“Cháu và Thẩm Ương hãy chia tay đi?”
Sau khi nói xong, hai người đều ngẩn người, Khương Trân ngây ngẩn cả người mà ngay cả Lục Ngâm Thu cũng ngây ngẩn cả người, nhưng bà cũng không nói gì thêm mà chỉ nhìn Khương Trân, chú ý đến biểu cảm của cô.
Thật ra Khương Trân đã sớm đoán được là sẽ như thế này chỉ là không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy mà thôi. Hai người ở bên nhau là chuyện của hai người, cũng như có chia tay cũng là chuyện hai người, cho nên Khương Trân lắc đầu, trong mắt dần kiên quyết lên.
“Xin lỗi dì Thẩm, cháu làm không được ạ.”
Đối với câu trả lời của cô Lục Ngâm Thu cũng không cảm thấy bất ngờ, bà nhìn cô mấy rồi buông muỗng trong tay xuống, nói: “Chuyện của Thẩm Ương cháu cũng biết rồi vậy hẳn cháu cũng biết, chuyện này không phải do Thẩm Ương làm chủ mà là ông nội của Thẩm Ương. Cháu cảm thấy cháu có thể đấu thắng ông ấy sao?”
Khương Trân trầm mặc mấy giây, “Cháu không biết và cũng chưa từng nghĩ đến, chỉ cần Thẩm lão sư không từ bỏ thì cháu cũng sẽ không từ bỏ ạ.”
Lục Ngâm Thu cười khẽ, người trẻ tuổi đúng là tấm chân tình cao hơn trời, không phải là Lục Ngâm Thu nói khoác mà đời này Thẩm Trọng Giả đã quen ra lệnh cho người khác, chỉ cần là ông muốn thì không có bất cứ người nào có thể ngăn cản ông. Đây là đạo lý mà mấy chục năm nay bà đúc kết ra được, cho dù có phản kháng đi nữa cũng sẽ bị chèn ép càng thêm mãnh liệt mà thôi, bằng không thì bây giờ bà cũng đã không tiến vào gia phả nhà họ Thẩm bọn họ.
Bây giờ bà đã hiểu rõ thái độ của Khương Trân mà thái độ của Thẩm Ương bà cũng đã vô cùng rõ ràng. Ngay từ đầu chỉ một mình Thẩm Ương khiêu chiến quyền uy của Trọng Giả mà bây giờ lại có thêm một Khương Trân nữa, Lục Ngâm Thu cũng đã đoán được kết quả hai người.
“Được, dì biết rồi. Vậy dì về trước, cháu cũng quay lại làm việc đi.”
Sau khi Lục Ngâm Thu lên xe, từ cửa sổ xe nhìn Khương Trân đi từ quán cà phê ra, nhìn hồi lâu bà chợt hi vọng hai người họ có thể thắng được Thẩm Trọng Giả, chí ít thì không cần thảm bại giống như bà, nhưng lập tức bà lại lắc đầu tự giễu. Cho dù đã trải qua mấy chục năm mưa tuyết gian nan vất vả đi nữa thì quyền uy của Thẩm Trọng Giả làm sao bọn họ có thể khiêu chiến được chứ?
***
Sau khi Khương Trân đi ra ngoài, hai người Trương Tịnh Tịnh lập tức lại gần, Lục Ngâm Thu cũng không phải là phu nhân hào môn bình thường, nhìn thấy cô đối mặt với người như vậy hai người sao có thể không lo lắng chứ?
“Trân Trân, sao rồi? Bà ta không có làm khó em chứ?”
“Chị Trân.”
Nhìn mặt hai người đầy lo lắng, cô lắc đầu: “Không có ạ.”
Bà ấy cũng không tính là làm khó cô, cũng chỉ là khuyên hai người chia tay mà thôi, bà ấy với phu nhân hào môn trong trí tưởng tượng của cô khác một trời một vực.
“Vậy thái độ của bà ấy là?” Đây là điều mà Trương Tịnh Tịnh lo lắng.
Khương Trân cười cười nói, “Không đồng ý ạ.”
Sắc mặt của Trương Tịnh Tịnh và Trần Bội Bội sụp đổ trong nháy mắt, mặc dù hai người đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi nhưng bây giờ nghe chính miệng cô nói ra trong lòng vẫn không tránh khỏi bị khó chịu.
Trần Bội Bội cũng coi như biết chuyện nhà Khương Trân, những đứa bé sinh ra trong gia đình như vậy không có cảm giác an toàn như thế nào cô hiểu rất rõ bởi vì cô cũng như thế. Nếu như hai người cuối cùng vẫn có thể ở bên nhau thì phải khổ sở bao nhiêu cô cũng không dám tưởng tượng.
