Người Bất Tử

Chương 72

Dịch: Khởi Linh

***

Đôi ngươi màu hổ phách trong vắt không lẫn tạp chất của Tư Nam, cứ im lặng không nói nhìn chòng chọc Thang Hạo mấy giây, nói: “Có.”

“…………..Ai?”

“Nhan Hào.”

Thang Hạo câm nín, quay sang bên cạnh cái bàn vuông, chưa kịp kéo ghế đã nghe thấy Tư Nam lạnh nhạt nói: “Xuân Thảo.”

“…………” Thang Hạo không thèm tin, bèn chuyển sang bên kia, Tư Nam: “Đinh Thực.”

Chuẩn thái độ một người bao trọn gói đây mà, Thang Hạo dứt khoát đứng bên rìa cái bàn, không ngồi nữa: “Tôi muốn tìm cậu………”

“Quách Vĩ Tường,” Tư Nam nói.

Thang Hạo: “……………”

“Chỗ anh đang đứng là của Quách Vĩ Tường,”

Biểu cảm của Thang Hạo đặc sắc vô cùng, rất lâu sau khóe miệng giần giật: “Địa vị của Quách thiếu gia trong đội các cậu thấp thật đấy.”

Tư Nam nhíu mày, bắt đầu ăn món sườn xào chua ngọt của mình.

Có người hay để dành món mình thích đến cuối mới ăn, Tư Nam hiển nhiên thuộc loại tương phản. Thang Hạo nhìn cách hắn gặm sạch bách ba miếng sườn xào đách thể nào xứng với vẻ ngoài kiên nhẫn tỉ mỉ của mình, đột nhiên suy nghĩ chợt lóe, Thang Hạo gắp sườn xào của mình đưa tới trước mặt hắn: “Còn muốn ăn không?”

Tư Nam: “?”

“Tôi ghét sườn xào chua ngọt,” Thang Hạo thành thật nói, “Ghét vô cùng luôn.”

Thế là Tư Nam chậm rãi gắp từng miếng sườn xào chua ngọt mà Thang Hạo không thích sang bát của mình, mặc dù khuôn mặt vẫn không cảm xúc, đuôi mắt rủ xuống không thèm nhếch, nhưng có thể trông rõ không khí vui mừng khấp khởi chung quanh người hắn.

“Bây giờ anh có thể đứng nói chuyện được rồi đấy.”

Thang Hạo rốt cuộc thở phào một hơi.

“Quân đội đã bước đầu xác định ra địa điểm máy bay rơi, tuy nhiên toàn bộ khe núi quá rộng, chỉ dựa vào kí hiệu buộc áo dính máu trên cây của cậu thì chưa thể định vị được. Thế nên cấp trên định cử một đội tìm kiếm gồm ba mươi người, do tôi đảm nhiệm chức đội trưởng, tiến hành tìm kiếm toàn bộ vùng núi, bao quát cả hệ thống sông ngòi quanh đó.”

Thang Hạo nuốt nước miếng, nói: “Trong đó bao gồm toàn bộ thành viên của đại đội số sáu của 118……trừ mỗi Chu Nhung.”

Tư Nam híp híp mắt: “Có ý gì, sau này tụi Nhan Hào sẽ do anh quản lý à?”

“Biên chế của đội tìm kiếm chỉ mang tính tạm thời thôi, chuyện về sau thì vẫn chưa quyết định. Nhưng nếu tất cả đều thuận lợi, cũng rất có khả năng đám họ được điều đến đại đội tìm kiếm số chín.”

Trong căn tin, kẻ đến người đi tấp nập, tiếng gào, đùa giỡn, đũa bát va leng keng vào nhau, rất nhiều người đều lén ngoái đầu dòm, tò mò liếc trung tá Thang nom như đang đứng phạt phía trước cái bàn.

Thang Hạo nhìn chăm chú Tư Nam, nhìn từ góc trên cao, Thang Hạo không trông rõ được nét mặt của vị Omega này, mà chỉ có thể nhìn thấy chỏm tóc đen huyền mềm mại trên đỉnh đầu, cùng ngón trỏ trắng nõn đang gõ nhẹ cạch cạch có quy luật lên mép cà mèn của hắn.

Thang Hạo chợt nhớ tới chuyện vị huấn luyện viên con lai này hành hạ giết chết đám Alpha như thế nào trong căn tin mà Law Mayer từng nói với quân đội, đột nhiên có chút cảm giác hoang đường.

