Người Bạn Cùng Phòng Tốt Bụng Của Tôi

Chương 2


Lúc Văn Hoài tỉnh dậy, trong quán net rất yên tĩnh, màn hình bên cạnh đã thoát khỏi giao diện trò chơi.

Lục Tự Hồi đang tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng cậu thức liền mở mắt ra.
"Cảm ơn áo của cậu." Trong tiếng nói của Văn Hoài còn mang chút giọng mũi chưa tỉnh hẳn, trên mặt bị hằn vài vết hồng hồng, vừa mới tỉnh ngủ có chút lơ mơ ngây thơ, nhưng giọng nói so với tối qua lại lớn hơn một chút.
Cậu đặt áo khoác của hắn lên bàn rồi mang balo của mình lên kéo thêm vali đi ra ngoài.
Lục Tự Hồi nhìn bóng lưng cậu, cho đến khi bóng cậu khuất sau mấy chổ ngoặt mà rời khỏi tầm mắt hắn.

Chơi game cả đêm làm đầu hắn hơi chóng mặt, lấy xong đồ đạc của mình hắn cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Tối hôm qua vốn dĩ Lục Tự Hồi đang vui vẻ ở nhà, nhưng Lục Thiên Húc cứ liên tục quấn lấy đòi hắn chơi cùng.

Lục Thiên Húc không có quan hệ huyết thống với hắn, lúc cậu ta được 1 tuổi thì mẹ cậu ta gả cho Lục Huân.

Lục Tự Hồi cho tới bây giờ cũng không ưa gì cậu em trai này, nhưng cậu ta cứ thích chạy theo sau mông hắn.

Lục Thiên Húc lên trung học cơ sở cũng không giống như mấy nam sinh khác bắt đầu thời kỳ trầm mặc của thiếu niên, mà ngày càng trở nên nói nhiều hơn, cả ngày cứ huyên thuyên không ngừng làm hắn nhìn càng không thuận mắt cậu ta.

Tối hôm qua Lục Tự Hồi không nhịn được, lạnh mặt không nặng không nhẹ rống cậu ta một câu, vừa vặn bị Lục Huân nhìn thấy.

Hai cha con cãi nhau một trận, hắn dứt khoát ra ngoài chơi game.
Lục Tự Hồi thuê một căn hộ nhỏ cách trường không xa, tuy rằng trường có quy định sinh viên năm nhất không được trọ bên ngoài trường, nhưng ban đêm cũng không có ai đi kiểm tra phòng, hắn liền ở ký túc xá trải một cái giường đơn giản để đối phó, trong thời gian huấn luyện quân sự ngủ ở căn hộ không về ký túc.
Bây giờ hắn chuẩn bị trở về căn hộ của mình để tắm rửa, thẳng lưng ngủ một giấc ngon lành, tính toán buổi chiều thì quay lại trường học.

Tối nay là đêm đầu tiên sinh viên năm nhất chính thức khai giảng, không chừng thầy cô sẽ đến kiểm tra ký túc xá.
Lúc nằm trên giường, trong đầu hắn đều là cái tai nhỏ có nốt ruồi đỏ, còn có đoạn eo thon kia.


Lục Tự Hồi nửa mê nửa tỉnh có chút hối hận, tối hôm qua không lấy điện thoại ra chụp hình lưu lại.
Văn Hoài tới cửa hàng tiện lợi trước cổng trường mua một cái bánh mì làm bữa sáng, sau đó dựa theo sơ đồ gần cổng trường thuận lợi tìm được tòa nhà văn phòng, đến chỗ cán bộ phụ trách xác nhận thông tin cá nhân rồi nhận được thẻ sinh viên và chìa khóa ký túc xá.
Ký túc xá rất mới, hoàn cảnh cũng tốt, chỉ là mà Văn Hoài được phân ở tầng quá cao, đeo balo xách theo vali leo 6 tầng lầu làm cậu hồng hộc như muốn mất nửa cái mạng.

Sau khi mở cửa ký túc, Văn Hoài trong lòng kinh ngạc cảm thán một tiếng, phòng có 4 giường tầng, trên là giường ngủ phía dưới là bàn học, còn có ban công và phòng tắm riêng, ngoài ban công còn có ánh nắng chiếu trực tiếp tới.
Ký túc xá này vẫn chưa đầy, chỉ mới có hai giường có người.

Một cái bàn đã đầy ắp sách vở, trên giường còn lắp rèm che.

Cái bàn khác chỉ đặt vài cuốn sách được sắp xếp gọn gàng một góc, trên giường trải chăn bông đơn giản, sạch sẽ như chưa từng có ai ở.

