Người Bất Tử

Chương 24

Dịch: Khởi Linh

***

“Không được chết…….” Cổ họng Tư Nam có máu nghẹn, mờ mịt nói: “Không được chết, xin cậu đấy, không được chết…..”

Cơ thể Nhan Hào gồng lên, mặt mày méo xệch, mạch máu trên phần cánh tay để trần và vùng cổ nổi lên giống y con giun màu xanh chui rúc luồn lách khắp cơ thể. Hình dạng này trông cực kì đáng sợ, Tư Nam ôm nửa người trên cậu ta đặt trên đùi mình, nắm chặt cái áo khoác đẫm máu, dùng phương pháp nâng cao vùng chảy máu, tuyệt vọng nỗ lực để kỳ tích sẽ xảy ra.

“A a………..a!”

Nhan Hào lên cơn co giật cuối cùng, phần ngực lên xuống run run, trong một giây đó giọng gào Tư Nam vô cùng chói tai: “Nhan Hào! Cố gắng! Cậu nhìn tôi đi, Nhan Hào!!”

“A──!”

Chỉ vài giây ngắn ngủi, Tư Nam giống như bị bàn tay của ai đó đập mạnh lên người, bên tai vang lên tiếng ong ong, không thể nghe rõ bất cứ thứ gì.

Hắn trợn to mắt nhìn tiếng rên rỉ như bị ai bóp chặt rồi đột ngột im lặng của Nhan Hào, cơ thể bỗng dưng nặng xuống, mạch máu nổi ở trên cơ thể dần dần trở lại bình thường, cả triệu chứng co giật run rẩy với vùng vẫy khi gần chết cũng biến mất.

Sự tĩnh lặng bao trùm.

Thế giới hóa thành cõi hư vô, mang theo toàn bộ ánh sáng và niềm khát khao, cuốn sâu dần vào miền u ám.

“……….” Tư Nam như lạc vào đáy biển lạnh băng, suy sụp dựa về sau.

King coong!

Cái máy ly tâm sớm đã bị phá nát thành mảnh nhỏ bị hắn đè ở sau lưng, lập tức đổ rầm xuống đất.

Cả người Nhan Hào co lại, lên cơn co giật long trời lở đất: “Khụ khụ khụ──!!”

Lúc này Tư Nam thực sự như được tiêm thẳng trực tiếp adrenalin vào tim, sém nữa nhảy cẫng lên, tóm chặt bả vai Nhan Hào: “Nhan Hào! Nhan Hào! Tỉnh tỉnh, cố gắng lên! Cố gắng lên!!”

Áo khoác rơi trên mặt đất, miệng vết thương bên cổ Nhan Hào nhanh chóng đông lại, khô đi, chuyển thành lớp vảy màu đen đỏ. Lồng ngực cậu ta hít thở lên xuống, mí mắt giật giật hơi hé mở, gian nan mấp máy môi.

Tư Nam thuần thục cởi tất cả quần áo có thể ra, chỉ giữ lại mỗi chiếc áo ba lỗ màu đen, còn đâu để hết trước ngực Nhan Hào hòng giữ ấm cho cậu ta. Tay hắn ấn chặt vào động mạch cảnh mong manh của Nhan Hào, cảm nhận kỳ tích dần dần xảy ra, mạch đập vốn gần như biến mất lại lần nữa nảy lên!

“…………” Nhan Hào phát ra một tiếng nho nhỏ.

Lỗ tai Tư Nam ghé sát bên môi cậu, dùng hết sức chú ý mới có thể nghe rõ cậu nói một chữ: “Kiệt………”

Trương Anh Kiệt đã hy sinh rồi.

Trên ngực Tư Nam nặng xuống, tâm trạng nóng ruột nhất thời bị giội một chậu nước lạnh.

“…….Không sao rồi.” Tư Nam khàn giọng nói, không dám mở mắt: “Các cậu đều không sao……yên yên tâm.”

Nhan Hào cười nhẹ, dù rằng miệng cậu đã khô nứt đến nỗi không nhếch được khóe miệng lên, sau đó mê man ngay tại chỗ.

Tư Nam không còn hơi sức, song Nhan Hào vẫn đang trong giai đoạn cực kì nguy hiểm, hắn không dám tự ý đi ngủ, chỉ đành cắn chặt đầu lưỡi cố gắng tỉnh táo.

