Người Bên Gối Lạnh Lùng

Chương 2

“Qúa hoang đường! Thật sự là quá hoang đường!”

Nội dung một phần di chúc khiến một người đàn ông vốn từ trước đến giờ rất tỉnh táo mà bây giờ không khỏi tức giận.

“Thật sự quá hoang đường đấy! Ông đã mất rồi còn vẫn còn thắng được ván cờ này!”.

Người đàn ông cực kì tức giận mà vẫn không dám tin, anh vốn có một cuộc sống yên tĩnh mà do một phần di chúc này mà sắp có sự thay đổi lớn.

“Ông cho rằng là tôi liền mặc định cho ông định đoạt sao? Tại sao bắt tôi cưới một phụ nữ không quen biết gì chứ?”

Một lần nữa nhanh chóng xem nội dung di chúc, chỉ cần anh bằng lòng kí tên, là có thể tiếp thu sản nghiệp của bố anh, một tập đoàn xí nghiệp lớn với 2 mảnh đất được chia ra ở gần sườn núi, cộng lại cũng giá trị gần tỷ cái biệt thự. Chỉ cần anh nhất định phải thay cha anh, nhận nuôi một cô con gái nuôi, và có trách nhiệm lấy cô làm vợ.

Đường Ngữ Thi!

Anh cắn răng nghiến lợi nhớ 3 chữ này, trong lòng có nhiều phẫn uất, bất bình.

Tại sao đã mất rồi, mà vẫn hy vọng trở thành chúa tế cuộc đời của anh chứ?

Hồi còn trẻ, anh vì bất mãn bố của anh toàn theo ý của mình, sắp đặt cuộc đời của anh mà một mạch anh rời khỏi nhà, ở ngoài tìm tòi học hỏi,làm việc, mặc dù trước mắt chỉ là trưởng phòng của một công ty nhỏ, ít nhất là đã có nền tảng tiến lên, coi như không hổ thẹn với lương tâm.

Di chúc cũng nói, nếu anh trong vòng ba tháng không kết hôn với người phụ nữ này, anh sẽ không còn cách nào thừa kế toàn bộ tài sản, mà tài sản sẽ để lại cho Đường Ngữ Thi.

Anh không làm theo, có nghĩa toàn bộ tài sản sẽ để lại cho một người phụ nữ xa lạ vốn không có quan hệ này sao?

Anh cảm thấy di chúc thật ngứa mắt, không muốn tiếp nhận, chỉ muốn xé nát ra.

Vậy mà, anh hít sâu mấy hơi, tạm thời kiềm chế lửa giận.

Anh không thể xúc động như vậy!

Đường Ngữ Thi rốt cuộc là hạng người gì? Tại sao có thể có được toàn bộ tài sản của nhà họ Phan chứ?

Lúc anh không có ở bên bố mình, thời gian đó, cô đã diễn trò gì vậy?

Di chúc nói rõ là “ con gái nuôi”, nhưng đơn giản như vậy sao? Cô không phải là lẳng lơ, hám của sao? Nếu không bố anh từ trước đến giờ có thể bận tâm tới quyền lợi của cô chứ?

Cô rốt cuộc có bản lĩnh gì, mà có thể mê hoặc bố của anh?

Cô tột cùng là thần thánh phương nào, cùng bố anh chỉ là quan hệ tình cảm bố con nuôi bình thường sao?

Anh thật sư rất hoài nghi.

Kết luận như thế nào, anh sẽ không đem toàn bộ tài sản nhà họ Phan cho người khác, hơn nữa, lại là người ngoài không có máu mủ liên hệ gì!.

Đường Ngữ Thi….. cô có muốn cùng anh kết hôn hay không?

Anh không nhịn được, ba chữ “Đường Ngữ Thi” khiến anh khinh thường và khinh miệt.

Cô…. Tột cùng là nhân vật quan trọng gì trong lòng ba cô mà như vậy chứ?

Có phải là …. Người tình hay không?

Nếu không, sao cô có thể có được lòng thương xót và tình yêu của bố anh?

Mười năm trước, cha mẹ anh ly hôn, anh cố gắng van xin, nhưng bố anh vẫn không nói gì, cũng không buồn, một gia đình vốn hạnh phúc như vậy mà bị chia rẽ.