Trương Tịnh Tịnh suy xét tương đối sâu là vì chuyện nhà họ Thẩm cô cũng biết chút ít, Lục Ngâm Thu không phải là mẹ ruột của Thẩm Ương, trước Lục Ngâm thì Thẩm Kiện Hoa đã cưới một người vợ rồi nhưng không biết sao hai người lại ly hôn, mấy năm sau Thẩm Kiện Hoa cưới người vợ hiện tại là Lục Ngâm Thu. Mà cũng mấy năm sau Thẩm Ương được đón về nhà họ Thẩm, thân phận của anh cũng được chấp nhận.
Mà người thật sự nắm quyền ở nhà họ Thẩm là ông nội của Thẩm Ương – Thẩm Trọng Giả, có lẽ cha mẹ Thâm Ương ly hôn cũng không khỏi liên quan đến ông. Nếu như lúc ấy ông đã không hài lòng người con dâu kia thì cũng nói rõ ông không hề có hảo cảm với Trân Trân. Những kiểu gia đình giống như vậy, tùy tiện đánh gãy con đường của mấy diễn viên thì cũng chỉ là chuyện dễ dàng mà thôi, hơn nữa con bé cũng chỉ là người mới đang trên đường phát triển.
Khương Trân là do một tay cô nâng đỡ, mất công sức không nói nhưng chỉ nói đến giao tình của hai chị em cô thì cô không thể nào để con bé chịu bất cứ tổn thương nào. Nhưng cô cũng hiểu rất rõ để cho hai người họ chia tay thì là chuyện không thể nào, cùng hai người đi đến giờ cô biết rõ hai người họ đã trải qua những gì. Cô chắc chắn Khương Trân sẽ không ngoan ngoãn nghe theo lời Lục Ngâm Thu, mà Thẩm Ương thì càng không cần phải nói, thật ra cô cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn như vậy chỉ là trong lòng lại rất tin tưởng bọn họ.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng thì trong lòng Trương Tịnh Tịnh cũng có tính toán của mình, ngay lúc đang vân phân nên mở miệng thế nào nào thì chợt nghe thấy Trần Bội Bội hỏi: “Chị Trân, chị sẽ nói chuyện này với Thẩm lão sư chứ ạ?”
Sau khi Trần Bội Bội hỏi xong thì Trương Tịnh Tịnh quả thật thay đổi cách nhìn về cô bé, đúng lúc cô đang có ý hỏi vấn đề này, còn không biết nên hỏi thế nào đâu.
Mà sau khi hỏi xong thấy ánh mắt khen ngợi của Trương Tịnh Tịnh, Trần Bội Bội có hơi mơ hồ, chị Tịnh Tịnh như thế là thế nào?
Khương Trân im lặng chớp mắt, thật ra vấn đề này lúc nãy cô cũng có suy nghĩ đến rồi, nếu như Lục Ngâm Thu đã đến tìm mình thì cũng chứng minh được thái độ của Thẩm Trọng Giả với cô, giữa bọn họ chắc chắn sẽ có một trận đánh ác liệt.
“Chị đang suy nghĩ nên nói thế nào với anh ấy?”
Nghe Khương Trân nói như vậy Trương Tịnh Tịnh thở dài nhẹ nhõm, xem ra con bé vẫn đang nghĩ kỹ nên nói thế nào với Thẩm Ương chứ không giữ trong lòng. Nếu vậy thì cô cũng yên tâm rồi.
***
Khương Trân còn chưa suy nghĩ kỹ nên mở miệng nói chuyện này thế nào nên cô vẫn chưa nói với Thẩm Ương, nhưng anh vẫn nhận thấy sự bất thường của cô. Gần đây cô thường hay lơ đãng thất thần, tỉ như lúc trang điểm, lúc lau tóc, nấu cơm hay thậm chí ngay lúc bọn họ đang “yêu” nhau.
Người dưới thân mặc dù mặt đỏ ửng, thổ khí như lan[1] nhưng ánh mắt lại không như trước đó, thấy vậy Thẩm Ương liền biết cô có việc giấu anh, nghĩ vậy anh chợt tăng tốc độ và tăng sức lực.
[1] hổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.Vốn dĩ Khương Trân còn đang thất thần bị anh tấn công mạnh mẽ như vậy liền hoàn hồn, cả người cô đều bị anh va nát, cô nhịn không được mà vịn lấy vai anh, nhỏ giọng nói: “Chậm một chút…”
Thẩm Ương bóp vòng eo nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn của cô, khàn giọng hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì?”
Ánh mắt Khương Trân lóe lên, cô mím môi, một biểu cảm như thế của cô càng làm Thẩm Ương gia tăng tốc độ.
“Ừm…”
Thân thể Thẩm Ương áp sát xuống, anh hôn khắp người cô, dụ hoặc hỏi cô, “Có phải em có chuyện gì giấu anh hay không?”
Nhưng dù Thẩm Ương dày vò cô thế nào thì Khương Trân cũng không có nói chuyện kia cho anh nghe lúc hai người đang hoan ái, thẳng cho đến khi kết thúc hai người đều sức cùng lực kiệt, cả người đều là mồ hôi nhưng hai người cũng không có để ý đến mà vẫn ôm chặt nhau như cũ.