“Tôi biết rồi.” Đột nhên hắn nghe thấy vị Omega này âm u nói, “Chúc các anh bình an trở về.”

Thang Hạo cứ ngỡ phản ứng của hắn dữ dội lắm cơ, chí ít cũng sẽ tỏ vẻ không đồng ý, thậm chí Thang Hạo đã soạn sẵn bài văn đầy đủ lý lẽ, suy nghĩ đúng mực, chuẩn bị chống đối nếu đối phương đột ngột trở mặt.

Nhưng không ngờ Tư Nam bình tĩnh chấp nhận đến thế, Thang Hạo không khỏi thấy hơi ngạc nhiên “ừ” một tiếng:

“Vậy…..tôi chỉ đến báo sớm với cậu một tiếng. Đây là nghị quyết của nội bộ, trung tướng Trịnh đích thân muốn nói báo cho bọn Chu Nhung biết, vì thế trước mắt ngoài tôi thì không có ai biết.”

Tư Nam gật đầu không nói.

“Còn có một chuyện.” Thang Hạo ngập ngừng, nói: “Quân đội đã quyết định tống Law Mayer về Florida, tối nay sẽ lên đường.”

Quyết định này thật ra chẳng có gì bất ngờ.

Mục đích muốn đòi Tư Nam về của Law Mayer cơ bản đã quá rõ, anh ta muốn đánh đập tra hỏi chỗ giấu kháng thể cuối cùng; Chu Nhung đưa ra ý kiến, cứ trực tiếp dùng máy bay chở Law Mayer thẳng đến trung tâm thành phố đầy rẫy zombie rồi quẳng xuống là xong, nhưng vì lợi ích chính trị và chủ nghĩa nhân đạo, quân đội vẫn quyết định tống Law Mayer đến từ đâu thì về chỗ ấy, tránh cho sau khi kết thúc chiến tranh thì bên kia giở mánh, nước C ăn cắp không thành vắc xin, đã giết chết con trai của phó tổng thống nước A.

“Law Mayer tạm thời được giữ trong nhà khách quân đội, tám giờ tối nay sẽ có người hộ tống anh ta lên máy bay, người phụ nữ Alpha bị trung úy Dương Xuân Thảo đánh thảm cùng gã to con mém bị cậu móc tim kia cũng theo cùng. Địa điểm cất cánh là sân bay thứ sáu phía Bắc hòn đảo, rất gần với bến cảng tàu sân bay mà cậu từng đi.”

Tư Nam liếc nhìn Thang Hạo, hình như cảm thấy hơi hứng thú: “Anh nói chuyện này với tôi làm gì?”

Thang Hạo bật cười: “Không có gì. Chỉ muốn để cậu biết…..hộ tống bọn họ là người của tôi, ánh mắt tuy không tốt, nhưng miệng thì rất kín.”

Tư Nam hất cằm, mấy giây sau mới nhếch một bên khóe môi: “Cảm ơn.”

Thang Hạo rất đàn ông gật đầu tỏ vẻ không cần thế đâu, đoạn quay người đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại.

“Đúng rồi, có một chuyện tôi chỉ tò mò………..”

Tư Nam im lặng tỏ ý hắn nói đi.

“Law Mayer từng nói với quân đội, khi cậu là đối tượng giám sát quan trọng của bộ đội White Eagle, từng dính líu đến vụ giết người hàng đầu bởi rất nhiều nạn nhân là Alpha nam. Một trong số đó là ở trong căn tin, cậu bảo mấy tên Alpha ngồi cùng bàn mình xéo đi, nếu đếm đến ba mà không xéo thì…………….”

Tư Nam bật cười: “Dùng một cái thìa đâm chết cả đám đó?”

Nụ cười này tuy không rõ rệt, nhưng kết hợp với gương mặt đẹp đẽ của hắn thì trông cũng khá dịu dàng; vậy nhưng phản ứng đầu tiên của Thang Hạo lại là ngầm kéo dài khoảng cách giữa hai người.

“Anh tò mò điều gì?”

“Ừm………….”Hầu kết Thang Hạo trượt xuống, “Thì ………….muốn biết chuyện này……..là thật hay………….”

“Thật đấy,” Tư Nam cười toe nói vậy, mặt mũi nom hơi ranh mãnh: “May mà vừa nãy anh chưa ngồi xuống.”

Thang Hạo im lặng hồi lâu, sau cùng giơ một ngón cái, xoay người ba chân bốn cẳng chạy mất.

