Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 82

Sau khi yêu nhau, hai người dính lấy nhau không rời, tiến triển cực nhanh, ngoại trừ bước cuối cùng thì hầu như cái gì cũng làm qua rồi. 

Đại học, chính là khoảng thời gian tràn đầy tinh lực nhất. 

Thẩm Ngung vẫn luôn suy nghĩ xem khi nào mới thích hợp để tiến đến bước cuối cùng. 

Chọn ngày không bằng hành động ngay. 

Cậu thích làm chuyện này khi tâm trạng đang rất tốt hoặc rất tệ — tâm trạng tốt thì càng có không khí, tâm trạng tệ thì chỉ cần tận hưởng, cảm xúc tiêu cực cũng chẳng thể ảnh hưởng đến cậu được nữa. 

Hôm nay, tâm trạng của cậu từ cực kỳ tệ đến cực kỳ tốt, nếu không làm gì thì thật có lỗi với bản thân. 

Đúng lúc tối nay cũng không về nhà, ở khách sạn, sẽ không bị người nhà phát hiện ra điều gì khác lạ. 

Cậu không bàn bạc trước với Trình Mặc Phỉ mà lặng lẽ sắp xếp mọi thứ. 

Bởi nếu nói trước, có khi lúc còn ở quán net người ta đã đỏ mặt như cà chua chín rồi, tâm trí lơ đãng thì còn chơi game nghiêm túc sao được nữa, vậy thì thà không báo trước còn hơn. 

Cũng coi như một bất ngờ nho nhỏ. 

Sau khi sắp xếp xong cho bé chuột, Thẩm Ngung thấy đơn hàng trên ứng dụng đã hiển thị "hoàn tất giao hàng", nghĩ chắc Trình Mặc Phỉ đã lấy được đồ. 

Không biết anh có phát hiện ra "đồ" trong đó là gì không? 

Thẩm Ngung ngồi trên giường, nở nụ cười đầy mong đợi nhìn về phía cửa, chờ đợi người sắp xuất hiện. 

Khoảng mười phút sau, cửa cuối cùng cũng mở ra. 

Người nọ tai đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh, bước vào với vẻ bối rối, ôm chặt món đồ vào lòng như sợ bị ai nhìn thấy. 

Ý cười trong mắt Thẩm Ngung càng sâu hơn. 

Vừa nhìn đã biết là phát hiện ra rồi. 

Bắt gặp ánh mắt của cậu, Trình Mặc Phỉ mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không dám, chỉ lặng lẽ đi đến bên cạnh Thẩm Ngung, không nói một lời đưa nhanh món đồ trong lòng qua. 

Thẩm Ngung chậm rãi mở túi đồ, lấy từng món bên trong ra. 

Nhìn đống đồ trong tay cậu, Trình Mặc Phỉ thở gấp hơn mấy phần. 

...Sao cái gì Thẩm Ngung mua cũng là vị cam vậy?! 

Vừa nãy anh còn không dám nhìn kỹ. 

Anh đã trốn vào góc để gấp rút đọc chút lý thuyết liên quan, canh thời gian chuẩn xác mới vội vàng chạy về, sợ kéo dài lâu quá lại để Thẩm Ngung nghĩ rằng anh bị dọa chạy mất. 

Người ta đều nói lần đầu tiên sẽ rất đau, nếu khiến Thẩm Ngung có trải nghiệm không tốt thì phải làm sao đây? 

Còn nữa, kiếp trước anh và Thẩm Ngung chắc chắn cũng từng trải qua lần đầu tiên, nếu kiếp này anh biểu hiện không bằng mình kiếp trước thì sao... 

Trình Mặc Phỉ vừa căng thẳng, vừa mong chờ, lại vừa thấp thỏm, đầu óc rối tung rối mù. 

Không hiểu sao, đột nhiên anh lại nhớ đến một chuyện cũ xa xôi. 

Lần đó bọn họ chơi mạt chược xong vì quá giờ giới nghiêm nên đi thuê khách sạn, lúc anh xuống lấy đồ ăn đêm đã chạm mặt Đàm Phong cũng xuống lấy "đồ ăn đêm". 