Khương Trân dựa vào ngực nghe tiếng tim đập “thình thịch” “thình thịch” mạnh mẽ của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn nói, “Không phải anh vừa hỏi em có chuyện gì giấu anh sao?”
Thẩm Ương hơi cuối đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ướt sũng của cô, trong đôi mắt kia không hề có sự mơ hồ sau khi hoan ái mà lại vô cùng tỉnh táo, nhìn thấy vậy anh cũng không khỏi nghiêm túc lên, anh ôm eo nhấc cô về phía mình, “Em nguyện ý nói cho anh sao?”
“Không phải là em không nguyện ý, chỉ là trước đó em không biết nên nói thế nào với anh mà thôi.” Khương Trân dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Dì Thẩm đã đến tìm em.”
Cơ hồ là trong nháy mắt Thẩm Ương liền biết dì Thẩm mà Khương Trân nói đến là ai, biểu cảm trên mặt anh cũng dần thu lại, “Em nói là mẹ của Thẩm Phi Cảnh?”
Khương Trân gật đầu, “Vâng.”
Cô cảm giác được Thẩm Ương ôm eo cô ngày càng chặt làm cô có hơi khó chịu, nhưng cô cũng không có nhắc anh mà chỉ tiếp tục nói: “Người trong nhà anh không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.”
Khương Trân vừa thốt ra lời này thì không khí trong phòng cũng thay đổi, quen biết Thẩm Ương lâu như vậy nên cô biết rõ Thẩm Ương đang tức giận.
Lúc này đầu óc Thẩm Ương rất tỉnh táo, kỳ thật anh đã sớm biết rõ ông nội không thể nào chấp nhận Trân Trân. Nhưng cho dù ông không đồng ý thì cũng là chuyện của ông, cuộc sống của anh sẽ không giống như Thẩm Kiện Hoa, để yên cho ông tùy ý bài bố, anh cũng sẽ không để Khương Trân trở thành mẹ anh thứ hai.
Anh bóp nhẹ chóp mũi cô, “Em nói sai rồi.”
Trong mắt Khương Trân tràn ngập sự không hiểu, “Hả?”
“Sau khi mẹ anh qua đời thì anh đã không còn nhà rồi, nhưng sau khi gặp em thì anh biết sau này anh sẽ có nhà.”
Thẩm trạch cũng không thể nào xem là nhà anh mà chỉ là một lồng giam hoa lệ mà thôi, không có tình cảm mà chỉ có tiền tài đắp lên đấy.
Qua hồi lâu Khương Trân vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhưng khi kịp phản ứng lại thì hốc mắt lại vừa chua vừa xót, cô ôm chặt Thẩm Ương, nức nở nói: “Thẩm lão sư…”
Khóe miệng Thẩm Ương cong lên, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ gáy cô, “Em có thể nói chuyện này với anh, anh thật sự rất vui. Chuyện phía sau cứ giao cho anh là được, em cứ yên tâm.”
Thật ra mấy ngày nay cô suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng cô cũng thấp thỏm, cô chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Thẩm Ương với mình nhưng đồng thời cô cũng hiểu rất rõ, nếu hai người họ thật sự đối đầu với Thẩm gia thì chắc chắn sẽ không chiếm lợi được. Mặc dù bây giờ Thẩm Trọng Giả đã lui về phía sau nhưng thủ đoạn của ông vẫn rất cứng rắn.
“Thẩm lão sư, anh nói chúng ta thật sự có thể… ngô…”
Khương Trân còn chưa nói xong đã bị anh dùng một nụ hôn thô bạo chặn lại.
Cô lần nữa bị anh đè dưới thân, vuốt tóc cô, đôi mắt cực kỳ thâm thúy, “Không cho phép có ý nghĩ như vậy.”
Khương Trân nhìn Thẩm Ương ở phía trên, cô dùng sức gật đầu. Cô vừa nãy bị sao thế chứ, làm sao có thể có suy nghĩ nhụt chí như vậy, còn chưa tới phút chót thì kết quả như thế nào còn chưa thể xác định được.
Nụ hôn của Thẩm Ương lần nữa bao phủ, cô lại lần nữa cảm nhận được chỗ đó bắt đầu…
“Thẩm lão sư, anh…” Cô xấu hổ nói.
Bởi vì lúc nãy đã có một cuộc chiến mạnh mẽ nên lần này dễ dàng hơn rất nhiều, cô triệt để dung nạp anh, động tác của anh vừa thô bạo lại vừa dứt khoát, cô chủ động hùa theo anh. Lần này anh còn điên cuồng hơn lần trước rất nhiều, giường đều bị mồ hôi của hai người thấm ướt.
Sau khi kết thúc, ý thức của Khương Trân đều hỗn độn, cô cảm giác được Thẩm Ương mở ngọn đèn nhỏ lên rồi ôm cô vào phòng tắm, sau khi tắm xong ra thì chăn đệm đã được thay sạch sẽ. Suốt cả đêm cô đều được anh ôm chặt vào ngực, là an tâm và an toàn không ai có thể thay thế.