Người Bên Gối Lạnh Lùng

Chương 18

Một ngày nghỉ vào trưa , luật sự Vưu thình lình đến thăm.

Khi anh thấy trước bàn ăn là một đôi vợ chồng yêu đương cuồng nhiệt, thì ông biết nhiệm vụ của mình hoàn thành.

“Xem ra hai người đã trải qua mĩ mãn như vậy, bố anh trên trời có linh thiêng cũng thõa mãn rồi”.

“Luật sự Vưu, ngài ăn no chưa? Có muốn cùng nhau ăn không?”. Đường Ngữ Thi mặt hạnh phúc cười với ông.

Phan Nghị nhìn lại có điểm không vui, anh vốn là lạnh lùng khó chịu, không muốn thừa nhận tự nhiên mình vô cùng quan tâm Đường Ngữ Thi, quan tâm đến thế nhưng lại ăn dấm của luật sự Vưu!

“Tôi liền không khách khí”. Luật sự Vưu nhìn mặt mà nói chuyện, vẫn ngồi đối diện hai người.

Đường Ngữ Thi một tay thêm cơm, Phan Nghị từ đầu tới cuôi đều là gương mặt lạnh nhạt, không giận không cười.

“Đường tiểu thư, cô còn muốn rời khỏi nơi này không? Tôi có thể giúp cô xử lý vấn đề một nửa tài sản nhà họ Phan”. Luật sư Vưu cố ý nói cho Phan Nghị nghe.

“Tôi không muốn số tiền này”. Cô khoát khoát tay.

Phan Nghị nhìn cô một cái, “Em chẳng nhẽ chê nhà họ Phan cho em quá ít sao?” Đường Ngữ Thi kinh ngạc nhìn anh. Chẳng lẽ, anh vẫn quan tâm đến vấn đề này hơn cô sao?

“Nếu như em cảm thấy quá ít, anh có thể đem một nửa còn lại cho em, chỉ với điều kiện em phải vĩnh viễn là vợ anh”. Anh dịu dàng cười với cô.

Thì ra là như vậy! Anh đang trêu cợt cô, hại cô giật mình.

Đường Ngữ Thi cũng cười yếu ớt. “Em có thể không lấy tiền, nhưng em chỉ muốn một mình anh!”.

Phan Nghị nghe, không để ý có luật sư Vưu tại đây, lập tức cho cô một màn triền miên lưỡi hôn.

Luật sư Vuu nhìn cũng cảm thấy ngại ngùng, ông cố ý ho nhẹ một tiếng, không có phản ứng, hai tiếng vẫn không có phản ứng, ông liền khụ mấy tiếng, đường ngữ Thi nhanh đẩy Phan Nghị ra, mặt đỏ ứng.

Phan Nghị trợn mắt nhìn luật sư Vưu một cái, hi vọng ông có thể nhanh rời đi một chút.

Luật sư Vưu lại làm như không thấy, nhàn nhã mở miệng. “Hai người cũng coi tài sản nhà họ Phan như trên, tôi nghĩ có một ứng viên thích hợp hơn sớm ra khỏi lò rồi, có phải hai người nguyện ý đem toàn bộ sản nghiệp cho người này không?”

“Người nào?” Phan Nghị thuận miệng hỏi.

Hiện nay anh cảm thấy tình yêu so với tiền bạc quan trọng hơn nhiều, anh có vợ, coi như không có tài sản thừa kế cũng có thể tự làm ra công ty, căn bản cũng không khẩn trương lắm.

“Là ai?” Đường Ngữ Thi vội vã cuống cuồng nhìn lấy luật sư Vưu, thở cũng không dám thở mạnh.

Luật sư Vưu thấy Phan Nghị không chút lo lắng nào, ông cũng không nhẫn nhịn nhìn Đường Ngữ Thi khẩn trương, công khai nói. “Con của hai người”. Phan Nghị giương môi cười nói : “Không thành vấn đề!”.

