Người Bất Tử

Chương 37

Dịch: Khởi Linh

***

“Có thấy hiệu thuốc không?”

“Không có──”

“Bên này cũng không──”

Bác tài xe bus du lịch bẻ tay lái, nghiêm túc nói: “Không có, các tiểu đồng chí ạ. Trước đây ông anh đây từng đi dọc theo dòng Tương Giang, chạy đường dài ấy, vùng này cũng mới nổi, hiệu thuốc lớn thì không có, còn hiệu thuốc nhỏ không biết có cái thứ ờ các cậu cần không……..”

“Thuốc ức chế,” Quách Vĩ Tường nhắc nhở nói.

“Đúng, thuốc ức chế.” Bác tài nói, “Đi hết con phố này có một hiệu Đồng Nhân Đường, buôn bán mấy năm rồi, chả rõ bây giờ còn bán không………”

Bác sĩ Trịnh ôn tồn nói: “Tiểu Nhâm, chúng ta đi xem thử nhé?”

Nhâm Quân Dương là một bé Omega hướng nội dịu dàng, không thích nói chuyện, chưa nói được một câu thì mặt đã đỏ bừng trước. Từ sau cái hôm cậu đến, bởi vì vấn đề tổ chức có nên ép buộc kết hôn hay không mà Chu Nhung đánh với Nhan Hào một trận, đánh xong thì vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình đi hỏi ý kiến Tiểu Nhâm.

Có điều có thể do Chu Nhung mới đánh nhau xong, cũng không nghiêm chỉnh coi ý kiến của Tiểu Nhâm là thật, giọng điệu tất nhiên cũng không ấm áp như mùa xuân. Tiểu Nhâm tay chân luống cuống ấp úng nói, mãi một lúc mà không nặn được một câu hoàn chỉnh, Chu Nhung hỏi được hai câu, cậu ấy vậy mà tủi thân bật khóc ngay tại chỗ, dọa Chu Nhung vội vàng lăn xa hai mươi mét.

Giọng của bác sĩ Trịnh càng thêm ôn tồn chậm rãi: “Tiểu Nhâm à?”

Tiểu Nhâm chà chà đầu ngón tay một lát, giọng nói nhỏ nhẹ như con muỗi: “Cháu, cháu không biết…..”

Mấy con người cùng liếc nhìn nhau, Quách Vĩ Tường vỗ vỗ vai bác tài, bất đắc dĩ nói: “Đi xem thử đi bác.”

Có điều là, trí nhớ của bác tài đã phụ lại tất cả hy vọng của mọi người với bác ý── Sau hơn mười phút đi loanh quanh dọc khu này, quả thực có tìm được một cửa tiệm Đồng Nhị Đường ở vài dãy nhà bên ngoài, chẳng qua trên tấm biển có viết mấy chữ: Cửa hàng chuyển đến tầng hai khu trung tâm thương mại.

Trong cái rét căm căm của mùa đông lạnh lẽo, sắc trời dần ngả về tối, đàn zombie trốn trong các tòa nhà cao tầng tránh giá rét. Tư Nam lưng đeo súng liếc nhìn con đường ở phía trước, lắc đầu nói: “Không vào được, phải bỏ thôi.”

Bác sĩ Trịnh nhắc nhở: “Đội trưởng Chu của các cháu chắc cũng cắp được máy bay rồi đó, chúng ta phải nhanh chóng tìm địa điểm thích hợp gần khu này thôi. Tiểu Nhâm, cháu nói sao?”

Ánh mắt mọi người cùng nhìn đến, khuôn mặt Tiểu Nhâm đỏ bừng, ngập ngừng nói không nên lời.

Tư Nam với Quách Vĩ Tường liếc nhìn nhau, người sau nhún nhún vai.

“Cậu,” Tư Nam đè chặt vai Nhâm Quân Dương, không cho cự tuyệt nói: “Qua đây với tôi.”