Nhiệt độ của phòng thí nghiệm dưới lòng đất cực thấp, vừa nãy chiến đấu nên không cảm thấy gì, nhưng hiện tại chỉ ngồi một mình tại đây, lại mất một lượng máu lớn, cơn lạnh rất nhanh đã thấm vào cơ thể hắn. Tư Nam xoa xoa cánh tay, hàm răng không ngừng đánh vào nhau, run run rẩy rẩy quan sát chung quanh, suy nghĩ xem có cách nào có thể leo lên không, thế nhưng đi đi lại lại vài vòng trong không gian hình tròn khép kín này cũng không nghĩ được biện pháp nào.

Chẳng lẽ chỉ còn cách đợi đồng đội đến cứu?

Cơ mà Chu Nhung đâu rồi?

“Chu Nhung……..” Tư Nam thử gào một tiếng, “Chu Nhung!”

Hắn ngẩng lên nóc sân thí nghiệm, cao giọng hét: “Chu Nhung!”

“Đội trưởng Chu!”

“Xuân Thảo! Đinh Thực! Quách Vĩ Tường!”

Tư Nam gần như căm phẫn tuyệt vọng tới nơi: “Nhung ca!”

“Grào──”

Cách nóc sân thí nghiệm không xa truyền đến tiếng gầm gừ, kèm theo đó là tiếng súng kiệt tác bất thình lình vang lên!

Tư Nam đâu có ngờ được gọi Nhung ca thế mà có tác dụng thiệt, nhất thời ngây ra, chỉ nghe thấy tiếng súng máy như cuồng phong bão táp, tiếp đó có vật nặng rơi rầm một tiếng xuống đất!

Chu Nhung quát to: “Tư Nam!”

Chu Nhung cướp đường chạy như điên, nhô nửa người từ trên rìa nóc sân, tại một giây nhìn thấy tình hình bên dưới, y gần như co quắp cả người: “Phù, phù, trên hành lang đột ngột xuất hiện một con tinh tinh, bọn anh vốn định chuồn êm qua cơ, nào ngờ đúng lúc cậu gọi…………”

“Anh Kiệt đi rồi,” Tư Nam khàn khàn nói.

Chu Nhung cứng đờ, ba người Xuân Thảo, Đinh Thực, Quách Vĩ Tường đều lục tục ló đầu ra, đều ngơ ngác tại chỗ.

Rất khó để diễn tả đây là loại tâm lý gì, ban nãy Tư Nam còn có thể bình tĩnh suy nghĩ cách thoát thân, vậy mà khi nhìn thấy Chu Nhung nhô đầu từ trên nóc ra, nghe thấy chất giọng khàn khàn thảm không tả nổi của y, hắn đột nhiên không kiềm chế được, nước mắt cứ thế tràn mi tuôn rơi.

Hắn nghẹn ngào đứt quãng kể lại mọi chuyện, cố gắng tóm tắt đơn giản, chỉ vài giây ngắn ngủi mà nấc nghẹn đến mấy lần. Ánh mắt Chu Nhung nhìn về phía thi thể của Trương Anh Kiệt cách đó không xa, nhắm chặt hai mắt, rất lâu sau trầm giọng nói: “Bọn anh lấy được tất cả tài liệu liên quan đến virus trong phòng bí mật rồi, ống nghiệm màu đỏ mà cậu phát hiện chắc là kháng thể ban đầu, tác dụng không ổn định, tùy từng người nên có hiệu quả khác nhau…..”

“Bây giờ, Tư Nam.” Chu Nhung mở to mắt, dõng dạc ra lệnh: “Tìm kiếm tất cả kháng thể còn sót lại, gom lên người Nhan Hào, cố gắng hết sức cẩn thận đưa lên đây.”

Tư Nam đã vô cùng mệt mỏi, gắng gượng mấy lần mới đứng lên được.

Cái máy chuyên dụng để đông lạnh kháng thể đã bị hắn làm vỡ tan tành, bốn ống còn sót lại đã dùng mất hai, may mắn hai ống đó để trên cái giá kim loại lạnh lẽo, chắc chắn đây là thiết bị tự động ướp lạnh.