“Nhưng trong bụng của tôi còn không có……” Đường Ngữ Thi lo lắng buồn bực.

Phan Nghị ở bên tai cô nói. “Chuyện này còn không đơn giản sao, chúng ta cố gắng mấy lần thì có!”. Gương mặt cô ửng hồng, muốn nói mà thôi.

Luật sư Vưu nhìn đôi tình nhân trước mắt, không khỏi ngửa đầu lên trời, đầu hiện lên dung nhan của tổng giám đốc Phan lão xưa. Bằng hữu à, chúng ta thành công rồi!

“Cái gì? Em phải đi học? em còn muốn ở kí túc xá?” Phan Nghị giận không thể đè nén.

“Em đã thi đậu, cũng đã giao nộp học phí rồi….”

“Chúng ta là vợ chồng, em làm chuyện như vậy thì phải nói cho anh một tiếng chứ”. Nửa dưới của anh chống đỡ cô, đỉnh nam tính dính lấy chất ngọt của cô, anh gia tăng tốc độ ma sát lấy khe hở.

“Ừ…..”

“Em đi ra ngoài ở, ngộ nhỡ em lại ướt, làm sao em làm được?”

“Anh…. Em sẽ không á!”

“Sẽ không? Cái này là cái gì?” Đầu ngón tay của anh sờ vào miệng hoa huy*t, vung lên, chất nhầy trơn trợt ở trước mắt cô. Mặt cô đỏ bừng, “Anh….”

Anh trức tiếp nhét vào miệng cô, “Ăn thật ngon chứ?”

Mặt cô càng hồng hơn, muốn ói, lại không dám ói, phun ra nuốt vào không phải, khó trả lời.

Anh hôn cô, khiến mùi hoa tân vào trong miệng anh, anh khuấy động lấy lưỡi của cô, giống như làn nước xoáy nhiệt tình muốn đem cô cuốn vào tình yêu.

“Thi Thi, không nên đi học”.

“Nhưng em muốn đi học…..”

“Đồng ý với anh, không cần ở bên ngoài, anh với tài xế đi đón đưa em lên, tan lớp”. “Em không biết…..”

“Em chịu được anh sao?” Anh ra sức chạy nước rút, không để cho cô tự chủ kêu lên.

“A…..”

“Em cũng yêu thích anh đối với em như vậy, nếu như em ở kí túc xá, chúng ta không thể như vậy”. Hông của anh không ngừng trước sau ra vào, trong cơ thể cô cuộn chấn động lớn hơn.

Anh ra vào chậm dần, cuối cùng dừng lại. “Không cần ở đó, đồng ý với anh, đồng ý thì anh liền tiếp tục”.

“Ách…. Tốt……” Lối giữa của cô nóng rực đem anh hấp thụ, anh lấy được đáp án hài lòng liền nháy mắt tăng nhanh động tác.

Anh muốn cho cô sớm mang thai! Chỉ cần cô mang thai, anh liền có lí do thích đáng để cho cô nghỉ học chờ sinh con!

Anh liên tục ra vào nơi non mềm của cô, mạnh mẽ không giảm, thậm chí càng thêm cuồng dã, cô không mang thai càng khiến anh càng điên cuồng…..

Cô mãnh liệt run sợ, co quáp, cả người co rút như bị điện giật…..

Anh cũng đạt được cao trào, gào thét lấy, ở trong thật sâu cơ thể cô bộc phát vô số mầm móng, vẫn còn không muốn vì vậy mà dừng lại.

Đường Ngữ Thi cảm thụ được tình yêu của anh, còn có tình dục nồng đậm của anh.

Về phần hai người giống như tình yêu đại chiến không ngừng này đến bao giờ thì kết thúc đây?

Cái này phải hỏi người trong cuộc rồi…..

Có một câu nói, người gặp chuyện tốt thì tinh thần thoải mái.

