Người Bên Ngoài Cửa Sổ

Chương 7

Vậy là một ngày chủ nhật vui vẻ đã kết thúc như thế. Ngay khi chiếc xe du lịch chở chúng tôi về tận trường của Trường Đông thì thay vì việc chờ anh ta đưa về tận nhà tôi đã chào tạm biệt mọi người và lặng lẽ xách ba lô đi bộ về trước. Thực lòng mà nói kí túc xá chỗ anh ta sống và nhà tôi chỉ cách nhau hơn 1 km, dù có cuốc bộ chậm chạp đến mấy cũng tầm mười phút là tới nơi, mà ba lô của tôi lúc này ngoài cuốn truyện ra thì cũng chẳng có gì, chỉ là tôi hơi buồn lòng một chút. Không cần nói cũng biết giờ này anh ta đang cặp kè với chị Thục Linh mà quên mất tôi rồi, nhưng mà sao mấy anh chị khác cũng vô tâm thế nhỉ? Nghĩ sao thì tôi cũng thuộc hạng em út ở đó, lại là một thành viên mới hẳn hoi vậy mà cũng chẳng ai chịu xách xe ra rước tôi về một đoạn. Vừa đi tôi vừa dùng chân đá mạnh những viên sỏi trên đường, không biết kiếp trước chúng có thù oán gì với tôi không mà tôi mạnh chân như thế, trong lòng lại thêm chút buồn bực.

“Mộc Đan! Sao đi nhanh thế?”

Một tiếng gọi lớn phát ra sau lưng tôi, nó hoàn toàn quen thuộc. Tôi hơi bất ngờ mà ngoảnh lại nhìn, đôi đồng tử dãn to ra hết mức.

“Anh làm gì ở đây?”

Gia Huy thở gấp gáp rồi dừng ngay chiếc xe đạp bên cạnh tôi, môi nở một nụ cười rạng rỡ.

“Anh chạy vội vào kí túc xá dắt xe ra thì không thấy em đâu. Sao em đi nhanh dữ vậy?”

“Nhà em gần đây thôi mà. Em không muốn làm phiền mọi người đâu.” Tôi nói, lời nói vô cùng khách sáo nhưng thực sự không ai biết trong lòng tôi vui đến thế nào đâu. Cuối cùng thì cũng có người quan tâm tôi một chút, chỉ cần một chút ấy thôi tôi đã hạnh phúc lắm rồi.

Vậy là nói rồi tôi liền hớn hở ngồi ngay sau Gia Huy, so với cái ngột ngạt, khó thở như ngồi sau xe Trường Đông sáng nay thì tôi lại có một sự thoải mái và hứng thú vô cùng. Tôi cứ như một cô đào bán rau ở chợ, vừa đi vừa múa máy cái miệng không thôi, hỏi anh ta đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

“Anh quê ở đâu ấy nhỉ?”

“Anh cùng quê với Trường Đông. Bọn anh là bạn từ thời phổ thông đấy.”

“Vậy hai người thân nhau lắm phải không?”

“Ừ. Rất thân.”

“Hay bọn mình đi đâu đó chơi đã đi. Em chưa muốn về nhà lắm.”

“Nhưng trời sắp tối rồi, em không sợ bị bố mẹ la sao?”

Thấy Gia Huy có vẻ không nhiệt tình, tôi đành xuống nước năn nỉ, vừa nói vừa giật nhẹ vào áo anh ta.

“Đi chơi với em đi mà. Bố mẹ em không la đâu. Anh và em ghé qua công viên chút đi. »

Gia Huy thở dài, có lẽ không thể chống lại sự vòi vĩnh kia mà cười một cái rồi nói.

« Được rồi, phục em nhất đấy. Chơi cả ngày rồi mà vẫn còn khỏe ghê. »

Biết đối phương đã bị mình hạ gục mà phải dương cờ trắng đầu hàng, tôi liền cười phá lên khoái chí.

