Đêm đầu tiên sau khi Thẩm Ngung rời đi, có một y tá ở bệnh viện đã gọi điện cho Trình Mặc Phỉ, nói rằng mình nhặt được một chiếc nhẫn dưới gầm giường bệnh.
Trình Mặc Phỉ mơ hồ quay lại bệnh viện, lấy lại chiếc nhẫn, nhưng rồi chỉ có thể ngồi thẫn thờ trước một chiếc hộp tro cốt nhỏ bé.
Anh đặt nhẫn lên hộp tro cốt, bàn tay đang đeo nửa cặp nhẫn còn lại ôm chặt lấy nó. Cả người Trình Mặc Phỉ cứng đờ, ngoài việc rơi nước mắt, chẳng biết còn có thể làm gì khác.
Khi còn sống, Thẩm Ngung đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần rằng, nếu cậu chết, nhất định phải hỏa táng ngay lập tức. Cậu nói bản thân vốn đã trở nên xấu xí vì bệnh tật và hóa trị, nếu chết rồi lại phải từ từ phân hủy nữa thì chắc chắn sẽ càng khó coi. Hỏa táng là sạch sẽ nhất.
Nhưng sao có thể xấu được chứ...
Cuối năm 2023, Yến Thành hiếm hoi có một mùa đông ấm áp.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, Thẩm Ngung bị mưa xối ướt đẫm cả người, đôi mắt đen sâu như vực thẳm qua gương chiếu hậu chạm vào mắt anh. Chỉ một ánh nhìn, trái tim vốn đã im lặng bao năm bỗng nhiên đập như muốn rời khỏi lồng ng.ực.
Trước khi quen Thẩm Ngung, anh chưa bao giờ nghĩ rằng, một người sợ đồng tính như mình lại có thể rung động vì một chàng trai.
Sau khi quen Thẩm Ngung, ngày qua ngày, anh không hay biết rằng mình đã chìm sâu vào tình cảm này từ lúc nào.
Nhưng Tiểu Ngung của anh là một người cực kỳ nhạy cảm.
Anh chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, không muốn làm cậu tức giận nữa.
***
Khi đã hoàn toàn xác nhận việc nhịp tim ngừng đập, Tiểu Ngung của anh chỉ còn lại một hộp tro cốt nhẹ bẫng.
Hoặc có lẽ... là do bản thân anh quá yếu đuối, sợ rằng nếu phải đối diện với thi thể cậu quá lâu, anh sẽ không kiềm được mà đi theo cậu mất.
Anh không thể tưởng tượng nổi, những ngày tháng sau này, một mình anh sẽ phải sống như nào đây.
Khi chú chó họ cùng nhau nuôi qua đời, cả hai đều đã đau lòng suốt một thời gian dài. Nhưng khi đó, ít nhất họ vẫn còn có nhau. Nhưng bây giờ, người ở lại chỉ còn một mình anh.
Nhưng anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Anh không thể gục ngã.
Người nhà đều lo lắng cho anh, vẫn luôn chờ ở bên ngoài. Cuối cùng, sau một ngày một đêm, cánh cửa cũng mở ra. Người đàn ông tiều tụy, râu ria xồm xoàm, ôm chặt lấy hộp tro cốt bước ra ngoài.
Trình Mặc Phỉ đến nghĩa trang Yên Giao, chôn cất Thẩm Ngung ngay gần nơi mẹ cậu an nghỉ.
Anh biết, Tiểu Ngung chắc chắn sẽ muốn ở bên cạnh mẹ.
Họ nhất định sẽ có rất nhiều điều để nói, để giải thích về những hiểu lầm trong bao năm qua.
Chiếc nhẫn ấy, anh cũng đặt vào trong hộp tro cốt, để nó mãi mãi ở bên cậu.
***
Trở về ngôi nhà của cả hai, Trình Mặc Phỉ đứng chết lặng ở cửa một hồi lâu, không sao bước tiếp được.
Khắp nơi trong nhà đều là dấu vết cuộc sống từng có của cả hai.
Giá để giày vẫn còn đôi giày của họ, tủ bếp vẫn còn hai cái bát ăn mì đôi, trên tủ lạnh vẫn chưa kịp lau đi lịch trình đã được sắp xếp, tủ quần áo còn nguyên bộ đồ ngủ của hai người, bồn rửa mặt trong phòng tắm vẫn có hai chiếc bàn chải đánh răng và khăn mặt, chậu cây nhỏ họ cùng nhau chăm sóc...
Nhắm mắt lại, anh như trở về những ngày tháng được nhìn thấy Thẩm Ngung đứng trong bếp chuẩn bị bữa sáng, thấy cậu cuộn tròn trên ghế sô pha xem tivi, thấy cậu vừa rửa mặt xong, từ phòng tắm bước ra... Thấy cậu đứng ngay trước mặt mình, mỉm cười nói:
"Hôm nay sao lại về muộn thế?"
Mở mắt ra, tất cả những hình ảnh ấy tan biến như bong bóng xà phòng.
Căn nhà trống rỗng, chỉ còn lại một mình anh.
Tiểu Ngung của anh, sẽ không bao giờ quay về nữa.
Hôm ấy, anh không dám bước vào, chỉ lặng lẽ tựa lưng vào cửa, ngồi xuống ngay chỗ hiên nhà, ôm đầu ngủ thiếp đi cả đêm.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh lặp đi lặp lại việc xem lại những tin nhắn, những bức ảnh, những đoạn video của cả hai suốt những năm qua.