Đối với Đường Ngữ Thi mà nói, cô với bề ngoài lạnh lùng, nội tâm cháy bỏng sa vào tình yêu của người bên gối mình, cô cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật hạnh phúc, rất ngọt ngào.

Tại Phan Nghị cố gắng bám riết không tha, trong bụng Đường Ngữ Thi lại đang chứa đựng kết tinh tình yêu của hai người, Phan Nghị cũng đương nhiên yêu cầu Đường Ngữ Thi tạm nghỉ học để chờ sinh con.

“Em muốn đi học hơn một tháng mà muốn em tạm nghỉ học, em chỉ mang thai chứ không phải bệnh nhân, hơn nữa ở trong nhà thật nhàm chán, trước kia nghỉ hè khiến em buồn bực chết”.

Đường Ngữ Thi không nhịn được than phiền với Phan Nghị, ánh mắt lại càng bất thường liếc về phía anh, cố ý khiến lòng anh áy náy.

“Anh hiểu rõ trước kia anh đối với em quá lạnh nhạt, anh đang cố gắng sửa lại”.

“E hèm!”. Cô cố ý làm bộ làm tịch, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

“Anh ngày ngày trở về cùng em ăn trưa”. Phan Nghị đề nghị.

Đường Ngữ Thi lắc đầu.

Cô biết anh bận rộn công việc, còn chưa có hư như vậy muốn anh, ngộ nhỡ thân thể anh mệt mỏi như vậy, cô cũng đau lòng.

“Anh dẫn em đi vào công ty với anh”. Đường Ngữ Thi lại lắc đầu.

Cô làm cộng sự của anh một chữ còn không biết, hơn nữa đi cùng khiến anh phân tâm, làm việc mất công.

“Anh bảo công ty xin nghỉ phép, cùng em đi chơi”. Đường Ngữ Thi trong lòng vui mừng, nhưng lại tận lực hiện rõ nét mặt thờ ơ của mình.

“Anh ở trong công ty bận rộn nhu vậy, anh có thể bỏ mấy ngày? Một ngày? Hai ngày?”

“Ít nhất một tuần lễ, nhiều nhất hai tuần lễ. Chúng ta sau khi kết hôn vẫn chưa đi tuần trăng mật, em muốn đi đâu, anh đều cùng đi với em”. Phan Nghị dịu dàng đưa mắt nhìn mặt cô, vẻ mặt mềm mại như có thể nhéo ra nước.

“Thật?” Ánh mắt của cô rực sáng say lòng người.

“Thật.”

“Không nói dối?”

“Không nói dối!”. Phan Nghị nhẹ nhàng ôm Đường Ngữ Thi vào trong ngực, khẽ vuốt lấy lưng cô, má hồng mềm mại.

“Trước không xứng với anh, nơi vắng vẻ của anh, em sẽ dùng thời gian sau này đến trả”.

“Anh tin vậy”. Anh chân thành tha thiết ánh mắt ấm áp nhìn cô, khiến cô cảm thấy vô cùng

hạnh phúc.

“Chỉ là…..” Anh đột nhiên chần chừ.

“Thế nào? Anh lại muốn cái gì? Không thể dẫn em đi chơi sao?”

“Em mới vừa mang thai hơn một tháng, anh không biết có thể dẫn em đi xa nhà được không”.

“Em mặc kệ, em muốn đi chơi”. Cô làm nũng ăn vạ. “Anh không thể nói dối, anh không thể nói dóc”. Phan Nghị khuất phục, gật đầu một cái, nhẹ vặn lấy chóp mũi của cô. “Thật là hết cách với em!”

“Hi!”. Đường Ngữ Thi cười ngọt ngào.

“Em còn chưa nói, em muốn đi đâu mà?”