« Nhất anh rồi đấy ! »

Chúng tôi ghé vào công viên, chọn ngay chiếc ghế đá bên bờ hồ mà ngồi xuống. Trời đã bắt đầu sẫm tối, ngoài đường đèn đã sáng rực lên, xe cộ cũng rộn ràng, tấp nập. Tôi gỡ chiếc ba lô sau lưng đặt lên đùi, đôi tay cũng tựa lên đó mà chống cằm nhìn ra xa. Gia Huy ngồi bên cạnh tôi, lưng tựa vào thành ghế, hai tay bắt chéo ngang trước ngực, nhìn tôi rồi nói.

« Em và Trường Đông có quan hệ gì với nhau vậy ? »

Câu hỏi của anh ta khiến tôi hơi bất ngờ, sững người lại một phút tôi liền vừa cười vừa nói.

« Em chẳng có quan hệ gì với anh ta cả. »

« Vậy sao nó lại nhiệt tình xin cho em tham gia câu lạc bộ của bọn anh ? Em không biết là trưởng đội khắt khe trong việc xét tuyển thêm thành viên thế nào đâu. » Anh ta lại nói tiếp.

« Em biết đâu. Cái này anh phải hỏi anh ta chứ sao lại hỏi em ? Mà em cũng không muốn tham gia mấy hoạt động trong câu lạc bộ bọn anh đâu. »

« Em không thích sao ? »

« Cũng không hẳn thế, nhưng em thấy mình không có gì mạnh để theo kịp mọi người cả. »

Tôi vừa dứt lời thì bị dính ngay ánh nhìn đầy trách móc của Gia Huy, không những thế còn bị anh ta gõ nhẹ vào đầu .

« Em mà cũng tự ti về mình thế hả ? »

« Không phải ? » Cảm giác lòng tự tôn cao chót vót kia của mình bị tổn thương, tôi hét lên đầy thách thức.

Thấy tôi như vậy anh ta không khỏi bật cười mà nói tiếp, mặc dù câu nói này chẳng mấy liên quan gì tới việc đang xảy ra.

« Anh tưởng em là bạn gái của Trường Đông đấy. »

Đến đây thì nuốt nước bọt tôi cũng không làm nổi, bao nhiêu mớ hỗn độn cảm xúc như vây lấy ngực mình. Có chút gì đó vui vui nhưng cũng không kém phần thất vọng, có chút gì đó giận dữ nhưng cũng không tránh khỏi bồi hồi. Tôi cố nín thở hồi sâu, cứ tưởng bản thân sẽ nổi đóa lên mà múa lộn tay chân vì câu nói đó, nhưng giọng nói của tôi lại hết sức chậm chạp, rõ ràng.

« Sao anh lại tưởng tượng ra điều vô lí như vậy được ? Em đến thiện cảm cho anh ta cũng chẳng có nữa là. Mà em mới học phổ thông thôi nhé, anh đừng nghĩ bậy cho em. »

Gia Huy mỉm cười, những câu chuyện anh kể tiếp theo cũng đẹp đẽ như chính gương mặt anh ta vậy, chỉ là với tôi nó lại chẳng tốt đẹp gì.

« Vậy mà anh tưởng hôm nay nó mang em theo để đuổi tà chứ ? »

« Đuổi tà là sao anh ? » Tôi ngơ ngác dương cặp mắt lên hỏi.

« Thì nhỏ Thục Linh đó, nó kết Trường Đông từ đầu năm nay tới giờ rồi. »

« Chị ấy và mấy anh thân thiết lắm phải không ? » Tôi cố không biểu lộ cảm xúc mà hỏi thế.