Văn Hoài cuối cùng chọn vị trí bên cạnh người thứ hai.
Có một cái giẻ phơi trên ban công, cậu lấy lau sơ một phen mặt bàn cùng ghế.

Nơi này tuy không lớn, nhưng đối với Văn Hoài từ khi lên tàu đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi đàn hoàng mà nói, đến cả sợi tóc cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cậu vừa giặt sạch giẻ lau phơi lại trên ban công, di động trong túi rung nhẹ một tiếng, là tin nhắn của mẹ.
【Văn Văn, con đến trường chưa?】
【Dạ.

Con đến rồi, mẹ yên tâm.】
Trong lòng Văn Hoài bỗng chốc dân trào cảm giác tủi thân trước nay chưa từng có.

Dựa theo thời gian đi tàu của cậu, sớm trễ thế nào thì hôm qua là đến, gửi một cái tin nhắn muộn như vậy còn không bằng không gửi, như vậy tính là cái gì? Điều này cũng chỉ nhắc lại cho cậu biết, cậu không được ai nhớ thương trong lòng, cũng không ai quan tâm đến cậu, bọn họ thỉnh thoảng nói chuyện với nhau ngẫu nhiên nhắc đến cậu sẽ theo thông lệ hỏi han cậu vài câu.
Cậu cùng cái nhà kia không thân thiết gì, đây là điều cậu đã sớm hiểu được.


Văn Hoài thậm chí còn cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình đã được nuôi nấng còn cho ăn học như thế là đủ rồi, không thể tham lam đòi hỏi thêm tình cảm nữa.

Nhưng lúc cậu có kết quả thi đại học không thể nghi ngờ đã làm cho mọi người ngạc nhiên, khi ấy mẹ cậu còn ở trên bàn ăn cười hỏi Văn Hoài: "Văn Văn, thế con là sinh viên ban xã hội hay ban khoa học?" Lúc ấy, cậu cũng chỉ cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
Nhưng bây giờ cậu một chút cũng không cách nào tiếp nhận sự quan tâm hờ hững thế này được nữa.

Cậu nhớ tới tối hôm qua một mình đi lại ở thành phố xa lạ này trong lòng có biết bao khẩn trương, mê mang, nhớ tới lúc trong toilet bất lực, tuyệt vọng, hiện tại chỗ gót chân bị giày mài trầy còn mơ hồ đau đớn, nhưng cậu chỉ có thể hít sâu đem nước mắt đã đảo quanh hốc mắt nghẹn trở về.
Ngồi trên ghế cậu cố gắng gạt những suy nghĩ tủi thân ra khỏi đầu, sau khi bình tĩnh lại, Văn Hoài mới bắt đầu mở vali đem những món đồ mình mang theo ra sắp xếp.

Đặt đồ đạc của mình lên trên giá sách và bàn học vốn trống trải, Văn Hoài nhìn không gian nhỏ bé thuộc về mình dần dần được lắp đầy, trong lòng cuối cùng cảm thấy có chút vui mừng.
Văn Hoài sắp xếp xong đã đến giữa trưa, bụng cậu cũng sớm biểu tình.

Căn tin nằm rất gần ký túc xá, mặc dù vừa hết kỳ nghỉ, nhưng căn tin quay lại làm việc rất nhanh, cửa sổ nào cũng mở.

Có thể do là ngày đầu học chính thức sinh viên rất đông nên hàng người chờ mua cơm cũng dài.
Văn Hoài đến máy nạp tiền tự phục vụ của căn tin nạp 200 tệ vào thẻ dùng trong khuôn viên trường, sau đó chọn một cửa sổ ít người nhất đứng vào hàng.

Cửa sổ này đều là cơm chiên, hương vị cũng không tệ, hoặc có thể là Văn Hoài thật sự cực kỳ đói bụng, bình thường cậu ăn cơm rất ít, ấy mà hôm nay lại ăn sạch một đ ĩa cơm chiên.
Trở lại ký túc xá vẫn chưa gặp bạn cùng phòng nào, chỉ có một mình cậu, Văn Hoài thật sự vô cùng muốn nằm xuống ngủ một giấc, nhưng giường còn chưa trải, lại nghĩ đến tối hôm qua ở tiệm net nghỉ một đêm, cảm thấy trên người mình cũng hơi bẩn, đành cúi người lấy quần áo nhấc chân đi tới phòng tắm.
Văn Hoài tắm rửa xong liền thấy thân thể thoải mái hẳn, thay một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình cùng một cái quần short.