“Em thích Nhật Bản, thích Hà Lan, thích Singapore, thích châu Âu, thích châu Úc, thích California, thích Anh quốc…..” Cô nắm chặt lấy đầu ngón tay, vừa nói vừa đếm lấy, mười đầu ngón tay cũng không đủ.

Phan Nghi càng nghe lông mày càng nhíu chặt, cuối cùng cũng phải hô ngừng.

“Không được!”. Đường Ngữ Thi nhìn mặt nghiêm túc của anh, bẹt bẹt miệng, hốc mắt hiện lên màn lệ, chuẩn bị khóc.

“Anh không phải nói không thể đi những nơi này, ý anh là, lần đầu mà đi nhiều nước thế này, chúng ta sẽ rất mệt, thân thể bây giờ của em rất nhạy cảm, anh cũng hy vọng không để em quá mệt mỏi”.

“Em không có nói em muốn đi những nước này, em chỉ nói là em thích những nước này mà thôi!”. Đường Ngữ Thi dáng vẻ vô tội.

“Ý của em là…. Trước mắt em không có tính toán đi những chỗ này? Em đang trêu chọc anh sao?” Ánh mắt của anh nặng nề. Đường Ngữ Thi dí dỏm cười một tiếng, hai tay đặt bên cạnh miệng anh, ra bên ngoài lôi kéo, cố ý trêu đùa anh.

“Ai bảo anh trước bắt nạt em, bây giờ thỉnh thoảng cũng phải để em bắt nạt, như vậy mới công bằng!”.

“hiện tại anh cưng chiều em như vậy, em đều bò lên đầu anh giương oai rồi”. Phan Nghị nghiêm mặt lên. Đường Ngữ Thi lè lưỡi, cười một tiếng, tiến sát vào trong ngực chồng.

“Cái này thể hiện rằng chồng thương em sao! Em rất hạnh phúc nhé!” Phan Nghị nghe vậy, cúi đầu mút chặt môi của cô, ngàn vạn rung động cũng là do nụ hôn này thể hiện ra.

Cô bị anh hôn đến không thở được, không thể không đấm nhẹ vào lồng ngực anh, nhắc nhở anh kết thúc. Anh còn chưa hết buông cô ra, cô thở gấp lấy hơi thở, đáy lòng lại tràn đầy ngọt ngào.

Đường Ngữ Thi nhẹ liếc anh một cái, nhìn ra ánh mắt của anh có dục vọng nồng nặc. Cô cười kêu một tiếng, “Hiện tại không được!”. Bởi vì cô có thai hơn một tháng rồi!

Thời kì đầu mới mang thai, thầy thuốc căn dặn rất kỹ, tốt nhất không nên sinh hoạt vợ chồng.

Phan Nghị gật đầu một cái “Thật đáng tiếc”. Mặt Đường Ngữ Thi lại càng hồng.

“Anh cũng chỉ biết nghĩ chuyện như vậy sao?”

“Chuyện gì?” Anh giả bộ ngu.

“Là được….” Mặt cô đỏ tới mang tai. “Chính là ------“

“Hả?” Nhìn cô đỏ mặt cũng là một niềm vui.

Cô khoát khoát tay, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, “Không có việc gì!”

Phan Nghị bật cười, “Gần đây em hay đặc biệt trêu cợt anh”.

“Hi”. Cô không phủ nhận. “Em bảo bây giờ anh là người thân nhất của em, em không trêu cợt anh, còn thể trêu ai đây?”

“Em nhé!”. Phan Nghị lại muốn siết chặt chop mũi của cô, nhưng mà lần nãy bị cô tránh được.

Đường Ngữ Thi cười tươi như hoa, Phan Nghị cũng lộ vẻ mỉm cười.

Cô nhìn anh, cảm thấy thật vui vẻ, thật là mỹ mãn. “Nghị…..”

Phan Nghị nâng mặt của cô lên, vẻ mặt vô cùng quý trọng nhìn một cái không sót gì.