“Tư Tiểu Nam!” Xuân Thảo nhảy nhót hớn hở xông vào, “Ý chà chen chết tớ rồi! Vẫn may còn chỗ của cậu!”

Nhan Hào với Quách Vĩ Tường vai kề vai đi đến, Chu Nhung theo thói chui đến bên cạnh Tư Nam, hai người dựa vào nhau, cả đội bắt đầu ồn ồn ào ào chia đồ ăn. Cách đó không xa, Đinh Thực và trung tá Kim Hoa cùng sóng vai đi ra khỏi đám người, nói với nhau mấy câu, Kim Hoa lễ phép nói tạm biệt, bưng cà mèn rỗng đi đến một góc khác của căn tin.

Đinh Thực vẫn mở to mắt đứng nguyên tại chỗ, một mực dõi theo bóng lưng đã mất dạng của cô, rồi mới buồn bã đi về phía bên này.

“Không không, Tư Tiểu Nam, vừa nãy chính anh trông thấy Thang Hạo chuồn từ chỗ này ra.” Chu Nhung gắp sườn xào của mình nhét vào trong miệng Tư Nam, chọc huyệt thái dương của hắn dạy bảo: “Giấu diếm tổ chức là không ích gì đâu nhé, thằng Thang kia không đáng để em ngoại tình đâu. Năm đó thằng chả từng báo danh 118 nhưng đách được chọn, sau về lại tiểu đội cũ tham gia tập trận giả, đánh một trận thảm hại 20: 3 với 118, từ đó kết thù giết cha đoạt vợ huyết hải thâm cừu……….”

Tư Nam bị chọc nên hơi bất mãn, vừa gặm xương vừa hầm hừ ứng phó.

“Hơn nữa Thang Hạo nổi danh là thằng tù trưởng Châu Phi (1), em biết ý của nó không? Trước khi tập trận giả, thằng chả có tung xúc xắc chọn doanh địa, có mười thì chín lần trúng ngay khu đầm lầy; mỗi khi cược bên tấn công hay phòng thủ, toàn dính phe tấn công, một bé tân binh đêm hôm khuya khoắt chuồn đi chùm bao tải anh, kết quả hôm đó vừa hay đổi trạm gác, chùm nhầm thằng chả thì chớ còn hung hãn đập cho Thang Hạo một trận……Thang Hạo….là thằng xúi quẩy trời sinh đấy.”

Mặt Tư Nam trông rất kinh ngạc, Chu Nhung vỗ bốp một cái vào mông hắn: “Hiểu chưa em? Đừng có chạy ra ngoài gặp hắn! Kẻo dính xui của thằng chả!”

“…………….” Tư Nam thì thào nói: “Ai dính xui ai còn chưa rõ kìa.”

“Cô ấy từ chối tớ rồi.” Đinh Thực đặt mông ngồi chen vào giữa Nhan Hào và Quách Vĩ Tường, mặt như đưa đám nói: “Tiểu Kim Hoa không muốn hẹn hò cùng tớ!”

Hai chàng kia dĩ nhiên lập tức an ủi động viên cổ vũ khuyến khích, chỉ có Xuân Thảo vừa há mồm ăn cơm vừa liếc khinh thường: “Đã bảo trước với cậu rồi, làm gì có kiểu hẹn hò trai gái gì mà rủ chạy bộ sáng sớm chứ, ai nêu ý kiến thúi hoắc này thế?”

Đinh Thực chưa kịp trả lời, Nhan Hào ù ù cạc cạc: “Chạy sáng sớm thì có gì không được? Không khí sớm mai trong lành lại còn ít người, hợp cho hai người yêu đương anh anh em em biết bao nhiêu á.”

“Chuẩn rồi chuẩn rồi.” Quách Vĩ Tường Like mạnh: “Chờ Tiểu Kim Hoa hết chạy nổi, Đại Đinh đúng dịp cõng cổ trên lưng, tim em kề tim anh, lãng mạn tình cảm hết biết, cán cân bạn trai tiêu chuẩn tăng liền à!”

“Đai Đinh sẽ nhân cơ hội kéo áo khoe cơ bắp! Perfect!” Nhan Hào nắm bàn tay: “Chỉ cần chạy hai bữa, chuyện ắt sẽ thành!”

Xuân Thảo: “…………..”

Chu Nhung dịu dàng nói: “Há mồm, a──”

Tư Nam mặt không cảm xúc há miệng, Chu Nhung xúc một thìa cơm lẫn sườn xào chua ngọt bón cho hắn.

