Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 58

Những người này tới làm gì? Lâm Phạm bật đèn pin tiến vào hành lang, ở góc rẽ lầu hai quả nhiên gặp được Liễu Phiêu Phiêu. Nửa bên mặt huyết nhục mơ hồ, đứng ngẩn ngơ, Lâm Trạch kịp phản ứng trước, òa khóc lớn.

"Mẹ!"

Liễu Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn đến Lâm Trạch, nháy mắt một cái, Lâm Trạch tiến lên.

"Mẹ."

Cô ôm lấy Lâm Trạch, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm, mang theo cảnh giác: “Tại sao cô lại ở đây? Cô muốn làm gì?"

Lâm Phạm quan sát bốn phía, sau đó mới nhìn vào cô ta: "Tôi tới tìm cô."

Liễu Phiêu Phiêu ôm Lâm Trạch ở bên cạnh, lui về sau nửa bước, lập tức kịp phản ứng mình không nên lui lại, như vậy sẽ lộ ra không ít sợ hãi rồi, hất càm lên lộ ra thần thái kiêu ngạo: "Ba của cô cũng đã đi, cô tìm tôi làm gì?"

Lâm Phạm: "..."

"Mẹ, mẹ cũng chết rồi nhỉ?" Lâm Trạch ló ra từ phía sau, ngẩng đầu nhìn nửa bên mặt của mẹ, bởi vì thật sự quá kinh khủng, cậu vội vàng dời mắt đi: "Mặt của mẹ bị sao vậy?"

"Mặt của tôi?" Liễu Phiêu Phiêu sờ soạng một cái, giơ lên trước mắt, máu đầy tay khiến cô ta sửng sốt, lập tức kêu thảm thiết quay người chạy lên lầu. Lâm Trạch bị vượt qua suýt chút nữa đâm vào tường, cậu và Lâm Phạm hai mặt nhìn nhau.

"Mẹ của tôi cũng đã chết?"

"Hai người bị cùng một người giết chết." Lâm Phạm nói: "Nhát dao thứ nhất chém vào bà ấy hẳn là chém tới vào mặt, trên thân chém mấy đao. Tình huống của em em cũng biết rồi đấy. Nếu không thì em cũng sẽ không ôm đầu chơi."

Lâm Trạch qua mấy ngày đã hiểu ý nghĩa của cái chết, ánh mắt cậu đỏ lên, cúi đầu nắm chặt ngón tay."Người đàn ông kia rất quen mặt, em không biết gã tên gì... "

Lời còn chưa nói hết, trên lầu vang lên tiếng thét, người phụ nữ đó lại chạy xuống dưới, Lâm Phạm vội vàng tránh ra, bà ta cũng dừng lại ở khúc quanh cầu thang, muốn đến bắt Lâm Phạm nhưng bắt hụt nên nhào tới lầu một.

Cô ta ngẩng đầu lên, trừng mắt đôi mắt màu đỏ tươi: "Tôi... đã chết?"

"Ừ." Lâm Phạm và Lâm Trạch đứng chung với nhau.

"Bây giờ tôi là quỷ?"

"Ừ."

"A Trạch cũng...đã chết?" Liễu Phiêu Phiêu ôm lấy đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch.

Lâm Trạch ôm đầu xuống, lộ ra miệng vết thương: "Mẹ, con cũng đã chết."

"A!"

Liễu Phiêu Phiêu chạy như điên, Lâm Phạm và Lâm Trạch xốc xếch trong gió, khóe miệng Lâm Phạm co quắp. Mẹ nó có phải bị bệnh hay không vậy? Vội vàng hấp tấp thế! Xa xa đột nhiên vang lên âm thanh điếc tai, gào khóc thảm thiết, khàn cả giọng, khóc long trời lở đất.

Lâm Trạch huýt Lâm Phạm: "Chị... mẹ em." Cậu ngẩng đầu, nhìn ra phía ngoài: "Bà ấy có biết hung thủ là người nào hay không?"

"Em trước đặt đầu lại đã." Lâm Phạm nói.

Lâm Trạch đặt đầu lại, hoạt động cổ: "Bà ấy... rốt cuộc muốn khóc bao lâu?"