Hắn kéo Nhâm Quân Dương đến băng ghế cuối cùng tít đuôi xe bus, đuôi mắt thon dài híp thành một đường, người đàn ông đang ngồi ở đó lập tức đứng dậy, vội vàng cuống cuồng nhường chỗ, mặt nở nụ cười bảo hắn thích làm gì thì làm.

Tư Nam đẩy mạnh Tiểu Nhâm, bảo cậu ngồi xuống, còn mình cũng ngồi ở bên cạnh, khoanh tay đánh giá khuôn mặt nhút nhát rụt rè của cậu chàng Omega này: “Cậu định thế nào?”

Đôi mắt to của Nhâm Quân Dương lập tức lóe ra ánh nước, chuẩn bị bắt đầu khóc.

Đuôi lông mày Tư Nam nhếch lên.

“………………” Nhâm Quân Dương còn chưa kịp khóc ra tiếng đã sợ hết hồn.

“Nếu cậu sắp chết, bộ đội đặc chủng sẽ chịu trách nhiệm cố gắng cứu cậu về. Thế nhưng cái chuyện kì phát tình này, nếu phải trả giá bằng tính mạng mới có được thuốc ức chế thì không ai thiếu cậu cả.”

Dây thanh quản của Tư Nam có khuynh hướng hơi khàn khàn trời sinh, khi áp tai nỉ non sẽ rất khiến lòng người rung động, song khi hắn nói giọng đều đều, liền giống như người chết không còn nhịp tim, cái cảm giác đó thực sự lạnh lẽo đến nỗi lòng người sợ hãi: “Tự cậu quyết định đi. Không muốn bọn họ tùy ý cho cậu một tên Alpha, thì nói ra cậu thích ai, tôi sẽ bảo bọn họ tôn trọng ý kiến của cậu, nếu không khả năng chạy trốn lại càng khó thêm đấy. Phối hợp chút đi.”

“…………..” Sắc mặt Tiểu Nhâm trắng bệch, ngơ ngác nhìn Tư Nam, cứ như bị cái câu “Tự cậu quyết định đi” dọa hoảng.

Tư Nam gõ gõ mặt đồng hồ: “Sự kiên nhẫn của tôi chỉ có ba mươi giây thôi.”

Tiểu Nhâm dường như không dám tin tưởng vì sao hắn có thể lạnh lùng với một người khi đã rõ người ta là Omega đến thế, một lúc sau mới run run rẩy rẩy nói ra một câu: “…………..Em, em không biết, em không có ý kiến……”

“Cậu không có ý kiến?”

Tiểu Nhâm cúi đầu nắm chặt góc áo.

“Cho cậu một Alpha nào đó, cậu không có ý kiến? Chu Nhung, Nhan Hào, Xuân Thảo, Đinh Thực và Quách Vĩ Tường, cậu đều chấp nhận cả?”

Khuôn mặt Tiểu Nhâm đỏ đến độ nhỏ ra máu, lí nhí một chữ “Dạ” cực kì bé tí.

Tư Nam nhớ đến cái câu Chu Nhung cười nhạo hắn của ngày đó: “Omega thì cần có ý kiến gì?” Nhất thời không nói nổi chữ nào.

Càng đắng mề hơn là, Tiểu Nhâm lại cúi đầu rất thấp, bổ sung thêm một câu như tiếng muỗi kêu:

“Chỉ cần……chỉ cần chịu trách nhiệm với em là được……………”

“Cho dù là bạn đời do chính cậu lựa chọn, anh ta đón nhận cậu, các cậu cũng bắt buộc phải có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với nhau cơ mà, kiểu vấn đề kì vậy?”

Tiểu Nhâm không lên tiếng, cơ thể hơi run rẩy vặn vẹo, nom cái dáng sợ sệt muốn nói song lại không dám.

Mất một lúc sau mới nghẹn ra một câu: “Em……..Em chỉ là một Omega mà thôi.”

Tư Nam quan sát kĩ càng nét mặt cậu ta, đột nhiên hiểu ra vấn đề.

