh còn học theo cách hai người họ tương tác để đối chiếu với mình và cậu...

Trình Mặc Phỉ buột miệng nói: "Lúc đó em cố tình chọn bộ phim này cho anh xem?"

Thẩm Ngung khẽ "Ừm", trong lòng thầm khen anh cũng không ngốc lắm, "Nhưng mà bị cắt đi nhiều rồi. Em cũng không ngờ đó. Bản gốc về sau còn có cảnh hai người họ tỏ tình nữa cơ. Xem xong mà tức chết em."

Nói đến câu cuối, cậu vô thức phồng má lên.

Nhìn bộ dạng đáng yêu này, Trình Mặc Phỉ trong lòng ngứa ngáy. Nếu là bình thường, anh chắc chắn sẽ lập tức hôn lên mà không cần nghĩ ngợi. Nhưng lúc này...

Sự thay đổi trên cơ thể khiến anh không dám động đậy.

Không có đường trốn, cũng sợ bị người trước mặt phát hiện.

Hoặc có lẽ, thật ra đã bị phát hiện rồi.

Thẩm Ngung hiển nhiên không có ý định bỏ qua, cố ý hỏi:

"Anh còn nhớ lúc đó mình đã nói gì không?"

Lúc đó... đã nói...

Trình Mặc Phỉ nuốt nước bọt thật nhanh.

Anh đã nói vài câu khó mà mở miệng lặp lại.

Còn chưa kịp phản ứng, bàn tay vốn bị anh nắm chặt bỗng nhiên giãy ra, tự mình đưa ra câu trả lời.

"!"

Trình Mặc Phỉ đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát cơ thể.

Tay Thẩm Ngung rất mềm, cũng rất linh hoạt, cảm giác hoàn toàn khác với tay của anh.

Viên muối tắm đã nhuộm nước thành một màu nhạt mơ hồ, tầm nhìn bị che khuất, nhưng xúc giác lại bị khuếch đại đến cực hạn.

Nước trong bồn bị "ô nhiễm", cơ thể vốn đã thư giãn của Trình Mặc Phỉ lập tức cứng đờ.

Anh đỏ rực cả người, tay chân luống cuống: "Em... em đứng lên trước đi, anh thay lại nước."

"Đừng vội," Thẩm Ngung vẫn thong thả, buông tay ra, hơi ngả người ra sau, cười nói mấy chữ: "Anh cũng giúp em đi."

Chẳng phải đã nói rồi sao? Hỗ trợ lẫn nhau.

Bình Luận (0)
Comment