“Đi mà nhìn Nhung ca anh ấy kìa.” Xuân Thảo đau đớn nét mặt đúng kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Trong đội chúng ta chỉ có mình ảnh thoát kiếp cún FA, ba người các cậu đùng mơ kiếm được đối tượng.”

Bông hoa của đội với quan nhị đại không chịu thua, lục tục tỏ ý Nhung ca hoặc mèo mù vớ cá rán [chẹp──] hoặc kiếp trước đã cứu cả dải ngân hà. Nếu người ảnh gặp không phải Tư Nam, mà là một em Omega đầu không chập cheng, ảnh tuyệt đối sẽ bị người ta giơ chân đạp nát trứng ngay từ lần đầu đi cua rồi.

Đại Đinh gục đầu ủ rũ ăn hết cơm, kéo bước chân nặng trịch cùng đồng đội ra khỏi căn tin, bỗng trông thấy Kim Hoa quay lưng về phía họ, đang tập trung hết sức lật nhìn một quyển sổ tay trên sân thể dục gần đó.

Trong mắt người bình thường, trung tá Kim Hoa là bông hoa cao không với tới của quân đội, nhưng trong bản miêu tả chém thêm mười tám lần chọn lọc của Đinh Thực, Kim Hoa là cô thôn nữ xinh đẹp vừa dịu dàng lại hay e thẹn, khi xấu hổ sẽ uốn éo người giậm chân, đấm yêu vào ngực Đinh Thực, nhõng nhẽo: “Làm em bay mất nửa linh hồn rồi nè!”

──Bài miêu tả này khiến Tư Nam có tưởng tượng sai lệch hơi bị lớn, vì thế sau này khi hắn tận mắt trông thấy trung tá Tiểu Kim Hoa, đã nghiêm túc nghi ngờ đó đách phải cú đấm yêu e thẹn lên ngực Đinh Thực, mà phải là một đấm nặng trịch của King Kong, còn cái câu “bay mất nửa linh hồn” thì là Đinh Thực lên cơn nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ ý.

“Bỏ đi thôi, Đại Đinh ơi.” Xuân Thảo thật lòng thật dạ nói, “Cậu nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của cậu đi, tuấn tú lịch sự, tương lai sán lạn thế này………tìm một người khác không được sao, cớ sao cứ phải treo cổ trên một cành cây thế. Hay là cậu theo đuổi Nhan Hào đi, bông hoa đội mình có kém Tiểu Kim Hoa đâu?”

Đinh Thực đau lòng gần chết, lắc đầu nguầy nguậy.

Nhan Hào nói: “Anh thật có một cảm giác vi diệu rằng mình bị ghét bỏ.”

Quách Vĩ Tường lập tức đi ra giữ gìn mặt mũi cho 118: “Bậy nào! Bông hoa đội ta rõ ràng xinh xắn hơn tiểu Kim Hoa nhé!”

Nhan Hào: “……….Chém tiếp nữa anh táng chú nhé!”

Cả đội tiếp tục cuộc tranh luận nhạt nhẽo “Rốt cuộc Nhan Hào hay trung tá Kim Hoa ai xinh hơn ai ” cùng “Giữa Nhan Hào với trung tá Kim ai có khả năng lên ngôi hoa hậu quân đội”, đùn đùn đẩy đẩy đi qua sân thể dục. Tư Nam thoáng nhìn về phía sau, chỉ thấy bóng dáng Kim Hoa càng ngày càng xa, đột nhiên nói một câu:

“Cậu muốn hẹn hò cùng cổ thật à?”

Đinh Thực sững sờ rồi sau đó mới ngộ ra hắn đang hỏi mình, bèn tủi thân gật gật đầu.

Tư Nam nghiêm túc nói: “Tôi dạy cậu một chiêu, nhìn kĩ nhé.” Nói xong bèn ngoái đầu đi về phía sân thể dục.

Cả đội chưa hiểu mô tê gì, chạy đến trốn sau gốc cây xa xa, nhìn Tư Nam đút hai tay vào quần, trực tiếp đi đến trước mặt trung tá Kim Hoa, người sau kinh ngạc ngẩng đầu, thình lình đụng phải gương mặt lạnh băng của Tư Nam.