Tới tận bây giờ, hắn chưa từng đặt mình suy nghĩ đến hoàn cảnh của kẻ yếu── không phải về mặt sinh lý, mà là tâm lý kẻ yếu. Nếu đặt mình vào đó để suy nghĩ thì, cách cư xử của Nhâm Quân Dương thực sự đã nói rõ nội tâm của cậu ta, cậu ta hy vọng được người chi phối.

Cậu ta hy vọng đám người Chu Nhung quyết định hộ cậu ta, như thế sau này cho dù kết quả có tốt hay xấu, cậu ta vẫn có thể cảm kích, nén giận hoặc dựa dẫm với đối tượng.

Cậu ta hy vọng bản thân được Alpha chọn lựa, được làm một vật sở hữu như để kính dâng của người nào đó, giao hết toàn bộ bản thân cho đối phương bảo vệ. Làm thế cậu ta sẽ loại bỏ được tất cả tính nguy hiểm do sự lựa chọn của mình đem lại, có thể giống dây tơ hồng cuốn chặt lên thân cây, vui sướng đón nhận toàn bộ trách nhiệm của đối phương dành cho mình.

Thực ra hiện giờ có rất nhiều Omega hoặc một số ít đều sẽ có lối suy nghĩ như thế này.

Tư Nam mơ hồ có thể cảm thấy bản thân từng gặp một Omega như thế, hắn nhắm chặt hai mắt, hốt hoảng một lát, nhưng trong đầu óc trống rỗng, không nhớ được chút gì.

“Tư Nam!” Quách Vĩ Tường ở đầu xe hét to: “Đến đây đi, bên này có một cái sân thượng ổn này!”

“Tôi biết rồi,” Tư Nam nói ngắn gọn, không nhìn Nhâm Quân Dương nữa, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Tiểu Nhâm lắp ba lắp bắp ngẩng đầu lên, hình như nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ khi hắn xoay người. Song cậu ta còn chưa kịp phân biệt đó có phải ảo giác của mình hay không, đã trông thấy Tư Nam đi qua thùng xe, sải bước đến chỗ đám người Quách Vĩ Tường.

Hắn đeo khẩu Uzi tự động sau lưng, mặc đồng phục cảnh sát chống bạo động màu đen làm bật lên thân hình rắn rỏi mềm dẻo, một vùng cổ lộ ra khỏi cổ áo nổi bật trên mái tóc màu đen, đó là một màu trắng nhợt như bông tuyết lạnh lẽo.

Bởi vì bộ đồng phục này rất vừa với dáng người, quần dài phải được cắt ngắn hai inch cho phù hợp. Thế nhưng do ống quần được dấu trong đôi bốt da đen, nên không nhìn rõ ngắn tới đâu, chỉ khiến người khác có cảm giác chân hắn dài quá thể quá đáng, lúc đi đường bước chân vừa nhanh vừa vững chắc, làm mọi người phải co chân chạy mới theo kịp bước.

………….Sao anh ấy có thể hiểu được cơ chứ, Nhâm Quân Dương có chút tự ăn năn hối hận nghĩ.

Anh ấy đâu phải Omega bọn mình, nào có biết nỗi khổ của mình.

Tuy nhiên,── cậu ta chợt đổi cách nghĩ: Làm Omega cũng đâu có gì không tốt, được người khác bảo vệ ở phía sau, yên tâm sinh con đẻ cái là được, không cần phải đối mặt với lũ quái vật đáng sợ kia, mấy cái thứ trách nhiệm với nghĩa vụ kia cũng không thể đổ lên đầu bọn cậu được.

Nghĩ thế xong, cậu ta lại bắt đầu khe khẽ yên lòng thỏa mãn.

“Bệnh viện phụ sản.” Quách Vĩ Tường chỉ vào tòa nhà ba tầng ở ngã tư đường. Ra hiệu cho Tư Nam nhìn lên mái nhà: “Sân thượng chắc bền, không thấy có chướng ngại vật cố định, bình thường sân thượng của bệnh viện đều đạt tiêu chuẩn phù hợp để máy bay trực thăng hạ cánh. Lúc virus bùng nổ nhóm người lây nhiễm đầu tiên cơ bản đều được đưa đến bệnh viện công lập và cục cảnh sát, còn bệnh viện phụ sản thì chắc an toàn. Thử một phen không?”