Lúc ấy, trong tay Đàm Phong cũng cầm một chiếc túi nhỏ, vừa nhận được liền giấu ngay vào lòng... 

Không phải chứ? 

Càng nghĩ, Trình Mặc Phỉ càng cảm thấy khả năng rất cao. 

Hồi đó, anh đã nói với Thẩm Ngung câu gì nhỉ? 

—Chút đó mà ăn no được sao?

Còn ép Thẩm Ngung cùng mình nhắn tin rủ hai người kia lên mạng chơi mạt chược... 

... 

Trình Mặc Phỉ sắp bị bản thân hồi đó làm cho tức chết rồi. 

Làm sao lại có người ngốc đến mức đó chứ?! 

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Thẩm Ngung đã tháo xong bao bì, ngẩng đầu nhìn anh. 

Trình Mặc Phỉ đành phải thu lại những suy nghĩ lan man, cố gắng trấn tĩnh, yết hầu khẽ chuyển động. 

Dưới ánh đèn, sự bối rối của anh hiện rõ mồn một. 

Giây tiếp theo, Thẩm Ngung dùng chân đá nhẹ vào chân anh, ra lệnh: "Vào phòng tắm." 

Trình Mặc Phỉ lập tức hóa thành một con robot chỉ biết nghe lệnh của cậu, Thẩm Ngung nói gì thì làm nấy. 

Tối nay không có sữa tắm vị cam, nhưng có rất nhiều thứ khác cùng vị. 

"Dùng tay trước đi." Thẩm Ngung nói. 

Trình Mặc Phỉ nhanh chóng nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: "...Có cần cắt móng tay không?" 

Thẩm Ngung nắm lấy tay anh nhìn qua một lượt, đầu ngón tay lướt nhẹ qua móng tay anh. 

"Không cần." 

Móng tay của Trình Mặc Phỉ luôn được cắt tỉa gọn gàng, bo tròn và rất ngắn, sẽ không làm cậu bị thương. 

Để giảm bớt căng thẳng cho anh, Thẩm Ngung chủ động ôm lấy eo anh, kiễng chân lên hôn môi. 

Hôn môi đã là chuyện quá đỗi quen thuộc giữa hai người. 

Sau một thời gian thực hành, trình độ hôn của Trình Mặc Phỉ đã nâng lên không ít. 

Con trai đến tuổi này nhu cầu rất cao, Thẩm Ngung thậm chí còn có chút không đỡ nổi. 

May mà Trình Mặc Phỉ không phải lúc nào cũng chỉ hôn môi, nếu không môi cậu thật sự sẽ bị sưng suốt mất. 

Không dám tưởng tượng nếu thật sự "khai hoang" thì sẽ thế nào... 

Nhưng một khi cung đã giương thì không thể quay đầu. 

Thẩm Ngung cũng vui vẻ mà cho anh ăn no. 

Hôn môi đúng là có tác dụng an ủi rất tốt, góc độ này cũng giúp việc thăm dò bằng tay thuận tiện hơn, thỉnh thoảng trong khoảng trống giữa những nụ hôn, Thẩm Ngung sẽ hướng dẫn một chút. 

Kiếp trước, cả hai đều là lần đầu tiên, cùng nhau mò mẫm rất lâu. 

Nhưng lần này thì khác. 

Dù thân thể hai người vẫn là lần đầu tiên, nhưng ít nhất Thẩm Ngung đã có kinh nghiệm lý thuyết. 

Trình Mặc Phỉ rất nghe lời cậu, bảo làm gì thì làm đó. 

Mặc dù vẫn không thể tránh khỏi chút đau đớn, nhưng trải nghiệm lần đầu này tốt hơn nhiều so với kiếp trước. 

Nghe thấy Thẩm Ngung nói vậy, Trình Mặc Phỉ càng hưng phấn hơn, cảm giác chiến thắng tràn ngập. 

Anh vốn đã thích so bì với mình kiếp trước, huống chi là trong chuyện này. 

Trình Mặc Phỉ được đà lấn tới: "Kiếp trước lúc đó anh đã hơn ba mươi rồi, chắc chắn thể lực không bằng bây giờ." 