Mà mẹ của anh sau này lại tái giá, cũng có gia đình riêng của mình, quan tâm cho anh cũng ít đi. Anh mặc dù có bố, nhưng bố anh cũng bận rộn cả ngày lẫn đêm, vì thế bố không thường anh,mẹ cũng không thương, mặc dù anh có bố mẹ, nhưng lại có cảm giác mình là trẻ mồ côi vậy, vì vậy, anh căm thù bố mình tới tận xương tủy.

Vì vậy, năm anh hai mươi tuổi tự viết một phong thư, tự rời khỏi nhà, không trở lại nhà họ Phan nữa.

Bố của anh cũng chưa bao giờ đi tìm anh, hai bố con gặp nhau thì tính tình nóng nảy giống nhau, giống như là 2 ngọn núi lửa hoạt động, chiến đấu đến long trời lở đất, toàn kết thúc trong đau buồn.

Không người, sau bao nhiêu năm, anh ở bên ngoài phấn đấu, sớm quên hình bóng của bố, thậm chí, đã sớm quên anh có một người bố giàu có này….

Khi bây giờ anh 28 tuổi, anh lại nhận được tin chấn động, bố của anh đã mất rồi….

Hiện nay, di chúc đối với anh như củ khoai lang nóng, anh không muốn nhận, bởi vì không muốn có một người vợ bất ngờ thế này, nhưng nếu anh không nhận, toàn bộ sản nghiệp nhà họ Phan sẽ cho một cô gái xa lạ, điều này thật là khó thể chịu nổi với anh.

Nói như thế nào đi chăng nữa, gia sản là của nhà họ Phan, không thể cho một người xa lạ được!.

Anh quyến định, anh muốn gặp nhân vật Đường Ngữ Thi này, thấy cô rốt cuộc là làm trò hồ ly gì ra đùa giỡn anh!.

Ở trước mặt anh, đừng hoang tác oai tác quái!.

Bố muốn anh cưới cô đúng không? Nếu như vậy có thể cầm lấy sản nghiệp nhà họ Phan, anh sẽ đồng ý.

Dĩ nhiên, anh tuyệt đối sẽ không dễ chịu với cô.

“Cô chính là Đường Ngữ Thi?”

Nhìn dáng dấp của cô hoàn toàn khác hẳn với tưởng tượng của anh.

Lần đầu tiên nhìn thấy, anh không thể tin được có thể lật đổ được cô con gái nuôi này, có khả năng là người tình của bố cô.

Cả người cô có khí chất tao nhã mà đơn thuần, tựa như một bông hoa mọc từ trong bùn mà không có mùi hôi tanh, như bông hoa sen tinh khiết,trong sạch.

Cô mặc một chiếc áo màu trắng cổ sơ mi voan, phối hợp với váy,lộ ra cặp đùi trắng tuyết, dung nhan xinh đẹp động lòng người, mái tóc dài hơi xoăn buộc nghiêng ra sau gáy, nhìn cô toàn thể xinh đẹp nhưng vẫn đứng đắn, trang nhã.

Cô đối mặt với anh, một tia sóng di chuyển trong đôi mắt sáng ngời, chỉ có tò mò với tôn kính, đối với anh không sợ hãi, thậm chí cũng không thấy xa lạ.

“Đúng vậy”. Cô tươi cười rạng rỡ nói. “Anh Phan, đã lâu không gặp”.

Anh Phan? (Vốn là Phan ca ca nhưng t viết thế này cho gần gũi nhé, cứ hiểu như gọi anh trai ý :D)

Anh đối với cô không có ấn tượng gì, không thể tiếp thu được cách xưng hô của cô, ở trong lòng thì xì mũi coi thường cô.

Anh đã từng thấy cô sao? Nhìn vẻ mặt vui thích của cô, anh đối với cô thật không có phản ứng gì.

Đường Ngữ Thi mỉm cười nhìn anh, mặc đù đáy mắt có một vệt đau buồn, nhưng cô không biểu hiện ra.

Anh quên cô! Đây nhất định là sự sỉ nhục, cô ngay từ lúc thấy anh liền suy đoán ra rồi, nhưng không tin suy đoán lại thành sự thật, cô còn mong anh đối với cô có một chút ấn tượng.

Khi cô còn bé, cô thường tìm anh chơi cùng.

Khi còn bé, cô thích dính lấy anh.

Khi còn bé, bố mẹ cô đều muốn nói lớn lên gả cho anh….

Có thể, khi đó còn rất nhỏ mà! Cô mới 5 tuổi, anh đối với cô cũng bình thường, cho nên đối với cô cũng không có bất kì ấn tượng nào.