Hắn dùng quần áo dính máu tươi của mình bọc kín hai ống nghiệm kháng thể vô cùng quý giá này, nghĩ nghĩ lại đổi sang áo khoác của Trương Anh Kiệt, sau đó buộc chặt lên người Nhan Hào, gắng sức nâng cậu ta dậy, đặt lên cái cáng tạm thời làm bằng quần áo của bọn Chu Nhung.

“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, bọn em đã tìm được một cái xe bọc thép ở trong kho quân giới, bây giờ đang đậu tại cửa vào phía Bắc trên nóc tầng…..”

Đinh Thực với Quách Vĩ Tường cùng chung sức kéo cái cáng lên mặt đất, Chu Nhung cảm nhận được mùi pheromone của Alpha nồng nặc trong máu của Nhan Hào, giọng nói đột nhiên khựng lại.

── Song, nét mặt của y vẫn rất bình tĩnh.

Y mò lấy thuốc trợ tim trong túi chiến thuật ra, tiêm một mũi vào cơ thể Nhan Hào, rồi quay qua nói với Tư Nam: “Từ chỗ này muốn lên đó cần ít nhất hai tiếng đồng hồ, tình trạng cả đội đã đến giới hạn, phải hành động nhanh lên mới được.”

Chu Nhung đích thân cầm dây thừng, quẳng xuống phía dưới, ra hiệu cho Tư Nam trèo lên.

Thế nhưng hai tay Tư Nam chống trên đầu gối, rất lâu không nói chuyện, đột nhiên quay người đi đến một hướng khác.

── Hắn muốn đưa di thể của Trương Anh Kiệt lên.

Chu Nhung định nói gì đó, song lại nuốt trở về.

Cả đội không ai nói tiếng nào, sự yên lặng biến không khí thành chất gel đông cứng đắng chát, nghẹn ứ trong cổ họng của mỗi người.

Bước chân Tư Nam đột nhiên dừng lại, trong bóng tối phía trước, hình như cơ thể Trương Anh Kiệt đang khẽ nhúc nhích.

Trong một giây đó, Tư Nam vẫn còn tưởng bản thân đã hoa mắt nhìn lầm, tuy nhiên một tiếng crắc ma sát với gạch đá vang lên, Trương Anh Kiệt dùng một tư thế vô cùng quái dị nhảy lùi ra  phía sau.

Đó là con zombie kia!

Nó vậy mà vẫn chưa chết hẳn, muốn kéo thi thể của Trương Anh Kiệt đi!

Chu Nhung: “Đừng qua đấy!”

Tư Nam: “Đứng yên!”

Chu Nhung ngây ra vì chất giọng gào thét không thể hình dung được bằng hai chữ điên khùng của Tư Nam, tiếp theo đó liền thấy hắn nổi cơn thịnh nộ, nhào thẳng về phía con zombie!

Con zombie này vẫn còn biết cách né người, kéo Trương Anh Kiệt bỏ chạy. Tư Nam tay không tấc sắt đuổi theo, hắn thực sự không màng sống chết, không hề do dự lật người vượt qua đống máy móc, giẫm lên mảnh vụn thủy tinh, đống thiết bị khổng lồ chắn ở giữa bị hắn cắn răng đẩy mạnh ra, phát ra từng tiếng ầm nặng nề.

“Súng!” Chu Nhung cướp khẩu 89 trong ngực Quách Vĩ Tường, nhắm chuẩn định bắn.

Thế nhưng dưới tình hình tầm nhìn vừa hạn chế vừa tối om, con zombie lại chạy vô cùng nhanh, căn bản không thể tập trung nhắm vào mục tiêu. Đương lúc cả đội vô cùng sốt ruột, chỉ thấy con zombie chạy đến trốn tại một góc trong sân thí nghiệm, cũng không biết có chuyện gì, cơ thể nó cúi thấp xuống, kéo theo cơ thể Trương Anh Kiệt đột ngột biến mất.

Tư Nam đuổi theo vừa kịp trông thấy cảnh đó, hắn nghĩ ngay đó là cống thoát nước!

Tiếng nhai nuốt vang lên từ dưới nền đất, Tư Nam thoáng cái đỏ mắt: “Hôm nay tao phải đập chết mày tại chỗ này!” Tiếp đó nhún người nhảy xuống phía dưới.

Chu Nhung chửi ầm lên, quẳng khẩu 89 vào lòng Quách Vĩ Tường: “Đừng theo anh!”

Xuân Thảo: “Nhung ca?!”