« Thì cũng có thể xem như vậy. Hồi trước tụi anh quen nhau trong một lần đi hoạt động ngoại khóa, không hiểu làm sao con bé đó lại thích Trường Đông mà theo mãi tới tận giờ. »

« Vậy hả ? Thế mà em chưa từng nghe anh ta nói qua đấy. Nhưng mà họ đẹp đôi lắm phải không ? »

« Đúng là quá đẹp ấy chứ, nhưng mà không hiểu sao Trường Đông nó cứ làm khó người ta, đến hôm nay thấy em nên anh cứ tưởng… »

« Anh chỉ được cái tưởng tượng lung tung thôi. Bố anh ta và bố em là bạn thân, vì thế bố mẹ em xem anh ta như con trai trong nhà vậy đó, chứ em thì không ưa gì anh ta đâu. »

« Vậy hả ? Thế em có ưa anh không ? »

Gia Huy thốt ra câu này một cách hồn nhiên quá mức, trái với nụ cười vui vẻ đó thì mặt tôi không ngờ lại đỏ lên. Tôi bị làm sao ấy nhỉ ? Không biết có phải ở cái tuổi mới lớn đứa con gái nào cũng dễ nhạy cảm và hay suy nghĩ lêch lạc như tôi không, chứ đây là lần đầu tiên có người con trai nào đó lại hỏi tôi như thế, tôi viền cố cười một cái vừa nói vừa xua xua tay.

« Em còn lâu mới ưa anh. Anh lừa em như sáng nay là em ghét lắm đó. »

Gia Huy lại cười vui vẻ khiến tôi có chút nào đó đỡ căng thẳng hơn. Khi anh ta đưa tôi về nhà thì đã tám giờ tối.

Cứ tưởng sau một ngày hoạt động ngoài trời mệt mỏi tôi sẽ dễ ngủ thiếp đi, vì vậy vừa về tới nhà tôi đã tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường trùm kín chăn lại, nhưng không ngờ tận hai giờ sáng vẫn không thể chợp mắt chút nào. Tôi nằm suy nghĩ miên man về những gì xảy ra hôm nay, nhân vật chính không chỉ mỗi Trường Đông mà còn có cả Thục Linh và Gia Huy nữa. Dù đã sớm nhận ra từ đầu Trường Đông và Thục Linh có vấn đề, nhưng thực lòng mà nói thì họ có là gì của nhau đi nữa cũng đâu ảnh hưởng gì tới tôi. Còn về Gia Huy, mỗi khi nhớ tới những hành động hài hước của anh ta tôi lại không khỏi tự mỉm cười. Ở bên anh ta tôi cảm thấy rất vui, thay vì cái ngột ngạt khó thở thì cảm giác vô cùng thoải mái, cơ thể lại hoàn toàn khỏe mạnh không có dấu hiệu bệnh tình như tim đập mạnh hay thở không đều. Giá như anh ta cũng là con trai của bạn bố tôi thì tốt biết bao, hoặc nếu không thì mẹ tôi cũng được, lần này chẳng cần họ ra tay tôi cũng sẽ chủ động mang kiệu tới rước anh ta về nhà ngồi chơi với mình, thậm chí ra về còn ban thưởng hậu hĩnh.

Vậy là thời gian cứ thế mà trôi qua, thời tiết đang bắt đầu ấm áp hơn nhưng cũng lác đác đôi cơn mưa nhè nhẹ, đó chính là khi thiên nhiên bắt đầu thức dậy để đón một mùa xuân mới lại về. Chỉ gần nửa tháng nữa là cả dất nước này sẽ cùng nhau đón một cái Tết cổ truyền lớn nhất trong năm, chúng tôi được lì xì, được xem pháo hoa, được sắm quần áo mới, nhưng cái tuyệt vời nhất là không phải tới trường. Nếu như người ta đang háo hức đếm từng ngày trôi qua để đón một năm mới thì tôi lại đếm chúng mỗi phút, mỗi giây, quên luôn cả bao nhiêu việc khác cần làm.