Sau đó bọn họ dọn nhà đi, không ở sát vách nhà anh nữa, anh thì thở phào nhẹ nhõm, cô thì khóc đến kinh thiên động địa.

Cứ tưởng sau này không liên hệ gì nữa, ai ngờ bố mẹ cô vì một lần đi xe không điều chỉnh được tay lái, liền bị tai nạn xe cộ mà qua đời, cô lại được nuôi dưỡng qua lại bởi họ hàng, rốt cuộc, cô bị họ hàng đưa vào cô nhi viện….

Nghĩ tới anh, không khỏi sầu não, cô cúi đầu thấp xuống, trầm mặc mà u buồn.

Phan Nghị sâu xa khó hiểu liếc cô một cái, sau đó hơi nhếch môi không nói một câu.

Dung mạo của cô rất tinh khiết đơn thuần, phong cách đẹp, chỉ là nếu cô không lên tiếng, anh sẽ cho rằng cô là một pho tượng.

Cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì, anh cũng không muốn biết, chỉ là nhìn thấy trong mắt cô có vẻ u sầu trầm mặc, chân mày anh không khỏi nhíu lại.

Đặc biệt, luật sư các bên đã gặp nhau sau lần đầu tiên thấy Phan Nghị, sau đó lấy ra một tập tài liệu đưa cho anh, rồi nói. “Những tài liệu dưới đây là do Phan tổng muốn tự tôi giao cho anh, anh cứ xem qua, nếu không có vấn đề gì thì mời kí tên”.

Khuôn mặt Phan Nghị khôn khéo giỏi giang, đúng là kế thừa tướng mạo hồi trẻ của bố anh, ngay đến luật sư đã 50 tuổi cũng không dám khinh thường khi nhìn thấy anh.

Đường Ngữ Thi lén lén nhìn trộm Phan Nghị.

Dáng dấp của anh thật là cao!

Dáng dấp của anh thật là giống lúc bố anh hồi trẻ, chẳng qua so với bố anh lại càng anh tuấn lạ thường, khiến trái tim cô đập loạn nhịp hơn.

Cô vốn tưởng rằng cuộc sống ở cô nhi viện đều như thế này, nhưng bác Phan lại như cứu tế đến giải cứu cô, dẫn cô khỏi những đứa trẻ bắt nạt, khiến cô cảm thấy như là một công chúa nhỏ được che chở.

Cứ tưởng rằng trở về nhà họ Phan có thể nhìn thấy Phan Nghị, mà trong cảm nghĩ của cô đó là hoàng tử bạch mã….

Mặc dù không thấy được Phan Nghị, nhưng bác Phan đối với cô tốt vô cùng, đem toàn bộ tình thương của người bố cho cô, cũng cam kết với cô sẽ giữ đúng lời hứa với bố mẹ cô hồi xưa, khiến Phan Nghị lấy cô làm vợ.

Nói thẳng ra, bố mẹ của cô cũng chẳng có ước định nào với bác Phan, nhưng thấy hi vọng của bác Phan ở đáy mắt, bác đã hi vọng cô sẽ trở thành con dâu tương lai của bác.

Bác Phan cũng nói cho cô không ít ưu điểm của anh, sở trường, nhiều hình ảnh từ nhỏ tới lớn của anh, bảng điểm, văn bằng cho cô xem, bác cũng nói cho cô thêm một số tin đồn thú vị hồi còn bé của anh, để cô cam lòng đem tình cảm yêu thương dành cho anh.

Bác Phan vẫn luôn nói với cô rằng, nhiệm vụ cô là cứ lớn lên thật tốt, ăn mặc trang điểm thật đẹp vào, chờ khi Phan Nghị lấy cô làm vợ.

Bác Phan đã qua đời trước, cũng chưa thấy qua anh, cũng biết 2 người có mẫu thuẫn lớn, mà đám tang của bố anh, ông không muốn cô thông báo cho anh, chỉ giao phó cho luật sư sau khi ông qua đời liền kêu Phan Nghị về nhà.

Đường Ngữ Thi nhìn Phan Nghị, lui về sau, anh sẽ thay bố anh cùng cô chung sống sao?

Bác Phan nói anh sẽ chăm sóc cô thật tốt, thật không? Hay chỉ là lời an ủi dành cho cô!.

Mặc dù Bác Phan chưa nói dối cô bao giờ, vẫn coi cô là công chúa nhỏ yêu thương, nhìn trong mắt của bác Phan mà biết được, hai bố con họ quan hệ không tốt.