Ở Tư Nam có sự khác biệt rõ rệt với các Omega khác, trên người hắn luôn có một loại hơi thở sát phạt quyết đoán. Dù là khi đi, đứng hay yên lặng ngồi một chỗ, hoặc lúc hắn mỉm cười, khí chất tôi luyện từ hai mươi năm huấn luyện tàn khốc của bộ đội White Eagle gắn chặt trong linh hồn, không che giấu tỏa ra từ mỗi lỗ chân lông kia, thật sự khiến lòng người ớn lạnh.

Mặc dù Kim Hoa phụ trách quản lý sự vụ hàng ngày của Sở nghiên cứu, nhưng chưa từng trò chuyện riêng khi hắn đang trong trạng thái tỉnh táo bao giờ, thế nên ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã thoáng rùng mình, sống lưng thẳng tắp theo bản năng: “Xin hỏi cậu……….”

Tư Nam hỏi: “Cô là ai?”

“Tôi là người phụ trách kết nối với truyền đạt mọi chuyện hàng ngày giữa quân đội và Sở nghiên cứu…………….”

“Có quan hệ gì với Đinh Thực đội chúng tôi?”

Kim Hoa: “………..Ầy……….”

Sau gốc cây, Đinh Thực gắt gao ôm ngực, nom như sắp xỉu tới nơi, Quách Vĩ Tường cố gắng vỗ mạnh vào lưng cậu ta: “Ráng chịu đựng! Anh em! Ráng chịu!!”

“Thực ra cũng không có quan hệ đặc biệt gì tới tôi, tôi……….”

Tư Nam rất bình tĩnh ngắt lời cô: “Đinh Thực là người đã có gia đình, mong cô tránh xa cậu ấy một chút.”

“Gọi lính quân y!” Nhan Hào hoảng sợ cực kì: “Đinh Thực không ổn rồi, nhanh! Gọi lính quân y!!”

Kim Hoa vô cùng lúng túng, vô ý thức lùi về sau, run giọng nói: “…………Hả?”

Tư Nam quan sát kĩ càng cô, y như vị huấn luyện viên thiết huyết đứng dưới cái nắng gắt năm đó, lãnh khốc đánh giá học viên Alpha không rõ sống chết của mình, mãi đến khi cơ mặt trên gò má Kim Hoa rõ ràng thít chặt vì căng thẳng mới thôi.

“Đinh Thực vẫn yêu cô gái trong thôn.” Tư Nam nhìn vào hai mắt Kim Hoa, giọng nói nhẹ nhàng mà chầm chậm: “Cô gái đó là người liên lạc khẩn cấp cậu ấy chỉ định, cũng là người nhận tiền lương hưu. Trên chuyến hành trình, có bao Omega có ý yêu đương cùng cậu ấy, nhưng tất cả đều bị từ chối, Đinh Thực nói sâu trong trái tim, cô gái ấy là tình yêu duy nhất trong cuộc đời mình.”

“Thế nên cô tránh xa cậu ấy ra.” Tư Nam ngừng lại, vẫn chưa hết ý nên nói thêm một câu: “Đừng có phá hoại cuộc sống đoàn kết và bình yên của tổ chức.”

Kim Hoa: “………………………..”

Tư Nam quay người bỏ đi, trung tá Kim Hoa đứng bất động dưới ánh nắng hồi lâu, trái tim cứ đập thình thịch.

Đinh Thực cuối cùng đã té xỉu.

Đinh Thực được cả đội ba chân bốn cẳng nâng về kí túc xá, Nhan Hào quạt quạt cho cậu ta, Xuân Thảo chạy đi lấy nước, Chu Nhung tự tay ra sức day mạnh huyệt thái dương, Đinh Thực hồn dạt phương nào rốt cuộc đã tỉnh dậy, tới đây mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tư Nam không được ai khen ngợi, cảm thấy rất ư tủi thân, ngồi thu lu trên ghế dài không thèm hé răng, y chang một bé mèo ủ rũ. Chu Nhung thầm muốn hỏi hắn đã nói gì với Kim Hoa, song giữa lúc rối loạn nên không có kịp, bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng gõ cửa, một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Đinh Thực có đây không?”

Tất cả mọi người cùng: “………………………”

Đinh Thực: “Tiểu Kim Hoa!”

Thoáng chốc, Đinh Thực được bơm máu sống dậy, xộc ra ngoài cửa. Mọi người tò mò ló đầu ra ngoài khung cửa, chỉ thấy trung tá Kim Hoa chắp tay sau lưng đợi trên hành lang, sắc mặt hơi hồng, cắn cắn môi.