Một buổi tối nọ tôi và Hạ đang trên đường đi học về liền kéo nhau vào quán bún quen thuộc ngay trước cổng trường Luật để chè chén, đang trong lúc cố lấp đầy cái bụng trống rỗng thì một lần nữa chúng tôi lại gặp phải người quen, lần này không chỉ có Trường Đông và Thục Linh mà còn có cả Gia Huy nữa. Vừa trông thấy tôi và bạn mình đang ngấu nghiến bát bún to bự ngay trong góc thì Gia Huy đã gọi lớn tên tôi đầy vui vẻ như Dương Quá sau mười sáu năm li biệt đã tìm lại được Tiểu Long Nữ của mình.

« Mộc Đan ! Lâu rồi không gặp em. Nhớ em quá mất ! »

Không biết anh ta nói thật hay đùa mà cái từ « nhớ » ngây thơ vô số tội đó nó làm miếng bún trong miệng tôi suýt nữa nghẹn lại nơi thực quản, tiến thoái lưỡng nam vào không được mà ra cũng chẳng xong. Tôi cũng vừa mới nở một nụ cười thật tươi để đáp lại sự nhiệt tình kia thì ánh mắt vô tình lại gặp phải hai người khác bên cạnh, liền quay về thái độ hờ hững mà trả lời.

« Bây giờ anh mới ăn tối đấy à ? »

Không đợi hai đứa bọn tôi mời thì Gia Huy đã vội đến ngay chiếc bàn của chúng tôi kéo ghế ra mà ngồi vào hết sức tự nhiên, ngay cả Trường Đông và Thục Linh cũng vì thế mà phải ngồi xuống theo. Gia Huy đưa mắt nhìn sang Hạ rồi hỏi tôi.

« Bạn em đấy à. »

Tôi cười, gật đầu rồi giới thiệu.

« Cô ấy là Hạ, bạn của em. »

Ngay sau khi tôi nói Hạ và Gia Huy liền chào hỏi nhau, bọn họ đều là những người cởi mở và láu cá nên mới gặp lần đầu mà như thể đã quen từ lâu lắm. Tối hôm đó cả năm người chúng tôi cùng ăn với nhau, cuộc hội thoại chính chủ yếu là giữa tôi và Gia Huy, đôi lúc có thêm sự góp mặt của Hạ, còn riêng Trường Đông và Thục Linh thì không nói gì, hoặc có nói gì thì cũng chỉ giữa hai người họ với nhau mà không một ai nghe thấy.

« Anh tưởng em không thích tới tham gia với tụi anh, không ngờ em bận học thêm nên không có mặt. » Gia Huy vui vẻ nói với tôi.

Hơi bất ngờ nhưng sau khi suy nghĩ lại tôi chợt nhớ ra cách đây hai ngày Trường Đông có nhắn tin nói rằng tối hôm nay câu lạc bộ lại tổ chức buổi sinh hoạt nên muốn tôi tham gia, nhưng thật ra mà nói cái đó cũng chẳng liên quan gì tới tôi, thứ nhất là tôi có biết gì về mấy việc hùng biện, tranh cãi của họ đâu, phần nữa tối nay tôi bận học thêm cũng không thể đi được, mà đặc biệt tôi đã quyết tâm gạt bỏ anh ta ra khỏi cuộc sống của mình, vậy là đọc tin nhắn xong tôi cũng mặc kệ như thế không thèm nhắn lại và giờ thì quên béng luôn. Cảm thấy hơi ngượng ngịu nên tôi không giám nhìn vào mặt Trường Đông, liền quay sang cười với Gia Huy một cách tội lỗi mà nói :

« Em xin lỗi đã không tới được. Mọi người vẫn vui vẻ chứ ? »

« Tối nay vui lắm. Em không biết đâu, nhóm của bọn anh nhờ có Thục Linh nên đã được khen thưởng đấy. » Gia Huy vừa nói vừa nháy mắt với cô gái ngồi bên cạnh Trường Đông, chị ta chỉ bẽn lẽn cười như một thiếu nữ vừa bước về nhà chồng còn đôi phần ngượng ngịu.