“Chúng ta không cần ra nước ngoài, chỉ cần có anh ở bên cạnh em là tốt rồi”.

“Em muốn ở Đài Loan hưởng tuần trăng mật sao?”

“Ừ. Chúng ta tự lái xe đi du lịch được không? Từ đầu đất nước đến cuối nước Đài Loan”.

“Chỉ cần em thích, đều không thành vấn đề”.

Đường Ngữ Thi toàn thân chấn động, lộ vẻ xúc động không dứt, nước mắt chậm rãi mà chảy xuống.

“Tại sao lại khóc? Không thể ra nước ngoài nên em hối tiêc sao? Chờ em sin hem bé xong, khi nào bé được gần tháng, chúng ta có thể đem em bé cho bà vú nuôi, hàng năm anh sẽ đưa em đi tuần trăng mật, mỗi năm đi một nước, cho đến khi em mãn nguyện thì tốt. Như vậy được không?” Anh giúp cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

“Em thật rất vui mừng”. Đường Ngữ Thi tinh thần nhộn nhạo, toàn tâm toàn ý thừa nhận tình cảm mặn nồng của anh.

Hai người bọn họ,thân thể kề chặt bên nhau, hai tâm linh kề cận bên nhau, không còn bất kì hiểu lầm, bất cứ chuyện gì có thể tâm sự với nhau là được rồi.

Đường Ngữ Thi xinh đẹp cười một tiếng.

Cô thật vui vẻ!

Cô rốt cuộc đã đạt được ước mơ của mình!

Đường Ngữ Thi thật muốn đem tin mình đã tìm được người đàn ông tốt cho mọi người cùng biết.

Chỉ là với cô, mọi người của cô chính là hai tri kỉ tốt nhất kia.

Cô gọi điện thoại cho Thương Ly Yên, mà Thương Ly Yên nhận được cuộc điện thoại của cô, không hề chuẩn bị tinh thần, choáng ngay tại chỗ.

“Ly Yên, tớ đã có bầu hơn một tháng, cậu với Huệ Tâm có thể thành dì rồi”. Đường Ngữ Thi vui vẻ nói, mắt Thương Ly Yên dù không thấy được, nhưng cũng đoán ra là vui mừng.

“Chúc mừng……” Thương Ly Yên từ nội tâm chúc phúc nói.

“Cậu với Huệ Tâm cũng phải cố gắng lên! Có thể tìm được người như vậy rất hạnh phúc, tớ cũng hi vọng hai người các cậu có thể cùng nhau lấy được hạnh phúc”. Đường Ngữ Thi ngọt ngào cười nói.

“Ngữ Thi, không ngờ cậu lại có thể biết lúc tớ theo Huệ Tâm trước mặt, xem ra tớ với Huệ Tâm phải cố gắng thật tốt rồi!”.

“Tớ cũng không ngờ được…. anh ấy bề ngoài thì lạnh lùng, khó chịu như vậy lại có thể nhiệt tình như lửa…..” Cô thẹn thùng cười duyên.

“Khó trách bảo sao cậu lại mau mang thai thế!”. Thương Ly Yên không khỏi đùa giỡn nói.

“Ai nha, đừng nói về tớ, các cậu cũng phải nhanh tìm một nửa kia nhé, tớ hi vọng ba người chúng ta đều có thể tìm được người của mình”. Đường Ngữ Thi từ đáy lóng nói.

“Ngữ Thi, lòng của cậu mềm yếu quá, cậu nhất định không có bỏ rơi tên khối băng lạnh lùng kia chứ?”

“Hư! Anh ấy đang dựa bên cạnh tớ, Ly Yên, hiện tại tớ không thể gọi anh ấy là khối băng nữa rồi”. Tay cô đặt ở ống nói bên cạnh, âm lượng nhỏ đi.