Thẩm Ngung cười khẽ, dùng chân cọ cọ lên cơ bụng rắn chắc đẹp mắt của anh, thuận theo mà khen: "Đúng vậy, con trai đại học thể lực tốt." 

Cậu không nói thêm rằng, Trình Mặc Phỉ ba mươi tuổi lại càng chín chắn, càng có khí thế của kẻ bề trên, càng biết cách "chơi" hơn. 

Nhưng trong tình huống này, tất nhiên phải nói những lời khiến người ta vui vẻ rồi, cậu cũng không phải người thích phá phá đi niềm vui của người ta.

Với lại, vài năm nữa, cậu có thể từ từ nuôi "cậu trai trẻ" của mình thành một người đàn ông trưởng thành, từng giai đoạn đều có thể thưởng thức. 

Không cần vội. 

... 

Sau khi tự mình ăn no uống đủ, Trình Mặc Phỉ cũng không quên quan tâm đến cảm giác của Thẩm Ngung. 

Trong mắt Thẩm Ngung hơi ngấn nước, lần đầu tiên vẫn là có chút đau. 

Trình Mặc Phỉ cũng rất xót xa. 

Dù thỉnh thoảng anh sẽ mơ thấy mình khiến Thẩm Ngung khóc, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng khi thực sự thấy cậu khóc, sự lo lắng trong lòng anh lại lấn át hết thảy. 

Anh chỉ muốn "bắt nạt" Thẩm Ngung trong những trường hợp mà cậu không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào. 

Còn chuyện gì có thể gây tổn thương đến Thẩm Ngung, anh đều không muốn làm. 

Nhưng chuyện này thì ngoại lệ, là điều tất yếu phải trải qua. 

Thẩm Ngung còn an ủi anh rằng về sau sẽ ổn thôi. 

Để chăm sóc cho cảm giác của Thẩm Ngung, sau khi kết thúc, Trình Mặc Phỉ đã "ăn" rất nhiều cam. 

Đương nhiên không phải cam bình thường, mà là "bé Thẩm Ngung" có vị cam. 

Khoảng thời gian này, Trình Mặc Phỉ đã không ít lần học hỏi trên mạng. 

Anh không còn là tên "tân binh non nớt" mà trước đây chỉ xem một bộ phim cũng đỏ bừng tai nữa. 

Thậm chí còn luôn mang đến cho Thẩm Ngung những bất ngờ nho nhỏ. 

Đôi khi chính Thẩm Ngung cũng không biết anh đã lén học những gì sau lưng mình. 

... 

Sau khi kết thúc, Trình Mặc Phỉ ôm Thẩm Ngung vào phòng tắm để tắm rửa qua loa. 

Dù tiêu hao không ít thể lực, nhưng anh vẫn rất hưng phấn, lại hôn người trong lòng thật lâu. 

Thẩm Ngung hơi mệt, cơ thể mềm nhũn, dần dần chìm vào giấc ngủ. 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Ngung phát hiện trên người mình gần như đầy rẫy những dấu hôn đậm nhạt khác nhau — tất cả đều là "kiệt tác" của Trình Mặc Phỉ đêm qua. 

Tên đầu sỏ gây tội đáng thương lắc lư bên cạnh, vẫy đuôi hỏi: 

"Buổi sáng có thể làm thêm lần nữa không? Anh đã gia hạn phòng thêm một ngày rồi." 

"..." 

Phòng đã gia hạn rồi, nếu không làm thêm lần nữa thì có vẻ hơi phí. 

Kết quả là — "một lần" cũng không thật sự chỉ là một lần, dấu hôn trên người lại càng nhiều hơn. 

May mà đang là mùa đông, Thẩm Ngung lại rất sợ lạnh, nên lớp áo trong đều là cổ cao, gần như che kín hết. 

Ngoài dấu hôn ra, khắp cơ thể cũng đau nhức, may mà nằm lại khách sạn thêm một ngày nữa mới về, nên cũng hồi phục được kha khá. 

Nghĩ đến việc nhà Thẩm Ngung chỉ có một phòng tắm, hơi bất tiện, nên sau khi rời khách sạn, Trình Mặc Phỉ liền danh chính ngôn thuận "bắt cóc" cậu về nhà mình ở một tuần. 