Đinh Thực đứng bên cạnh cô, hai người mắt to trợn mắt nhỏ, lát sau gương mặt đen đen đẹp trai thành thật của cậu ta thế mà cũng dần dần đỏ lên, lắp ba lắp bắp:

“Chuyện……………..chuyện gì?”

Kim Hoa hiếm có lúc mất tự nhiên, mãi mới nhỏ giọng nói:

“Anh tiền lương hưu…………..chỉ viết tên tôi, thế không ổn đâu. Hơn nữa tuổi còn trẻ, nói chuyện này………không may mắn…………”

Vì thế Tư Nam cứ như vị anh hùng khải hoàn, được mọi người vây chặt đưa về phòng, đối đãi trọng thể. Nhan Hạo quạt mát cho hắn, Xuân Thảo chạy đi lấy nước, Quách Vĩ Tường ngoan ngoãn tôn kính gọt táo; Chu Nhung dùng tăm xiên từng miếng, tự tay bưng đi đút cho hắn ăn.

“Cao thủ cua gái!” Mọi người phục sát đất, “Sau này mấy con cún bọn tớ nhờ cậu chỉ dạy hết nhá!”

Tư Nam hừ nói: “Đã bảo Nhung ca các cậu bị tôi dùng mánh câu tới tay mà lị, các cậu cứ không tin cơ.”

***

Đinh Thực nắm chắc cơ hội này, không về cả chiều, tới giờ cơm tối cũng không thấy bóng dáng. Quách Vĩ Tường lén đi điều tra, nói trung tá Kim Hoa ăn cơm ở Sở nghiên cứu, Đinh Thực giống y con Dobermann nhong nhong chạy theo.

“Thượng tá Chu?” Một cậu lính cần vụ đi đến cúi chào: “Trung tướng Trịnh bảo tôi truyền lời, sau giờ ăn tối mời anh đến văn phòng của ông ấy, có chuyện cần bàn bạc.”

Cái thìa xúc cơm của Tư Nam khựng lại, song trông Chu Nhung như đã đoán trước, cười gật đầu nói: “Được.”

Những người khác không biết chuyện gì, cũng chẳng hỏi han. Sau bữa tối, Chu Nhung bảo mọi người về kí túc, khẽ hôn lên thái dương Tư Nam, mặt mày như thường, đi đến phòng của trung tướng Trịnh.

Tư Nam rớt về sau hai bước, quay đầu nhìn bóng lưng y.

Sắc trời dần tối, gió biển thổn thức, cái áo khoác rằn ri của Chu Nhung mở tung, vạt áo khẽ lay động trong cơn gió. Y người cao chân dài, lại từng được huấn luyện bài hành động cử chỉ nghiêm khắc nhất, dáng điệu đi bộ thực rắn rỏi với đẹp trai hết sức; song vì sống trong đám bộ đội 118 lưu manh bấy lâu, nên luôn có vẻ bất cần và thờ ơ.

Tựa như một con hổ, răng nanh trắng sáng sắc nhọn, nửa tỉnh nửa mê gào lên từng tiếng gầm như trầm thấp từ trong cổ họng.

Tư Nam nhìn đi chỗ khác, quay người hướng về phía Bắc.

Nằm ở phía Bắc hòn đảo, gần bến cảng, là sân bay thứ sáu của quân đội.

Tám giờ tối, hai chiếc xe quân đội chạy như bay từ nhà khách rồi dừng ngay cạnh sân bay. Tư Nam đẩy cửa bước ra, Law Mayer được vài binh sĩ nghiêm túc trông giữ chui ra khỏi xe.

Trong nháy mắt gió thổi bay tóc anh ta, Law Mayer híp đôi mắt, trông thấy một bóng dáng lẳng lặng đứng yên ở đằng trước.

──Chẳng cần đến ánh đèn pha của máy bay trực thăng, dù nhắm mắt anh ta cũng có thể nhận ra đó là ai.

“Noah,” Law Mayer cười khàn khàn nói.

Tư Nam ngoảnh đầu: “Xin lỗi tôi đây họ Chu, anh gọi nhầm rồi.”

(1) Tù trưởng Châu Phi: Trên ngôn ngữ mạng, nó có nguồn gốc từ xác suất của trò rút thăm may mắn, chỉ đến số xui của mọi người. Số xui -> mặt đen ->người da đen ->người Châu Phi -> tù trưởng Châu Phi. Nói chung là tù trưởng Châu Phi ý chỉ số nhọ không ai bằng.
Bình Luận (0)
Comment