“Thật ra thì tớ cũng thử không để ý tới anh ấy, nhưng anh ấy lại có thể biến thành người khác, đối với tớ rất tốt, tớ cảm thấy rất vui vẻ, không thể nhẫn tâm không để ý tới anh ấy, đem anh ấy bỏ rơi”. Cô vừa nói vừa nhìn đắm đuối Phan Nghị.

“Thật hâm mộ cậu….. người đàn ông đó đã bị cậu săn trúng, hơn nữa nghe lời cậu. Anh ta đối với cậu tình cảm như vậy, đến chết cũng không đổi!” Thương Ly Yên trong lời nói có phần ao ước, cũng có phần đố kỵ.

Tình yêu của cô….. phải khi nào mới có thể nở hoa kết trái đây? Sợ rằng vẫn không biết bao giờ!

Vẻ mặt Đường Ngữ Thi tươi cười, vui mừng nhướng mày.

“Ừ, anh ấy đối với tớ rất tốt”.

Nói đồng thời lời này, cô đặt lên tay lền bàn tay của Phan Nghị vẫn đặt trên eo cô, nhìn nhau cười một tiếng, tình ý dạt dào khiến người phụ nữ ở điện thoại kia cũng muốn chia sẻ.

“Ngữ Thi, chúc mừng cậu”. Thương Ly Yên hâm mộ nói, cũng không quên chúc mừng.

“Cám ơn”. Đường Ngữ Thi cười ngọt ngào, âm thanh dịu dàng.

“Cuộc tranh tài này, lúc đầu tớ tự tin vô cùng, không ngờ vẫn có người nhanh chân đến trước. Tiếp đó, tớ với Huệ Tâm so tài, hai người chúng tớ vẫn còn một người tạo điều kiện cho người

kia sai khiến, câu trước tiên phải xem cậu muốn quà tặng gì đi đã”.

“Tớ….. tớ chỉ hi vọng cả ba người chúng mình có thể lấy được hạnh phúc…..”

“Cậu quá thiện lương, Ngữ Thi”. Thương Ly Yên kéo kéo môi. “Chỉ là như vậy cũng không được! Cái người này nói gì, tớ liền sẽ không quá tích cực đi tranh dành tình yêu của tớ”.

“Vậy tớ giữ bí mật trước! Ly Yên, cậu phải cố gắng lên nhé! Chúng ta cùng nhau hạnh phúc”.

Cô muốn quà tặng à….. cô đã nghĩ tới, cô muốn Thương Ly Yên cùng Lam Huệ Tâm làm mẹ nuôi của con cô!

Hi! Chỉ là tạm thời không công khai, đợi khi nào hai người cùng tìm được tình yêu, cô mới chịu nói ra.

“Lịch,cùng nhau hạnh phúc. Chúc tớ có thể được như ý nguyện đi!” Thương Ly Yên tự giễu nói.

“Nhất định có thể!”. Đường Ngữ Thi hiện tại đắm chìm trong bể tình, toàn thân cao thấp được người yêu sâu đậm che chở lấy.

“Tớ có dự cảm, cả ba người chúng ta cũng sẽ lấy được hạnh phúc”.

Đường Ngữ Thi nhìn một chút sang bên Phan Nghị, Phan Nghị cho cô một nụ cười lớn.

“Đã quá 5 phút đồng hồ rồi”. Anh dùng môi ngữ nói.

Bọn họ ước định cẩn thận, cô chỉ nói 5 phút điện thoại, những thời gian khác đều phải cho anh.

Hết cách rồi, bởi vì quá yêu cô, anh không khỏi trở nên ngang ngược….

“Tớ muốn cúp điện thoại nha!”. Đường Ngữ Thi thấy sắc mặt chồng không vui, vội vàng cúp điện thoại, lấy hôn che lại chồng không vui kia.

Ông xã của cô a…. cô cả đời dựa vào…. Cô đương nhiên muốn lấy lòng anh thật tốt!

Hết!
Bình Luận (0)
Comment