"Không biết."

Lâm Phạm cuộn tay nhét vào túi, có chút lạnh. Điện thoại vang lên một tiếng, Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra thấy là Tần Phong, anh gởi tin nhắn: "Không sao chứ?"

Lâm Phạm trả lời: "Không có việc gì, nhìn thấy Liễu Phiêu Phiêu rồi."

Tin nhắn đã gửi đi, Lâm Trạch chạy xuống lầu, Lâm Phạm đi theo. Liễu Phiêu Phiêu một chút hình tượng cũng không có, ngồi dưới đất gào khóc, thỉnh thoảng còn nện nữa, hình tượng người đàn bà chanh chua bỗng nhiên hiện ra.

Lâm Trạch đứng ở một bên: "Mẹ, chúng ta chết hết rồi, khóc cũng vô dụng."

"Mẹ cầm một tỷ trong tay, trong tay của mẹ nhiều tiền như vậy, mẹ chết rồi!" Nửa con mắt của Liễu Phiêu Phiêu sắp rớt ra, vô cùng thê thảm, Lâm Phạm quay mặt đi chỗ khác: "Tên khốn nạn kia sao lại nhẫn tâm như vậy, bà đây và nó hòa thuận rồi nhiều năm như vậy, tên khốn kiếp này vậy mà chém chết tôi."

"Còn con của bà nữa." Lâm Phạm bổ sung.

Liễu Phiêu Phiêu phẫn nộ và ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm: "Cô cũng là người xấu!"

Lâm Phạm thở dài: “Bà hại ba tôi nhảy lầu, đuổi tôi đi, sao tôi lại thành người xấu? Người giết bà là ai? Ở chỗ nào?"

Liễu Phiêu Phiêu đang khóc, con mắt lại đặt về vị trí cũ, thịt nửa bên mặt lung lay sắp rớt.

Cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm, kéo Lâm Trạch đến bên cạnh mình.

"Gã đó là ai?"

"Cô là ai? Bây giờ cô không phải quỷ sai chứ? Muốn bắt chúng tôi?"

"Tôi là người." Lâm Phạm nói: "Tôi có người bạn đang làm bản án của bà, hung sát án không phá, những con quỷ như bà cũng không có thể chuyển thế đầu thai." Chỉ số thông minh giống như bọn họ, đoán chừng cũng tu không thành con Lệ Quỷ nào ra dáng, cô hồn dã quỷ phiêu đãng chỉ hơn mười mấy trăm năm, nói chung đã tan thành mây khói rồi.

"Có phải cô cũng muốn tiền của tôi hay không?"

Lâm Phạm nhắm mắt lại, quả thực muốn xoay người rời đi. Trước kia lúc cô ăn nhờ ở đậu, bị ba sỉ nhục không ít, Liễu Phiêu Phiêu không phải là hạng người lương thiện gì, đa phần là người suy nghĩ lệch lạc.

"Cầm số tiền kia của bà tôi ngại bẩn." Lâm Phạm mím chặt môi, nắm chặt nắm đấm: “Bà có thể chuyển thế hay không chẳng liên quan gì tới tôi, tôi chỉ vì thấy Lâm Trạch đáng thương."

Liễu Phiêu Phiêu ôm Lâm Trạch vào trong ngực, Lâm Phạm có thể chạm vào Lâm Trạch, nhưng không chạm được Liễu Phiêu Phiêu. Có thể là bởi vì cô ta và Lâm Trạch có quan hệ máu mủ, Lâm Phạm nhìn đôi mắt Lâm Trạch, cảm thấy cậu đáng thương.

"Gã ta tên Phó Lý." Liễu Phiêu Phiêu cắn răng, sau một lúc rất lâu, cười ra tiếng: "Tôi đã chết rồi, cũng không có gì để kiêng kị nữa. Tiền ấy à, những cái đó đều là vật ngoài thân."

Cô ôm Lâm Trạch, muốn dán mặt vào mặt Lâm Trạch, phát hiện nửa bên mặt mình mơ hồ, hoàn toàn không có cách hoàn thành động tác này: "Lâm Phạm, tôi đúng là đã lừa ba của cô. Ngoại trừ A Trạch là con của ông ta, những thứ khác đều là giả dối."