Tắm rửa xong cậu lập tức giặt quần áo bẩn vừa thay ra, mặc kệ tóc chưa được lau khô, liền bò lên giường trải chăn.
Lúc Lục Tự Hồi quay lại ký túc xá phát hiện cửa không có đóng, cho là đàn anh cùng phòng kia đã trở về.

Nhưng đẩy cửa bước vào lại thấy một thân thể nhỏ nhắn đang quỳ gối trên giường, đưa lưng về phía hắn, mặc một cái quần short ngang đùi, đôi chân cong cong trắng nõn, nửa đoạn bắp chân cùng hai bàn chân đều đưa ra khỏi mép giường, lòng bàn chân và ngón chân vừa rửa sạch vẫn còn hồng hồng, chỉ là vết trầy ở mắt cá chân sau khi ngâm nước nhìn có phần ghê người, khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Văn Hoài nghe thấy có người tiến vào, lập tức quay đầu nhìn kỹ người ấy, phát hiện là người ngồi cạnh mình trong tiệm net tối hôm qua, trong lòng nháy mắt tràn ngập kinh ngạc lại cực kỳ vui mừng, đuôi mày khóe mắt đều sáng ngời lên, "Là cậu nha!" giống như đang đi dạo vào ban đêm, bỗng nhiên bầu trời nở rộ lên từng đóa pháo hoa, kỳ diệu lại vui vẻ bất ngờ.
Lục Tự Hồi cũng không nghĩ tới nhanh vậy có thể gặp lại Văn Hoài, còn ở chỗ này, cho dù lúc hắn vừa mới tỉnh ngủ đã một bên hồi tưởng lại hình ảnh Văn Hoài trong mộng, một bên làm một chuyện xấu hổ riêng tư nào đó phóng thích trong tay mình.

Thậm chí cả đoạn đường đến đây hắn còn lên kế hoạch làm thế nào để tìm được Văn Hoài từ tiệm net kia.
Ai có thể ngờ được? Người mình muốn gặp đã ngoan ngoãn đưa đến trước mặt mình.
Lục Tự Hồi khó giấu được cảm xúc nở nụ cười xán lạn hiếm thấy, "Tôi ngủ ở giường bên cạnh cậu.

"
Thấy Lục Tự Hồi cười đáp lại, Văn Hoài cười đến hai mắt đều cong cong.

Cậu thật sự rất rất vui, mặc kệ hôm nay là ai bước vào phòng này đều không mang lại sự bất ngờ và vui vẻ cho cậu bằng Lục Tự Hồi.

Sau đêm hôm qua, hiện tại gặp lại đối phương trong lòng không hiểu sao lại dành cho hắn một sự tin tưởng khó giải thích, là loại tin tưởng khi bản thân bước vào một hoàn cảnh xa lạ lại gặp được một người mình quen biết liền vui mừng muốn ở cạnh người ấy.

Cứ thế mà cậu quên bẵng đi bản thân cùng Lục Tự Hồi mới quen biết một đêm, thậm chí đến giờ phút này ngay cả tên của hắn cậu còn chưa biết.
Lục Tự Hồi ngồi xuống ghế của mình, ngẩng đầu nhìn Văn Hoài tiếp tục quỳ gối trên giường trải chăn.

Tên ngốc dễ lừa gạt này đang chìm đắm trong vui sướng vì sự xuất hiện của mình, hồn nhiên không biết đến những suy nghĩ xấu xa đang chạy loạn trong đầu hắn.
Văn Hoài nhanh chóng trải xong ga giường, xoay người ngồi ở mép giường.

Cậu thật sự không có tài năng cùng kinh nghiệm đối với việc giao tiếp xã hội bình thường, không biết nên nói cái gì, sau đó lại cảm thấy mình ngồi trên giường nhìn hắn có vẻ không ổn lắm, liền nắm thanh chắn bên mép giường một chân đạp lên bậc thang kim loại.
Văn Hoài trước kia chưa từng ngủ giường tầng, nên đây là lần đầu tiên cậu từ giường tầng bước xuống.