Tư Nam suy tư vài giây, khẽ gật đầu.

“Ok men!” Bác tài xế hét to một tiếng, đạp mạnh chân ga, xe bus du lịch tiến ầm ầm xông lên lối đi bộ, tất cả hành khách đều nghiêng ngả theo xe!

Đùng đoàng vài tiếng, xe bus đụng bay mấy con zombie đứng chắn trước cửa tòa nhà. Quách Vĩ Tường và Tư Nam nhảy xuống xe, đưa lưng với nhau, giết sạch sẽ đám zombie ở trong bệnh viện ùa ra với nhóm zombie đuổi từ lối đi bộ theo, vỏ đạn rơi leng keng đầy đất.

Bác sĩ Trịnh với bác tài dẫn nhóm người sống tức tốc rời khỏi xe, tự xếp thành một đội, do Tư Nam dẫn đầu vọt vào trong bệnh viện.

Trong sảnh không có nhiều zombie, mấy chị sản phụ với người nhà mờ mịt nện bước, còn chưa kịp vươn tay phản ứng đã về chầu ông bà tổ tiên. Chỉ có hai quý cô hộ sĩ phản ứng khá dữ dội, gào thét lắc lư đuổi theo, chắc tại hình như cực kì bất mãn vì tốp người xâm nhập không biết từ đâu ra này.

Quách Vĩ Tường quay người bắn chết hai cô này, quát: “Tư Tiểu Nam!”

Đội ngũ chạy trốn dù hoảng nhưng không loạn, tức tốc có trật tự, có Tư Nam đi đầu chạy lên cầu thang: “Cái gì?”

“Cậu có nhận ra không thế! Mặc dù bình thường Nhung ca hay hề hề như thằng thần kinh, không được bình thường cho lắm!”

Tư Nam: “……………..”

“Nhưng IQ của ảnh! Thực ra cao lắm đó──!”

Tư Nam: “………………………..”

Tư Nam không hề dừng chân, khẩu tiểu liên nã đạn ầm ầm, bắn liên tiếp chết hơn hai mươi con zombie đang chen chúc trong hành lang, khiến cho đoàn người sống sợ hãi vội vã kêu lên.

Song không một ai mềm chân té sấp mặt hay hoảng loạn, mọi người chẳng mấy chốc đã tập hợp đội hình, để phụ nữ và trẻ em ở bên trong, tiếp tục chạy lên tầng trên.

“Cậu nhìn đi!” Quách Vĩ Tường kiêu ngạo rêu rao: “Kỹ năng chạy trốn của mọi người đều do ảnh huấn luyện đó! List đội ngũ cũng cho ảnh sắp xếp luôn! Khả năng suy đoán thần sầu ghê cơ! Cậu có cảm thấy chút tự hào nào không á?”

“──Chuẩn rồi!” Bác tài vừa chạy vừa đồng ý: “Đội trưởng Chu là một người tài ba!”

Ngô Hinh Nghiên: “Người không tệ!”

Bác sĩ Trịnh: “Gene cũng rất tốt!”

Quách Vĩ Tường: “Nếu mà ảnh cầu hôn thì cậu có đồng ý không á?”

“………………” Tư Nam nói lẩm bẩm: “Tôi thực sự muốn quẳng mấy người đi luôn cho rồi.”

Trong phòng nghỉ ùa ra rầm rầm hơn mười bác sĩ hộ sĩ, người cầm huyết áp kế, ống nghe, kìm giải phẫu, tiếng gào thét vang khắp hành lang. Tư Nam hành động rất nhanh, nã đạn đánh bay hàng zombie đi đầu, nhưng vẫn còn vài chú bác sĩ chuyên khoa có kinh nghiệm đầy mình với chuyện quấy phá bệnh viện nên tay chân nhanh nhẹn hơn, khả năng tấn công cũng tốt, gào thét xé ruột xé gan xông tới trước mặt, mỗi người bị Tư Nam đá một cú hung ác vào ngực bay đi, sau đó tiếng crặc crặc vang lên đầu gục thẳng xuống.