Cô cũng muốn góp một phần công sức, có thể khiến Phan Nghị lạnh lùng này hiểu được nỗi khổ tâm của bác Phan, không cần giận dỗi, tức giận với bố anh nữa!.

Nhưng, cô nên làm như thế nào mới phải?

Cô nhìn trong mắt anh không có bất cứ cảm xúc vui vẻ nào, nhìn ánh mắt của anh cũng thấy anh cũng không thích cô quá…. Không, cô nói sai rồi, căn bản là không thích cô.

Thần thái của anh rõ ràng nói anh để cô ở ngoài tim, cô nói, anh liệu nghe được bao nhiêu đây?

Anh nhìn xong phần tài liệu đầy đủ thì liếc cô một cái, cô nhanh tủm tỉm đối mặt, nhưng anh lại nhìn trên tài liệu lần nữa.

Bác Phan nói cô dễ thương và là người con gái tốt, nhưng tại sao cô mỉm cười thể hiện ý tốt với anh, anh lại nghiêm mặt đối mặt hờ hững với cô chứ?

Cô làm sai chuyện gì sao? Nếu có, cô hi vọng có cơ hội sửa sai, bởi vì, cô đã mất đi bác Phan, không muốn lần nữa mất đi người sắp trở thành người thân của cô sắp tới.

Cô mong ước có một gia đình ấm áp, mong anh ở ngoài có một sự ổn định tốt.

Khong so sánh trước kia hai bố con họ có bao nhiêu mâu thuẫn, người chết cũng không thể sống lại, cô hi vọng hiểu lầm của anh với bác Phan có thể giải trừ, bởi vì bác Phan đã mất mà tan thành mây khói.

Cô sẽ cố gắng nhất để chung sống với anh thật tốt.

Thấy nét mặt của cô thỉnh thoảng đau thương, thỉnh thoảng lại kiên cường, Phan Nghị chau mày, không khỏi cẩn thận nhìn người con gái dáng dấp mỹ lệ đáng yêu này.

“Cô năm nay còn chưa tròn mười tám tuổi đúng không?”

“Thứ 7 đầu tiên của tháng sau chính là sinh nhật của em,liền chính thức tròn mười tám”. Cô trả lời thành thật.

Xem ra, bố của anh làm việc thiện thật, nhận nuôi cô gái mồ côi này. “Cô ở nơi này bao lâu rồi?”.

“8 năm rồi”. Cô thật lòng trả lời.

Phân Nghị cười nhạo một tiếng, cảm thấy tức cười.

Không lâu sau khi anh trốn nhà đi, bố anh liền nhận nuôi cô luôn.

Ông làm như vậy vì sợ cô đơn sao? Nhưng thực sự là muốn làm chuyện tốt sao?

Nhìn khuôn mặt ngây thơ và thanh thoát của cô, trong lòng anh có chút khó chịu.

Di chúc nói rằng anh nhất định phải có trách nhiệm với tương lai của cô, nhất định phải lấy cô làm vợ, mới có thể thừa kế tài sản.

Đối với anh mà nói, cô chỉ là một cô gái nhỏ thôi!

Cưới cô? Điểm này khiến anh không có cách nào gật bừa.

Hơn nữa, người bố đã mất của anh muốn anh đi chăm sóc cô gái phiền toái này.

Bố anh đối với cô gái trước mặt này quan tâm quá mức chu đáo, so với người con trai máu mủ của anh còn tốt hơn,khiến anh không khỏi cảm thấy ghen ghét.

“Bố tôi muốn cô cưới tôi, cô nguyện ý không?” Anh khẽ nâng lên một đoạn lông mày, kéo môi nói nhỏ, khẽ biến thành sắc mặt xa cách khiến người ta khó đến gần.

“Em….” Đường Ngữ Thi khẽ khẽ cắn môi, nhìn vẻ mặt như muốn gây sự của anh thì chẳng biết làm sao.

Anh khinh miệt nheo mắt, đáy mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm. “Không phải cô biết hoàn toàn mọi chuyện rồi sao?”

Vẻ mặt anh nghiêm trọng lạnh nhạt, ánh mắt sắc nhọn kinh người, khiến cô sợ hãi.

“Em…. Em….em hiểu biết rõ, anh Phan,anh không ấn tượng gì về em sao? Chúng ta hồi bé hay chơi chung….”

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt hoảng hốt luống cuống của cô, bĩu bĩu môi nói. “Thật sao?”

