Cậu phục vụ Tiểu Lý lần nữa gặp lại Thạch Kha, theo thói quen pha cho cậu cốc rượu, đẩy đến trước mặt cậu.
Lần này Thạch Kha không tới một mình, cậu còn dắt theo một vị gia hỏa trông không thể
thẳng hơn.
Tiểu Lý ghét
trai thẳng, những người như thế đều là ăn đàn ông xong no xôi chán chè, sau đó vẫn có thể quay đầu là bờ, tìm phụ nữ kết hôn.
Đương nhiên, không có nghĩa là tất cả
trai thẳng đều là người như vậy.
Chỉ là Tiểu Lý từng bị đối xử tệ, đối với
trai thẳng thật sự có thành kiến.
Cậu nhìn Thạch Kha một chút, cố ý nhắc đến Tần Thâm.
Không ngờ, Thạch Kha rít một hơi thuốc, ánh mắt có chút suy sụp, bảo chia tay rồi.
Phải biết rằng tuy mỗi lần Thạch Kha đến uống rượu đều là vì cãi nhau, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhắc đến hai chữ chia tay.
Cậu hẳn là loại không dễ dàng nói chia tay, nếu nói rồi, chắc chắn không phải đùa giỡn.
Tiểu Lý giật mình, quay đầu lại ngó tủ rượu Tần Thâm đã mua, nghĩ chỗ rượu này chắc là sẽ không bị mở ra nữa, vậy có nên giữ lại không đây?
Tiểu Lý cầm cốc rượu, thăm dò một câu: "Vậy anh ấy sẽ không đến đây đón anh nữa à?"
Câu này vừa nói ra, Tiểu Lý rõ ràng trông thấy đồng tử Thạch Kha co lại, đau đớn như người vừa bị đâm một dao.
Anh trai thẳng bên cạnh cậu cầm cốc rượu đặt xuống bàn, ánh mắt mang theo áp bức nhìn Tiểu Lý: "Cậu không nói được cái gì tốt thì im miệng đi."
Tiểu Lý giận dữ mím môi, trừng
anh trai thẳng này một chút.
Cậu cũng không muốn nói đến chủ đề này, nhưng cậu phải biết Tần Thâm còn đến hay không, nếu không đến, chỗ rượu đặt ở đây nên làm gì?
Quên đi, dù sao cậu cũng có số điện thoại của Tần Thâm, sau này liên lạc rồi hỏi cũng được.
Hiện tại, cậu nghe thấy tên
trai thẳng nọ quay đầu nói chuyện với Thạch Kha, lời nói phần lớn là an ủi, lại tiện thể hạ thấp Tần Thâm.
Tuy rằng Thạch Kha và Tần Thâm đã chia tay, nhưng anh ta cũng không cần phải nói xấu tiền nhiệm của người ta đến vậy chứ.
Lại nói, Tiểu Lý cảm thấy Tần Thâm rất tốt, tên
trai thẳng này thật độc mồm.
Thái độ hơi khó chịu, lúc pha rượu cho tên
trai thẳng, Tiểu Lý cố ý pha rất nặng.
Trai thẳng vừa chạm môi, thấy cay đến mức chảy nước mắt, một lúc sau liền ngộ ra rượu này bảo đảm là chỉnh hắn, tức giận đập bàn đứng dậy, muốn tóm lấy cổ tay Tiểu Lý.
Thạch Kha đưa tay cản lại: "Ngũ Mộc! Đừng kích động!"
Tiểu Lý thản nhiên ngẩng đầu, cuối cùng chuyển hướng nhìn Thạch Kha: "Anh Thạch, bất kể nói thế nào, tuy rằng chia tay rồi, nhưng là đàn ông nên hào hiệp một chút, không nên nói xấu tiền nhiệm như vậy."
"Bạn anh nói anh Tần như vậy, anh một câu cũng không phản bác, nguyên lai trong lòng cũng nghĩ vậy sao?"
"Tuy rằng tôi không quen anh Tần, nhưng tôi đã từng tiếp xúc với anh ấy."
"Anh ấy là người tốt."
Cái người gọi là Ngũ Mộc ánh mắt hơi thay đổi, cười gằn: "Xem ra cậu rất yêu thích Tần Thâm, còn nói giúp hắn, chuyện hai người bọn họ mắc mớ gì tới cậu!"
Tiểu Lý sửa lại cổ tay áo, không phủ nhận xu hướng tình dục, còn hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, tôi thích."
Cậu quay sang Thạch Kha: "Tôi xưa nay không muốn làm kẻ thứ ba, vì vậy tôi chưa từng nói."
"Tôi thích anh ấy lâu rồi."
"Hai người đã chia tay, tôi đương nhiên có quyền theo đuổi."
Trai thẳng phẫn nộ đập bàn: "Cậu theo đuổi cái rắm! Đồ huynh đệ tôi không cần, cũng không tới phiên cậu mơ tưởng!"
Giọng điệu này, còn thiếu mấy chữ
đôi giày rách mang rồi thì giống hệt lời mấy tên trai thẳng ung thư hay nói.
Tiểu Lý cau mày: "Anh Tần từng là người yêu của huynh đệ anh, anh nên tôn trọng anh ấy một chút!"
Trai thẳng trào phúng nở nụ cười, đang định đáp lại, Tiểu Lý vậy mà lại nói thẳng: "Anh Thạch, bạn anh hung hăng như vậy, xem ra cũng vì anh ngầm dung túng."
"Anh thật thích anh ấy sao?"
"Nếu thích, sao có thể chấp nhận người khác đối với anh ấy như vậy?"