Chu Nhung cầm con dao găm ngắn, lật ngược nó lại, rút khẩu 64 từ bên đùi ra, nhảy mạnh xuống y chang một con chim ác!

Có thể do lưu lượng nước quá lớn, đường cống dưới sân thí nghiệm nối liền với các con cống ở chung quanh. Tư Nam ngã xuống vùng nước cao bằng đầu gối, khẽ loạng choạng một chút, nhìn thấy có bóng đen lóe lên ở xa, lập tức xiêu xiêu vẹo vẹo đuổi theo.

Tốc độ của hắn không tính là chậm, trong cơn nổi giận thậm chí còn vô cùng nhanh nhẹn, thế nhưng đường cống nước cực kì tối tăm, chỉ rẽ một cái liền phải đối mặt với bốn năm lối rẽ khác, không đuổi kịp sẽ hoàn toàn mất dấu con zombie luôn.

Tư Nam quan sát chung quanh, đột nhiên mặt nước sau lưng bắn tung lên, ngoảnh phắt đầu lại bèn trông thấy một bóng người hiện ra, đó là Chu Nhung!

Chu Nhung quát: “Đừng tới đây, cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, tiếng zombie gào lên ở ngay trước mắt!

Trong bóng tối Chu Nhung nheo mắt lại, tia sáng sắc bén dày đặc lóe lên dưới đáy mắt. Con zombie đã bị bắn nát tung tóe không nhận ra nổi, đến cả óc iếc cũng phọt hết ra, tuy nhiên không biết tại sao nó vẫn có thể cử động, sau khi trông thấy Chu Nhung bèn quăng Trương Anh Kiệt xuống, gào thét một tiếng quái dị rồi bổ nhào về phía y!

Chu Nhung bật người tóm vào xà ngang trên cống thoát nước, cơ thể vươn lên trên thành một đường xinh đẹp, con zombie xông tới ở dưới người y.

Tiếng nước văng ào ào khắp nơi, Chu Nhung thả tay nhảy xuống, trở tay rút dao găm, động tác chính xác đến hàng giây, chém chuẩn vào khoảnh khắc nó ngoái đầu định quay về cắn y!

Con zombie rít gào lê lết từng bước, lại nhào lên, trong không gian vô cùng nhỏ hẹp gần như chỉ thấy bọt nước phun tung tóe và móng vuốt sắc nhọn của nó. Dưới điều kiện tầm nhìn quan sát cực kém, cái ống nhòm hồng ngoại hoàn toàn mất đi tác dụng vốn có, cơ mà Chu Nhung vẫn vừa đánh vừa lùi, thuần thục lanh lẹ, dựa vào âm thanh suy đoán con zombie đang ở đâu, sau đó lấy chân trái làm điểm tựa đột ngột xoay người, phần lưng kề sát phía trước con zombie, dùng khuỷu tay chọi mạnh một cú vào nó!

Đây thực sự là một hành động không thể dùng đến từ chớp nhoáng để hình dung cho đủ, con zombie bị húc mạnh bay ra, rơi ào một tiếng xuống đáy nước.

Hành động của Chu Nhung nhanh đến nỗi biến mất ngay tại chỗ, nháy mắt lại xuất hiện ở bên cạnh con zombie. Nó vươn cái cổ dài nỗ lực định cắn y, Chu Nhung mặt lạnh tanh, giơ tay hành động đơn giản nhanh gọn lẹ, dùng con dao găm kẹp vào giữa hàm răng sắc nhọn của con quái vật!

Crắc!

Con dao thép đột ngột vỡ mất một góc, thân dao gắt gao mắc kẹt trong miệng zombie!

Chu Nhung đạp mạnh một cái vào trước ngực nó, giày quân dụng nặng nề dính đầy bùn máu, đập nó ngã thẳng xuống đáy nước. Kế đó rút khẩu súng lục rắc rắc lên đạn, nhắm vào cổ họng của nó ấn mạnh cò.

Pằng!

Pằng!

Pằng──!!

Mỗi một viên đều bắn chuẩn xác tại cùng một điểm, khẩu súng hết đạn, cổ con zombie cũng gãy lìa, cái đầu lăn ra mấy mét.

Chu Nhung tiện tay vứt luôn khẩu súng vô dụng đi, phá hủy tháo dỡ cái ống inox trên đỉnh đầu bằng cách đầy bạo lực, hung hăng ném xuống.