“Cậu bạo lực quá đấy,” Quách Vĩ Tường bất mãn nói, “Cuộc sống của đám bác sĩ nước tôi khó khăn lắm, phải đối xử ôn hòa với bọn họ chứ.”

Tư Nam: “Công việc mà thôi. Bác sĩ là đám người có thu nhập cao……..”

Quách Vĩ Tường: “Cậu thì hiểu cái gì chứ đồng chí Tiểu Tư! Đừng có nói bậy nói bạ! Năm năm học chính quy lại thêm ba năm đi làm lấy kinh nghiệm──”

“Hai năm kinh nghiệm, căn bản đếch có tiền!” Bác sĩ Trịnh rống giận.

Bác sĩ Trịnh leo cầu thang xong thở hổn hển như trâu, oán giận cằn nhằn liên miên nói: “Số ca phẫu thuật một ngày ở trong nước ngang với một tháng ở nước ngoài, làm xong còn phải đối phó với đám người nhà bệnh nhân hoạnh họe, đi làm lúc nào cũng có nguy cơ bị người ta đập── Tuổi chú già rồi, hồi còn trẻ vừa nghe thấy chủ nhiệm khoa gọi chạy mau, chú chỉ mất sáu giây là chạy xong hành lang dài năm mươi mét của khoa điều trị đấy…..”

Một tiếng rầm nặng nề đột ngột vang lên, Tư Nam đẩy cửa sân thượng trên hành lang của tầng cao nhất ra, vui vẻ nói: “Tôi xin lỗi nhé được chưa.”

Quách Vĩ Tường đập sạch mấy con zombie theo ở phía sau, toàn bộ mọi người đi lên sân thượng, trở tay đóng chặt cánh cửa, nhanh nhẹn tìm khóa khóa lại.

“An toàn!” Cậu ta gào: “Đại công cáo thành!”

Sân thượng của tòa nhà ba tầng này bằng phẳng rộng lớn, không có vật cản, hoàn toàn có khả năng để trực thăng hạ cánh, thực sự là một cái sân thượng hiếm có trong khu vực nội thành. Tư Nam nhìn chung quanh, sắc trời dần dần tối sầm, giơ tay ấn vào bông tai rubi đỏ, cảm nhận cái nút hình hột gạo dần dần lõm vào trong.

Đám người vẫn đang kinh hồn chưa kịp bình tĩnh, cũng mặc kệ gió to trên nóc nhà, lục tục ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Được rồi, công việc đã xong.” Quách Vĩ Tường đi lên trước, nhìn bao quát cảnh tượng chung quanh cái bệnh viện này, nói: “Giờ chúng ta cứ yên tâm…….đợi bọn Nhung ca đến đó nhể……hửm? Đó có phải hiệu thuốc không?”

Tại cửa sau bệnh viện là một công trường đang xây dựng, đàn công nhân zombie đại khái đều chạy sạch, trống hơ trống hoác vô cùng tiêu điều.

Phía sau công trường có con đường nhỏ, cành cây trụi lủi trong mùa đông thấp thoáng hé ra, để lộ một góc của bảng hiệu “Hiệu thuốc nhân dân”.

Quách Vĩ Tường thầm nhẩm tính khoảng cách, cảm thấy có thể được, hít một hơi thật mạnh: “Tôi đi xem nhé.”

Tư Nam lườm cậu ta một cái.

“Gì chứ?” Quách Vĩ Tường rất mẫn cảm.

“……………….” Tu Nam chậm rì rì nói: “Tôi cứ tưởng cậu khá thích cậu ta………….”