Mặt cậu hướng ra ngoài, lưng dựa vào cầu thang bước xuống bậc thang, vị trí đặt tay không hợp lý, cũng chưa nắm rõ số bậc cần bước xuống nên khiến cánh tay chịu lực của cậu khó chịu nhưng lại không dám buông ra, chân huơ huơ giữa không trung tìm không được bậc giẫm tiếp theo, cứ như vậy mắc kẹt trên cầu thang, tay càng bám chặt thanh chắn cả người cứng đờ không dám động đậy.
Trong lòng cậu sợ hãi lại xấu hổ, tự trách mình quá thấp, vụng về đến mức ngay cả một cái giường cũng không leo xuống được.
Lục Tự Hồi nhìn dáng vẻ vừa lo lắng vừa xấu hổ của cậu, cũng không cười cậu, lập tức đứng dậy đứng trước cầu thang, vươn hai tay nắm lấy thắt lưng có chút run rẩy của Văn Hoài, ôn nhu nói, "Tôi tiếp cậu.

"
Văn Hoài bất chấp xấu hổ, buông thanh chắn ra, cả người lập tức nhào vào trong ngực Lục Tự Hồi, cậu được hắn ôm chặt lấy, sau đó nhẹ nhàng đặt lên ghế.

"Cảm ơn cậu." Giọng trở lần nữa trở nên nhỏ hơn.
Lục Tự Hồi trở về chỗ ngồi của mình, không nói gì nhìn Văn Hoài cách hắn một mét.

Khi vừa mới ôm cậu, hắn có thể cảm nhận được mái tóc ướt cùng cái tai mềm mại khẽ chạm vào sườn mặt mình, cái chạm nhẹ thoáng qua, lại như thước phim liên tục xoay vòng trong đầu hắn khiến hắn không cách nào dừng nó được.
"Xin chào, tôi tên là Văn Hoài." Văn Hoài lấy hết can đảm, nghĩ tới lời nói lần đầu tiên mà bình thường người ta hay tự giới thiệu với nhau.
Sự lo lắng hiện rõ trên mặt cậu, Lục Tự Hồi lại chỉ cảm thấy bộ dáng non nớt nhút nhát, lại cố gắng chủ động của cậu trông đáng yêu không tả được làm lòng hắn như mềm đi, dịu dàng đáp lại, "Xin chào, tôi là Lục Tự Hồi.

Cậu có WeChat không? "
Văn Hoài vội vàng lấy điện thoại ra, mở WeChat, sau đó ấn thêm bạn với hắn, liền nhìn Lục Tự Hồi cầm điện thoại nhập tên mình vào.
"Lục Tự Hồi." Văn Hoài đọc thầm ba chữ này trong lòng.
"Nhấc chân cậu lên."
Văn Hoài nghe Lục Tự Hồi nói liền giật mình ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ nhìn hắn.
Hắn lại không lặp lại lời mình vừa nói, mà đem ghế của mình kéo gần đến chỗ cậu, trực tiếp cúi người nắm lấy mắt cá chân Văn Hoài, đặt cái chân bị trầy kia lên đùi mình.

Hộp thuốc mà Lục Thiên Húc nhét vào vali hắn trước khi huấn luyện quân sự vẫn còn chưa dùng đến.
Trước tiên hắn dùng bông gòn làm thấm hết nước quanh vết thương, sau đó cẩn thận tỉ mỉ dán miếng băng cá nhân hoạt hình lên, cuối cùng dặn dò, "Không được để vết thương dính nước, trước khi ra ngoài phải nhớ dán băng cá nhân.

"
Hắn vốn định cầm cả hộp băng dán đặt lên bàn Văn Hoài, nhưng nghĩ lại, nói với Văn Hoài còn đang sững sờ, "Chỗ tôi còn rất nhiều hình dán, tự cậu lấy đi."
Văn Hoài còn từ kinh ngạc đến cảm động, nhất thời cũng không biết bản thân nên phản ứng thế nào, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
Cuối cùng Văn Hoài ngáp mấy cái liên tiếp liền từ bỏ chống cự với cơn buồn ngủ leo lên giường chuẩn bị đánh một giấc, Lục Tự Hồi nói chờ cậu tỉnh ngủ cùng đi ăn cơm, sau đó cùng nhau đi nhận sách.
Cơ thể cậu rất mệt, nhưng trái tim cậu tràn ngập vui sướng như muốn bay lên.

Cậu nghĩ, tối hôm qua Lục Tự Hồi nhất định đã gặp phải chuyện gì không vui mới đến quán net chơi cả đêm, hắn không chỉ tốt bụng mà nhìn kỹ cũng không lạnh lùng chút nào, ôn nhu lại tỉ mỉ.
Bây giờ hai người là bạn.

Cậu vừa đến thành phố đã tìm được một người bạn rất rất tốt.
Văn Hoài dần chìm vào mộng đẹp, trong lòng thỏa mãn nghĩ..

Bình Luận (0)
Comment