“Ừm!”. Cô gật đầu mạnh một cái. “Em là Thi Thi…. Bác phan cũng hay gọi là tiểu Thi…. Lúc em còn nhỏ ở sát vách nhà anh,em… rất bám lấy anh”.

Cảm giác có chút ấn tượng, Phan Nghị ngâng đầu thầm nghĩ, nhưng hình ảnh một cô bé nhỏ hiện liên một chút rồi biến mất, anh cũng không để ý lắm.

“Tôi hỏi cô, cô muốn cùng tôi kết hôn sao?”

“Em….”

Câu hỏi của anh trực tiếp, khiến cô mặt hồng tim đập, cúi đầu không nói, cả người không biết làm sao!

“Em còn rất trẻ, đối với tôi mà nói, em như một cô em gái nhỏ, tuổi chúng ta chênh lệch đến 10 tuổi, đối với em mà nói, tôi cũng quá già rồi, tôi có thể cho em chút tiền, em tròn 18 có thể tự lập, cũng giúp em khỏi phải cưới xin thế này,sẽ cung cấp tiền cho em khi nào em gặp đối phương kết hôn thích hợp thì htooi”.

Anh buồn bực về cô, cô nghe được lời của anh liền hiểu được.

Nhưng, cô không thể nào chấp nhận thái độ bĩnh tĩnh của anh coi cô như “Phiền toái” được!.

Đường Ngữ Thi như bị sét đánh, mặt trắng bệnh, cả người chấn động, mấp máy môi khô thóc, âm thanh lắp bắp rung động nói. “Anh… anh là đang đuổi em đi sao?”

“Chẳng lẽ em muốn cùng tôi kết hôn?, hay chê tôi cho em ít tiền, muốn thừa kế toàn bộ tài sản mới được?”.

Lời nói của anh giống như cái tên châm kịch liệt, hung hăng đâm vào tim của cô, cô hô to một tiếng: “Không có! em cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ đến việc thừa kế tài sản! Đừng nghĩ

oan như vậy”.

Phan Nghị mặt cổ quái mà cứng ngắc, tròng mắt đen nheo lại, từ từ nghiên cứu vẻ mặt của cô.

Ánh mắt của anh quá mức sắc nhọn, Đường Ngữ Thi căn bản chống đỡ không được, cô rũ mắt, gương mặt tái nhợt cùng kinh hoàng hiện lên.

Sắc mặt Phan Nghị thâm trầm, giọng nói thấp dần. “Tôi nghĩ oan cho cô?”. Anh châm chọc cười, cười dối trá. “Tôi không biết cô như thế nào mà được bố tôi coi như bão bối thương yêu như vậy, chỉ là hiện tại tôi đã trở về, tôi không cho cô dễ dàng lấy đi tài sản nhà họ Phan!”.

Đường Ngữ Thi lắc đầu, đầu lắc giống như cái trống, cô có rất nhiều lời muốn nói, toàn bộ thốt lên. “Em cho tới giờ không muốn bất kì tài sản nào, em hiểu rõ bác Phan đã qua đời, em lại không có được tình thương của bố, lại là một người cô đơn….”

Cô vừa nói, nước mắt chảy xuống, giống như viên ngọc trên má mà rơi xuống. “Em cho tới giờ không muốn tài sản nhà họ Phan, em chỉ hi vọng anh trở về, bác Phan nói cho em anh là một người tốt, ông hi vọng hai chúng ta có thể chung sống vui vẻ, nhưng hiển nhiên anh không hoan nghênh em, thậm chí còn ghét bỏ em, hiểu lầm em, cho em là con người hám tiền, nhưng em không trách anh, bởi vì anh cho rằng em chiếm đi chỗ của anh, chiếm đi tình thương của bố 8 năm nay của anh, em thừa nhận, em có chiếm đoạt, nhưng xin lỗi nah, em sẽ rời đi, em vốn là đứa trẻ mồ côi, nơi này cũng chẳng cần vì bác Phan cũng chẳng còn ở đây”.

Cô đã bị anh hiểu lầm, bó tay hết cách, mang theo vết thương đã đâm vào tim rỉ máu, chua xót chống chọi.

Rất tốt, đây chính là mục đích của anh!.

Anh cùng cô lần đầu tiên gặp mặt, muốn cùng cô khẩu chiến, để cho cô nhếch nhác mà chạy.

Trước khi tới, anh đã sớm tình toán qua, cô non nớt trẻ tuổi thế này sẽ không chiến thẳng được anh!.
Bình Luận (0)
Comment