“Ài, thực ra cũng đâu có gì.” Quách Vĩ Tường ngập ngừng, tự giễu nói:”Về sinh lý thì đúng thực có bị hấp dẫn, nhưng mà đa phần vì chính tôi còn FA, thực lòng thích cũng…….không được bao nhiêu…..cậu hiểu không? Ài, em ấy không thích tôi thì thôi, cũng không phải không tìm được đối tượng mà.”

Tư Nam lễ phép nói: “Chúc mừng thất tình, cậu là một người tốt.”

Quác Vĩ Tường: “Vì sao cậu tặng thẻ người tốt cho tôi thế!”

Quách Vĩ Tường sờ sờ mũi, lấy thứ vũ khí siêu việt của 118 của Chu Nhung từ trong ba lô chiến thuật ra── cây súng leo, dặn dò: “Tôi đi ắt sẽ đến, chỉ tối đa có năm phút thôi. Vứt đạn của cậu cho tôi đi, cậu ở đây tiếp tục canh gác há.”

Tư Nam không làm được gì, nhìn cậu ta bắn một mũi tên ghim sâu vào mặt đất, sau đó trượt theo dây thừng đến lối đi bộ, vội vàng chạy đến khu công trường thi công, thân hình mạnh mẽ linh hoạt.

5 giờ 30 phút chiều, sắc trời ảm đạm, gió lạnh gào thét.

Mây đen cuồn cuộn tụ lại ở cuối vòm trời, như thể đang loáng thoáng dự báo một điềm xấu nào đó.

Tư Nam nhíu mày, không biết vì sao mí mắt đột nhiên nháy hai cái, tiếp đó hắn nhìn thấy hai chấm đen nho nhỏ khó có thể phát hiện từ vùng trời xa.

── Là máy bay trực thăng!

Tư Nam lập tức ấn lên thiết bị định vị, đám người đang bàn tán ở phía sau đều bật dậy, như trút được gánh nặng, mừng rỡ hô hào.

Ngay lúc này.

Tiếng súng nổ đùng đoàng ở xa, Tư Nam đột ngột cúi đầu, chỉ thấy tủ kính của hiệu thuốc kia vỡ tung, khắp người Quách Vĩ Tường dính đầy mảnh thủy tinh, điên cuồng vọt vào.

Hai giây sau, xuất hiện một đàn zombie bám theo, đông lúc nhúc xông ra ngoài!

Saotrong hiệu thuốc giấu nhiều zombie thế nhở? Tư Nam bộp một tiếng, tóm lấy dây thừng leo xuống, lại chỉ nghe tiếng Quách Vĩ Tường hô to mà không thèm ngẩng đầu: “Đối phó được! Đừng đi xuống! Đợi ở trên đó!”

Tốc độ chạy nước rút một trăm mét của Quách Vĩ Tường zombie căn bản đách theo kịp, cả người cậu ta như một ảnh ảo vọt qua mặt đường, xông vào công trường thi công, cát đá theo cú nhảy tung lên, quăng hết vào đám zombie ở phía sau, sau đó chuồn đến lối đi bộ để dây thừng ở cửa sau bệnh viện.

Thế nhưng mà, đúng lúc này, cậu ta lại phạm phải một sai lầm chết người.

Giữa khu công trường và cửa sau bệnh viện được ngăn cách bằng một bức tường, trên một góc của bức tường lại có một cánh cửa để mọi người ra vào.

Lúc đi, Quách Vĩ Tường đi bằng cánh cửa đó, song lúc này có lẽ vì muốn tiết kiệm thời gian, có lẽ do rất tự tin về khả năng ra tay của mình, khi xông đến bức tường, cậu ta không hề suy nghĩ, trực tiếp bật nhảy vọt qua đó, hung hăng đạp mạnh một bước──

Cơ thể nặng 80 kg cộng thêm 40 kg trang bị, lại thêm lực xung kích do bức tường vỡ bể đập vào.