Tôi nhìn chị ta một cái rồi cúi xuống đổ dồn ánh mắt vào tô bún chình ình trước mặt, thoáng thở dài khe khẽ rồi chuyển sang đề tài khác.

« Bọn anh có lịch nghỉ Tết chưa ? Em nghe nói sinh viên được nghỉ sớm lắm phải không ? »

« Cũng chỉ trước bọn em vài ngày thôi. » Gia Huy trả lời tôi.

Thực ra tôi chả quan tâm việc họ được ăn, chơi, ngủ , nghỉ trong dịp Tết sắp tới thế nào đâu, nhưng vì lúc đó hơi bí đề tài để nói, còn nữa mặc dù mùa xuân nhưng không hiểu sao trong người tôi cứ có một ngọn lửa đang cháy rạo rực lên, nhất là khi Thục Linh và Trường Đông có những cử chỉ gần gũi, vậy là tôi và Gia Huy lại nói đủ thứ chuyện chẳng có giá trị gì.

Cuối cùng thì nửa tháng trời tôi mong đợi đã trôi qua, chỉ còn dăm ngày nữa là đến Tết, tôi thì còn phải học hai hôm nữa nhưng Trường Đông thì đã được nghỉ rồi. Trước khi đón xe trở về nhà một ngày anh ta có ghé qua nhà tôi, lúc đó là buổi trưa nên mọi người đều có mặt. Bố mẹ tôi không biết đã chuẩn bị một gói quà to đùng từ lúc nào mà sau khi giữ anh ta ở lại ăn cơm xong liền bảo anh ta mang về làm quà cho hai bác. Trong khi họ ra tới cổng đễ tiễn anh ta thì tôi không hiểu sao lại thấy lòng nao nao mà chạy lên phòng trùm chăn kín mặt. Tôi tự nhủ bản thân không được có mối liên hệ gì với anh ta nữa mà cuối cùng khi nghe tiếng cánh cổng đóng lại cũng chạy vội ra cửa sổ nhìn xuống dưới. Bố mẹ tôi đang đứng đó quay lưng về phía tôi, bóng Trường Đông cao cao bên ngoài cánh cửa sắt, bất chợt trước khi bước đi liền quay đầu nhìn lại, ánh mắt không hướng về nơi nào khác ngoài ô cửa sổ ở phòng tôi. Không biết có phải ở xa nên tôi nhìn nhầm không, nhưng trên khuôn mặt không có một nụ cười ấy hình như vương chút buồn man mác. Tôi và anh ta cứ đứng nhìn nhau như thế cho tới một phút qua đi, bất chợt tôi giật mình liền kéo vội rèm cửa để người bên ngoài không còn thấy nữa, Trường Đông cứ thế khuất dần theo dòng suy nghĩ xa xôi.

Năm ấy tôi đón một cái Tết vui vẻ như bao cái Tết khác, cũng để dành được một khoản tiền lì xì không nhỏ, cũng được vui vẻ tụ tập bạn bè mà không sợ bố mẹ la, đêm giao thừa được đi xem pháo hoa cùng lũ bạn thân nhất, những thứ đó lưu luyến tôi mãi cho tới khi đã trở lại trường học được một tuần.

Ngày tháng đó của tôi cứ trôi qua bình thường như thế, được khen thì ít mà bị phạt thì nhiều, chỉ có thành tích học tập có vươn lên chút xíu. Nhưng nói thế nào đi nữa khối tự nhiên tuyệt đối không thể là thế mạnh của tôi, mà càng ngày tôi càng sống chết với mấy cuốn tiểu thuyết nặng hơn, vậy là tôi bắt đầu có một suy nghĩ, hay là mình từ bỏ những gì đang có để trở thành một tác giả nổi tiếng với những tác phẩm để đời. Lúc đó trong tôi nó mới chỉ là suy nghĩ, cho tới tận sau này tôi mới dám buông tay để thực hiện mơ ước của mình.
Bình Luận (0)
Comment