Tuần này, Trình Mặc Phỉ không dám buông thả, để Thẩm Ngung nghỉ ngơi tẩm bổ cho tốt. 

Trong thời gian đó, ông nội và bà nội của Trình Mặc Phỉ có ghé qua nhà anh một chuyến, gặp Thẩm Ngung và trò chuyện với cậu một hồi lâu. 

Ban đầu, hai ông bà khó tránh khỏi việc chưa thể lập tức chấp nhận xu hướng tính dục của cháu trai mình, nhưng cũng không phải kiểu người bảo thủ đến cực đoan. 

Lúc đầu, họ còn nghĩ có lẽ chỉ là chơi đùa thôi, Trình Mặc Phỉ lớn như vậy rồi mà chưa từng có giai đoạn nổi loạn nào, cũng đến lúc phải có một lần. 

Họ vốn không định trực tiếp can thiệp, muốn quan sát thêm.

Nhưng dần dần, hai người đã ở bên nhau được một hai tháng, vòng bạn bè của Trình Mặc Phỉ mỗi ngày đều cập nhật đầy những khoảnh khắc ân ái, hai ông bà đều thấy rõ.

Có thể nhận ra họ đang yêu nhau rất nghiêm túc, cả hai đều chân thành, nên cũng dần dần chấp nhận. 

So với xu hướng tính dục, điều họ không thể chấp nhận hơn cả là đời sống tình cảm hỗn loạn. Trong giới này, họ đã chứng kiến quá nhiều những câu chuyện như thế. 

Chỉ cần có thể sống tốt với nhau là được. 

Bà nội Trình còn tự tay vào bếp, nấu cho Thẩm Ngung vài món ăn mang hương vị đặc trưng của Yến Thành, còn hiền từ xoa đầu cậu. 

Thẩm Ngung cảm thấy ấm áp, cũng vui vẻ gọi bà một tiếng "bà nội" cùng Trình Mặc Phỉ. 

Buổi tối, nằm trong vòng tay Trình Mặc Phỉ, Thẩm Ngung mơ thấy bà nội mình. 

Tâm trạng của cậu đối với bà nội vẫn luôn rất phức tạp. 

Lúc còn nhỏ, cậu luôn coi bà nội là chỗ dựa duy nhất, cũng chỉ có bà mới đối xử tốt với cậu. 

Những ngày sống bên bà đều vui vẻ, bà đưa đón cậu đi học, dùng khoản lương hưu ít ỏi của mình để mua đồ ăn vặt cho cậu... 

Sau khi bà qua đời, tình cảnh của Thẩm Ngung mới bắt đầu trở nên tồi tệ. 

Có thể nói rằng, tính cách của cậu không đến mức tồi tệ không thể cứu vãn, hầu như đều nhờ vào sự dạy dỗ của bà. 

Nhưng khi biết được bà cũng che giấu sự thật về mẹ, thậm chí còn giống như Thẩm Lập Đức, gieo vào đầu cậu quan niệm rằng "mẹ không cần cậu nữa", Thẩm Ngung thực sự không chấp nhận nổi. 

Sống hai đời người, cậu không phải là không nhìn thấu được. 

Con người ai cũng có tính ích kỷ, cũng không hoàn hảo, người đã khuất thì cũng đã khuất, cậu chỉ có thể cố gắng hòa giải với chính mình. 

... 

Ông nội và bà nội Trình đột nhiên đến thăm, một là muốn gặp mặt bạn trai của cháu trai, hai là để bàn về tiệc mừng thọ hai ngày sau. 

Trước khi rời đi, họ còn dặn dò Trình Mặc Phỉ một lần nữa, bảo anh nhớ dẫn Thẩm Ngung cùng tham gia. 

Có thể nhận được lời mời trực tiếp từ ông nội Trình không phải là chuyện dễ dàng. 

Thật ra, dù không được mời trực tiếp, Thẩm Ngung cũng sẽ đi. 

Dù sao thì nhà chú Ninh cũng có chút địa vị ở Yến Thành, còn có quan hệ làm ăn với nhà họ Trình, tiệc mừng thọ của ông nội Trình, mẹ và chú Ninh đều sẽ tham gia. 