Bức tường xây tạm bợ trong công trường thi công không phải thứ tường chắn chuyên dùng cho bộ đội đặc chủng huấn luyện, lập tức không chịu nổi, đổ sụp ầm ầm xuống.

Quách Vĩ Tường không kịp hành động, cả cơ thể lẫn trang bị đều vùi dưới đống gạch vụn!

Tư Nam thực sự quá bất ngờ, hai giây đầu thậm chí còn không có phản ứng, kế đó nghe thấy giọng thất thanh của bác sĩ Trịnh: “Không hay rồi!”

Chỉ thấy đàn zombie bị mùi máu tươi hấp dẫn, lạch bà lạch bạch chạy ùa vào công trường, bước nhanh đến chỗ đống gạch đổ. Mà Quách Vĩ Tường cố gắng leo lên vài lần, cái đầu máu me be bét nhô ra từ trong đống đổ nát, mắt thấy sẽ bị zombie vồ tới.

Tư Nam rút khẩu súng lục từ bên mé đùi quẳng cho bác sĩ Trịnh, tóm lấy dây thừng, căn dặn nói: “Bảo vệ mọi người.”

Bác sĩ Trịnh vội vàng cầm khẩu súng, mắt nhoáng một cái, Tư Nam ở phía trước đã mất tiêu. Lại cúi xuống nhìn, hắn đột ngột xuất hiện ở lối đi bộ phía dưới, tiến thẳng đến khu công trường.

“Cậu đến làm gì?” Quách Vĩ Tường thở dốc nói, bị Tư Nam không nói hai lời, tóm chặt tay vọt ra ngoài.

Vào lúc chạy trốn nguy hiểm, Tư Nam tuyệt không nương tay, cho dù Quách Vĩ Tường là tay đô vật chuyên nghiệp bị xe tải đè lên, lúc này cũng có thể bị hắn mạnh bạo lôi đi. Nhưng mà không nghĩ tới, bên này hắn càng dùng sức, bên kia Quách Vĩ Tường lại hét thảm một tiếng thất thanh: “──Á!”

“Cậu bị sao thế?”

Quách Vĩ Tường mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra to như hòn bi, cố nén đau lắc đầu: “Đừng lo, nhanh lên!”

Tư Nam nã mấy phát quật ngã con zombie cách đó hai mươi mét, hung ác lôi Quách Vĩ Tường từ trong đống gạch vụn ra, chỉ thấy bắp chân cậu ta đầm đìa máu tươi, cổ chân cong vẹo thành một góc kì quặc── Trật khớp rồi.

Hai người phối hợp hành động cực ăn ý, Tư Nam đứng dậy bắn phá zombie, Quách Vĩ Tường đặt mông ngồi xuống mặt đất, tóm mắt cá chân của mình, cắn răng bẻ “crặc ” một cái trở về vị trí cũ.

“Cậu đi được không?”

“Đi! Chạy mau!”

Tiếng mọi người lo lắng hò hét trên mái nhà truyền đến: “Nhanh lên!”

“Nhanh!”

“Ở đây ở đây!”

Tư Nam dùng một tay dìu Quách Vĩ Tường rịn mồ hôi lạnh đầy đầu, tay kia bắn từng phát vào đàn zombie càng ngày càng đến gần, di chuyển tới cửa sau bệnh viện. Tuy nhiên mắt cá chân mới bị trật khớp rất khó dùng sức, Quách Vĩ Tường dù cố gắng giẫm bước, song cũng chỉ có giới hạn, mà lúc này chẳng những không cắt được đàn zombie trong hiệu thuốc, mà đến nhóm zombie ở ngã tư gần đó cũng ngửi được mùi pheromone của Alpha trong máu tươi, đều lục tục đánh hơi theo gió mà tới.

Pằng! Pằng!

Pằng! Pằng pằng!

Quách Vĩ Tường cắn răng đánh chết mấy con zombie vọt từ bên phải đến, quát: “Đừng lo cho tôi, tôi không leo lên dây thừng được đâu!”