Bức ảnh cuối cùng là một tấm anh chụp lén — Thẩm Ngung ngủ say trên giường bệnh, gầy guộc nhẹ bẫng.
Những ngày cuối cùng, họ luôn ở bên nhau, chẳng còn cần dùng điện thoại để liên lạc.
Đoạn tin nhắn thoại cuối cùng là khi anh phải về công ty xử lý việc gấp, Thẩm Ngung nói:
"Em buồn ngủ quá, ngủ trước đây."
Sau đó, khi anh xử lý xong công việc lập tức quay lại bệnh viện, Thẩm Ngung vẫn còn đang ngủ, anh cứ thế lặng lẽ ngồi bên cạnh ngắm cậu, chờ cậu tỉnh lại.
Nhưng lần này... Thẩm Ngung sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
.....
Rồi anh ngã bệnh một trận nặng.
Sau khi khỏi, anh như mất đi cả linh hồn, cả ngày vùi đầu ở công ty, cố dùng công việc để làm tê liệt bản thân.
Nhưng ngay cả văn phòng cũng tràn ngập dấu vết của Thẩm Ngung, anh thường ngồi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào món đồ trang trí nhỏ Thẩm Ngung tặng, không biết đã ngẩn người bao lâu, đến khi nhận ra thì trên mặt đã ướt đẫm, nước mắt rơi xuống làm nhòe cả chữ trên đống tài liệu trên bàn.
Anh đã đánh mất một phần niềm tin vô cùng quan trọng trong cuộc sống.
Anh nghĩ đến bà ngoại, bắt đầu vô thức tìm đến những thầy bói.
Thầy bói hỏi anh muốn xem điều gì.
Anh nói muốn xem về người mình yêu.
Thầy bói nhìn qua tướng mạo anh, thấy điều kiện quá mức ưu tú, bèn thuận miệng phán rằng năm nay anh sẽ có vận đào hoa.
Lời còn chưa nói hết, Trình Mặc Phỉ đã thẳng tay lật đổ biển hiệu của ông ta.
Từ đó về sau, anh không bao giờ đi xem bói nữa.
......
Niềm tin ấy, có lẽ mãi mãi cũng không thể tìm lại được.
......
Vài tháng sau, cuối cùng anh cũng gom đủ dũng khí để trở về nhà.
Cây cối họ từng cùng chăm sóc đã khô héo cả rồi. Nước mắt anh rơi xuống trên những chiếc lá úa tàn, trong lòng tràn ngập sự day dứt.
Trong tủ lạnh, trên giá đồ, vẫn còn những món ăn vặt họ từng cùng nhau mua. Một số đã hết hạn.
Anh tìm thấy vài sợi tóc của Thẩm Ngung rơi lại trên ghế sô pha, trên giường, trong phòng tắm.
Anh cẩn thận nhặt từng sợi một, trân trọng đặt vào một chiếc hộp nhỏ, giữ gìn như một bảo vật trân quý.
Anh cũng tìm thấy nhiều bức thư của hai người.
Hầu hết đều là thư tình anh viết cho Thẩm Ngung.
Cậu là một người rất bướng bỉnh, không quá nhiệt tình thể hiện tình yêu của mình. Nhưng không sao cả, không cần viết lách, không cần nói thành lời, anh đều có thể cảm nhận được.
Cuối cùng, anh nằm xuống chiếc giường rộng lớn ấy, cố gắng ngủ một giấc.
Ngủ không yên, nhưng lại mơ mộng.
Trong mơ, Thẩm Ngung rúc vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, làm nũng nói:
"Chúng ta sẽ không cãi nhau nữa. Lần này, phải bên nhau thật vui vẻ."
Khi giấc mơ tan biến, hơn nửa chiếc gối đã ướt nhòe, còn vòng tay của anh thì trống rỗng.
......
Sau này, anh nghe nói có một ngôi chùa rất linh thiêng, có thể cầu phúc cho những linh hồn đã khuất.
Anh lập tức đặt vé máy bay đi đến đó, từng bậc từng bậc quỳ lạy trên những bậc thang dài dẫn lên chùa.
Hôm đó, trời không đẹp, mưa rơi suốt cả ngày, mọi người đều tìm cách để tránh mưa, chỉ có anh bất chấp đội mưa tiếp tục lạy, những bậc đá thô ráp mài rách lòng bàn tay, tiếng mưa lách tách rỉ rách rơi bên cạnh, nhưng trong đầu anh lại thanh tịnh vô cùng.
Ngày họ gặp nhau lần đầu cũng là một ngày mưa lớn.
Trong lòng anh bỗng thoáng qua một ý nghĩ hơi vui vẻ—
Có phải Thẩm Ngung đang đến thăm anh không?
Cậu đã hóa thành cơn mưa lạnh buốt, dịu dàng ôm lấy anh.
......
Sau khi hoàn thành lời nguyện cuối cùng, anh đứng dậy, loạng choạng suýt ngã.
Trụ trì trong chùa sai một tiểu hòa thượng mang đến cho anh một bộ quần áo giữ ấm, rót một chén trà, rồi cùng anh trò chuyện rất lâu.
Những lời giảng giải về thế giới này, thế giới kia, luân hồi... anh không hiểu lắm.
Nhưng lắng nghe tiếng mưa bên ngoài, trái tim anh dường như bình tĩnh trở lại.
Cuối cùng, anh viết một điều ước, đặt vào túi phúc, treo lên xà nhà trong chùa.
Trên tấm thẻ nguyện vọng, anh viết:
[Hy vọng anh ở một thế giới khác có thể mãi mãi yêu em.]