Hôm tiệc diễn ra, Trình Mặc Phỉ dẫn Thẩm Ngung đến sớm, dạo quanh hội trường một vòng, rồi bị mấy cô chú bác gọi qua giúp một tay. 

Trình Mặc Phỉ và Thẩm Ngung tìm một chỗ ngồi xuống, thì thầm trò chuyện. 

Thẩm Ngung nói: "Mười năm sau, ông nội lại tổ chức một bữa tiệc mừng thọ nữa, em cũng tham gia." 

Trình Mặc Phỉ: "Thế nào?" 

Thẩm Ngung: "Anh đã xúc cho em một miếng 'đào thọ' thật to trên bánh kem." 

Trình Mặc Phỉ: "..." 

Trình Mặc Phỉ: "Vậy hôm nay anh cũng xúc cho em một miếng." 

Thẩm Ngung không nhịn được bật cười. 

Hai người cứ thế thủ thỉ với nhau, dần dần, khách mời cũng lục tục đến đông đủ. 

Khi biết mẹ và chú Ninh đã đến, Thẩm Ngung lập tức ra đón họ. 

Trình Mặc Phỉ thì bị bố gọi qua nhận mặt người thân, dù sao hôm nay cũng là tiệc mừng thọ của ông nội anh, với tư cách cháu trai, tất nhiên phải chào hỏi bậc trưởng bối. 

Hai người tạm thời tách ra, hẹn gặp lại khi tiệc bắt đầu. 

Vừa ra đến bãi đỗ xe, từ xa đã thấy mẹ và chú Ninh, bên cạnh còn có vài người khác, chắc là họ hàng bên nhà chú. 

Sau màn giới thiệu của mẹ, Thẩm Ngung lần lượt chào hỏi từng người.

Có cô út và chồng cô, có bác cả và vợ bác cả, còn có cả bác hai và vợ bác hai. 

Trong đó, Thẩm Ngung có thể cảm nhận được cô út và bác cả có thái độ khá tốt với mình.

Sau khi cậu được nghỉ đông, cô út và chồng cô đã đến nhà một chuyến, còn mang theo một chút quà tặng cậu. Ngược lại, bác hai và vợ bác hai thì lại có chút châm chọc và mỉa mai. 

Vừa đi vào sảnh tiệc, vợ bác hai đã tỏ vẻ châm biếm nói với Ninh Bác Nhân: 

"Những dịp như thế này sao không đưa Tiểu Giác đến? Lại dẫn theo con trai người ta làm gì?" 

Tính tình Ninh Bác Nhân vốn là người ai cũng công nhận là hiền lành trong nhà, chưa bao giờ tranh cãi với ai, giống như một cục bông mặc cho người ta vò nắn. Nhưng lần này, sắc mặt ông trầm xuống, nói: 

"Tiểu Ngung chính là con trai tôi, nó theo họ vợ tôi, tôi đưa con mình đi thì có vấn đề gì?" 

Bác hai và vợ bác hiển nhiên không ngờ rằng cậu em trai luôn dễ bắt nạt, dễ nói chuyện lại dám phản bác như vậy liền nổi nóng. 

Bác hai lập tức chế giễu: 

"Nó có gọi cậu là bố không mà cậu đã gọi nó là con? Tôi thấy cậu đúng là ngu thật rồi, nhà họ Ninh chúng ta sao lại có đứa ngốc như cậu chứ." 

Bọn họ đều nghe thấy rõ ràng khi nãy Thẩm Ngung gọi Ninh Bác Nhân là "chú Ninh", chứ không phải là "bố". 

Vợ bác hai cũng phụ họa: 

"Không biết là con cái nhà ai, có khi còn chẳng hiểu phép tắc, lỡ đâu trong tiệc lại đắc tội người khác thì sao? Đến lúc đó làm mất mặt nhà họ Ninh, tôi thấy tốt nhất vẫn nên đưa về sớm thì hơn." 

Nghe hai người này liên tục châm chọc mỉa mai, Thẩm Ngung cau mày, đang định mở miệng phản kích thì đột nhiên một giọng nói vang lên— 

"Bạn trai tôi đến tham gia tiệc mừng thọ ông nội tôi, có vấn đề gì không?"

Bình Luận (0)
Comment