Người Ấy Vu Quy

Chương 14



Đảo mắt đã tới tháng năm, hôm nay vừa vặn là ngày 2 tháng 5, ngày này mưa không lớn, Giải Ưu từ trên núi gánh củi về, bị mưa xối ướt sũng, vì hàng năm lao khổ đã quen, tất nhiên là không quá để ý, không dùng nước ấm lau người, vẫn múc nước giếng hơi lạnh của tháng Năm tắm rửa.

Lập hạ ngày đó, chàng đã tốn rất nhiều công sức mới làm Vân Tinh Nam hiểu được ý tứ của mình, nàng đã đồng ý là sẽ về nhà vào ngày 3 tháng 5, cũng chính là ngày mai. Tuy bản thân đã không còn trẻ, thật sự không có gì đáng để lăn tăn, nhưng chàng vẫn muốn để mình trông thuận mắt một chút, tốt xấu gì cũng không thể làm nàng ghét bỏ thêm.

Trước kia chàng vốn không để ý đến những việc đó cho lắm, mà chàng của bây giờ lại bắt đầu chờ mong như thời niên thiếu, tuy không lâu dài, vì loại chờ mong đó đã biến mất trong cái đêm đầu tiên gả cho nàng, nhưng dù gì cũng đã từng tồn tại.


Trong một khoảnh khắc, chàng cũng từng mong rằng mình có thể gả cho một Thê Chủ thật sự coi chàng là người thân, dù cuộc sống có nghèo khổ cũng không sao, chàng đã quen rồi. Lúc ấy, chàng thậm chí đã nghĩ, chàng chẳng cần trang sức lấp lánh, tôi tớ tới chân, Thê Chủ tương lai, cũng không cần quá xinh đẹp, không cần quá tốt với mình, cũng không cần quá xuất sắc, chỉ cần… chỉ cần nàng bằng lòng làm một chỗ dựa cho một nam tử yếu ớt như chàng là được.

Nếu Thê Chủ không muốn làm việc, vậy cứ để chàng, cùng lắm là chàng làm việc nhiều hơn, tốt xấu gì cũng đủ sống qua ngày… Nếu Thê Chủ không muốn chăm sóc chàng, vậy cứ để chàng chăm sóc cho nàng, lo lắng cho nàng…… nghe nói Vân Tinh Nam còn nhỏ hơn chàng nửa tuổi, lại mồ côi, bất quá cũng chỉ là một cô gái nhỏ……

Chàng lên sẵn kế hoạch cho nàng, còn mình thì không.

Nghĩ tới ngày mai, nàng sẽ về nhà, nàng nói sẽ về cùng chàng chuẩn bị cho tết Đoan Ngọ, đây có lẽ là lần đầu tiên nàng tham gia lễ hội với chàng. Trước đây, ngay cả đêm giao thừa, chàng cũng chỉ có một mình, một mình đốt pháo, một mình dán chữ ‘Phúc’ đỏ thẫm lên song cửa sổ, một mình đi ngủ sớm, ép mình không nghe tiếng cười đùa chói tai ngoài kia.

Trong đầu đột nhiên nhảy ra gương mặt âu lo của nàng mấy hôm trước, chỉ có chàng biết gương mặt ấy từng là nguồn gốc của sự sợ hãi khiến chàng khuất nhục.

“Em…… em tiện tay mua cho chàng cây trâm này, có chút sơ sài, đắt quá em cũng không mua nổi, chàng đừng chê nhé.” Nàng nhét thứ đồ bị bọc trong lớp vải thô vào lòng bàn tay chàng, “Em cũng không giống mấy nữ tử giỏi giang ngoài kia, chả có bản lĩnh gì lớn, Giải Ưu, đừng ghét bỏ em đấy?”


Nàng… hình như có chút…… Đáng yêu?

Trời còn chưa sáng, Vân Tinh Nam đã từ biệt chưởng quầy để về nhà, lúc ấy chưởng quầy còn đang ôm phu lang mới cưới nằm trong ổ chăn, bị nàng đánh thức, có hơi bất mãn. Chưởng quầy còn chưa nói gì, Vân Tinh Nam đã nghe thấy tiếng nũng nịu của tân lang trẻ tuổi kia, “Thê Chủ đại nhân, ngài đừng đi vội, được không?”

“Được được được, tiểu mỹ nhân của ta, đều nghe chàng hết……”

Vân Tinh Nam nghiêm túc nói câu “Xin lỗi”, rồi đỏ mặt rời đi, trước giờ nàng có gặp qua cảnh tượng ‘kích tình’ này bao giờ đâu? Tuy rằng kiếp trước từng lấy chồng, nhưng cuộc hôn nhân ấy căn bản không có tình yêu, cùng lắm là xem mấy bộ phim tình cảm, nam nữ chính tình chàng ý thiếp mà thôi, hiện giờ chính tai nghe thấy, tất nhiên là chịu không nổi.

Nhớ lại âm thanh nũng nịu “Thê Chủ đại nhân” của tân lang kia, nàng vẫn cảm thấy có chút kì cục, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Giải Ưu tốt nhất, nhưng nàng chưa nghe thấy chàng gọi mình hai tiếng “Thê Chủ” đâu.

Bất tri bất giác đã đến cửa thôn, xe ngựa không vào được, nàng xuống xe đi bộ.


Lúc này đã qua giữa trưa, nhớ lúc gần đi nàng đã nói với Giải Ưu gần trưa sẽ về. Sao Giải Ưu không tới đón nàng…… Nghĩ vậy, trong lòng nàng liền khó chịu.

Cũng đúng, Giải Ưu rõ ràng rất ghét nàng, tại sao phải tới đón nàng? Hơn nữa, Giải Ưu bận bịu làm việc cả ngày, làm gì có thời gian rảnh quan tâm nàng?

Lòng thì nghĩ vậy, nhưng mí mắt phải của nàng cứ giật giật mãi, mang theo tâm trạng hoang mang, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.






Bình Luận (0)
Comment