Trong tiếng súng nổ đùng đoàng. Tư Nam quát to: “Cố gắng thêm chút nữa, Chu Nhung về rồi!”

“Không thể cố hơn──!” Quách Vĩ Tường rống giận sát bên tai hắn: “Đừng bị tôi liên lụy, chạy nhanh lên! Cầm thuốc ức chế này đi!”

Đàn zombie từ bốn phương tám hướng xúm lại, Quách Vĩ Tường thầm hạ quyết tâm, mạnh mẽ giãy ra khỏi Tư Nam, đẩy mạnh hắn về phía trước: “Chạy nhanh lên!”

Tư Nam lảo đảo vài bước, nổ súng bắn mấy hàng zombie ở trước mặt mình, lại quay về định cõng Quách Vĩ Tường. Song hắn căn bản không có khả năng cõng nổi trọng lượng của tên ngang như cua như Quách Vĩ Tường, càng gấp gáp người sau càng không phối hợp, giãy dụa chửi ầm lên: “Cút! Cút mau! Ông đây không quen cậu, còn không cút mau──!!”

Pằng pằng pằng pằng!

Điên cuồng nã đạn khắp chung quanh, Quách Vĩ Tường giết ra một lỗ hổng đi từ đàn zombie đang chậm rãi đến gần, sau đó dùng sức đẩy Tư Nam về hướng đó: “Cút nhanh! Nhanh!”

Tư Nam chạy vài bước, rồi bỗng dừng lại, quay đầu nhìn chăm chú bắp chân đang chảy đầy máu tươi của Quách Vĩ Tường, con ngươi màu hổ phách co rút kịch liệt.

Quách Vĩ Tường vừa cố gắng bước đi, vừa phát khùng mắng hắn, có điều trong tiếng rơi không ngừng bay tứ tung của vỏ đạn, thực sự chỉ nghe thấy mang máng giọng hét giận dữ của cậu ta.

Chu Nhung, Nhan Hào, Xuân Thảo, Đinh Thực, và cả Trương Anh Kiệt đã hy sinh….Viên đạn bay khắp mọi nơi, hình ảnh những người đó vui đùa cười giỡn kề vai tác chiến, lóe lên lướt ra sâu trong trí óc, dần dần chồng lên bóng dáng Quách Vĩ Tường phẫn hận hô to ở trước mắt.

Môi Tư Nam hơi run run, lồng ngực lên xuống kịch liệt, rút con dao găm từ sau eo ra.

Quách Vĩ Tường đột nhiên ngửi thấy một mùi rất ngọt.

Thứ mùi này mềm mại mờ ảo, rồi lại có lực xuyên thấu cực mạnh, thoáng chốc đánh lui át hết mùi thuốc súng nồng nặc tỏa ra từ viên đạn.

Trong khoảng khắc nguy hiểm sinh tử, Quách Vĩ Tường không kịp nhận ra đó là thứ mùi gì, thế nhưng ngay sau đó, cậu ta theo bản năng quay phắt đầu lại──

Tư Nam sải bước đến gần, sắc mặt trắng nhợt như tuyết, bước chân có chút lảo đảo.

Trên cánh tay để trần của hắn, có bảy tám vết máu rất dài do dao găm cắt ra, chồng chéo lên nhau, máu chảy đầm đìa.

“Tư……………..”

Quách Vĩ Tường khó mà tin được, như đang nằm mơ khàn khàn nói: “………………Tư Nam………………?”

Tư Nam dừng bước, phi người lên trước!

Đàn zombie phát hiện được mục tiêu tươi ngon hơn, có sức hấp dẫn hơn, cùng gào thét một loạt── Chúng nó giơ cái tay khô quắt, Tư Nam như một con chim ác không hề sợ chết, tức tốc xông thẳng đến đàn zombie đông nghìn nghịt nhất ở trước mặt Quách Vĩ Tường.

Một giây tiếp đó, hắn bình tĩnh nhảy bật khỏi mặt đất, giẫm đạp lên đỉnh đầu của đàn zombie!
Bình Luận (0)
Comment