Phần ngực con zombie bị đâm xuyên, ghim chặt xuống đáy cống!

Nền đất phía dưới không ngừng rung lắc, sóng nước gợn thành từng vòng tỏa ra xa, tiếng nổ đùng đùng vang lên rất lâu.

Chu Nhung thở dài một hơi, rụt chân về, không thèm liếc con zombie lấy một lần, quay người đi về phía đường ống chủ.

Đúng lúc này, ở khúc cuối lối rẽ lóe lên một bóng người, loạng chà loạng choạng chạy ra xa, Chu Nhung gào một tiếng ở đằng sau: “Tư Nam!”

Chu Nhung co giò đuổi theo, ai biết Tư Nam đách thèm nghe cứ lơ đi, nhanh chóng chạy vào một lối rẽ rồi không thấy tăm hơi đâu. Cuộc truy đuổi kịch liệt trong đường ống cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh Chu Nhung lại phát hiện được bóng dáng sức cùng lực kiệt cách đó hơn mười mét: “Tư Nam! Dừng lại!”

Tiếng kim loại bị xô phải vang lên leng keng, Tư Nam chui qua một cái cửa sắt.

Chu Nhung lập tức đứng ngay tại đó: “Đừng đóng cửa, anh không qua đó!”

Tư Nam vịn cửa sắt, hình như có chút do dự.

Rất hiển nhiên từ hình dáng cơ thể của hắn có thể nhận biết rõ rằng Tư Nam đã từng được huấn luyện bài bản, kể cả dù trong tình huống chật vật thế này, sống lưng của hắn vẫn thẳng tăm tắp. Từ vùng cằm đi xuống phần cổ mảnh mai, lại đi xuống xương quai xanh, vai lưng căng cứng, tất cả vùng da thịt lộ ra bên ngoài đều hắt ra thứ ánh sáng nhàn nhạt trong bóng tối.

Chu Nhung nhìn chằm chằm theo sát hắn.

Nếu như nhìn thật kỹ, cơ bắp vùng eo và chân của Chu Nhung thực sự đều đang trong tình trạng căng ra, như một con con báo săn có nhảy vồ lên bất cứ lúc nào, nhanh như chảo chớp đè chặt con mồi của chính mình.

Thế nhưng khi y lên tiếng, giọng nói lại vừa ôn hòa vừa kì lạ, thậm chí còn mang cả chút thân thiện:

“Đừng sợ, anh không làm hại cậu, cũng không chạm vào cậu đâu.”

Chu Nhung giơ cao hai lòng bàn tay hướng ra ngoài, tự nhiên đứng đắn để lộ cơ thể dính đầy máu tươi của mình── Mùi pheromone có tính xâm lược cực kì cùng hơi thở nam tính mạnh mẽ bá đạo tỏa đi trong cống thoát nước. Nếu cần làm một cuộc so sánh thì pheromone của Nhan Hào thực sự quá mỏng manh.

“Căn cứ sắp nổ rồi.” Chu Nhung từ tốn nói, “Cậu nhất định phải rút lui theo bọn anh.”

Tư Nam vẫn đứng im không nhúc nhích, phảng phất như không nghe thấy gì hết, đồng thời cũng không thấy rõ nét mặt.

Kỳ thực Chu Nhung có thể đoán được cách nghĩ của hắn.

Trong tình trạng tỷ lệ giới tính A/O chênh lệch như hiện tại, người có vẻ ngoài giống Tư Nam, cho dù là Beta, thì từ bé đến lớn chắc chắn đã trải qua rất nhiều điều khó chịu liên quan đến giới tính. Sau khi tận thế xảy đến, con người chỉ có luật rừng, pháp luật và trật tự xã hội đều sụp đổ hết toàn bộ, đối với hắn mà nói, bị một đám Alpha đực rựa cường thế vờn quanh, biết không chừng còn nguy hiểm hơn cả bị một đám zombie bao vây.

Song Chu Nhung không thể buông tha.

“Lại đây.” Ánh mắt y nhìn chằm chằm Tư Nam, dùng một giọng điệu vừa như khẩu lệnh vừa ôn hòa vỗ về, nói từng chữ một: “Phải rút lui rồi, đi theo anh.
Bình Luận (0)
Comment