Trong nhà Liễu Phiêu Phiêu không có tiền, lúc học đại học cô chính là bình hoa chuyên nghiệp có tiếng không có miếng. Sau khi tốt nghiệp ngay cả việc làm cũng tìm không thấy, khi đó cô thích người tên Thẩm Đồng, có thể tiếp tục nhưng nhà Thẩm Đồng quá nghèo. Qua người giới thiệu, Liễu Phiêu Phiêu quen biết Lâm Thành Vĩ, Lâm Thành Vĩ là một cái người thô kệch, viết chữ không biết mấy cái, lớn lên cũng không đẹp trai. Lớn tuổi, là người có thói quen thô tục.

Nhưng ông đối xử với Liễu Phiêu Phiêu cực kỳ tốt, gần như là ngoan ngoãn phục tùng, Liễu Phiêu Phiêu rất nhanh đã mang thai, bọn họ thuận lý thành chương kết hôn. Sau khi sinh xong con, Liễu Phiêu Phiêu muốn đi làm công ty, làm người vợ toàn thời gian đối với cô ta chẳng có ý nghĩa rồi, cô ta đã nhìn đủ cái mặt mo của Lâm Thành Vĩ  rồi.

Lâm Thành Vĩ khá truyền thống, lấy vợ giúp chồng dạy con, nhưng không lay chuyển được Liễu Phiêu Phiêu nên để cho cô ta vào công ty được sắp xếp một cái chức vụ nhàn tản. Thường xuyên qua lại, Liễu Phiêu Phiêu trẻ tuổi cùng với Phó Lý cao lớn anh tuấn đã quấn lấy nhau.

Tin nhắn Tần Phong gửi tới: "Đã xác định, hung thủ là Phó Lý, không cần tra xét, về nhà ngủ."

Lâm Phạm đặt di động vào túi áo, nhìn Liễu Phiêu Phiêu trước mặt. Trên mặt của cô ta đang treo nụ cười cười, không biết đang cười cái gì.

"Nhưng về sau đã xảy ra rất nhiều vấn đề, tôi và Phó Lý đã ầm ĩ đường ai nấy đi rồi."

"Hai người các người làm công ty giả lừa gạt tiền ba tôi, bởi vì chia của không đều nên gã chém bà chết. Đúng không?" Lâm Phạm ngẩng đầu, trên mặt không lộ vẻ gì, trong lòng cũng yên tĩnh như nước. Cô không hiểu, vì sao lại có người có thể tồi tệ như vậy? Người bên gối mà cũng không tiếc ra tay.

"Cô cũng biết chuyện này ư? Cô cũng không đơn giản nha." Liễu Phiêu Phiêu cười, hơi có chút trào phúng: "Tôi nghĩ  rằng cô một con nhỏ dưới nông thôn thì sẽ không hiểu những thứ này, hóa ra trong lòng như gương sáng, còn giả bộ cái gì?"

Lâm Phạm cuộn chặt nắm đấm, nghiến răng: “Tôi và bà không giống nhau, tôi không mưu hại người ta xuất sắc vậy."

Liễu Phiêu Phiêu không nói lời nào, cắn đôi môi đỏ tươi.

"Mẹ..." Lâm Trạch nói: “Gã ở chỗ nào? Nói cảnh sát đi bắt gã đi."

"Mẹ không biết."

"Cô thật sự không biết sao?" Lâm Phạm hỏi: “Chắc hẳn sẽ không phải đến bây giờ mà vẫn còn che chở gã đâu nhỉ?"

Liễu Phiêu Phiêu lắc đầu, Lâm Phạm nói: "Nếu đã như vậy, vậy tôi đi trước."

Lâm Trạch muốn đuổi theo, Liễu Phiêu Phiêu ôm lấy Lâm Trạch, thấp giọng hỏi Lâm Trạch: "Cô ta rốt cuộc là cái gì? Là người hay quỷ?"

"Người."

"Thế tại sao cô ta có thể nhìn thấy chúng ta? Chúng ta thật sự đã chết rồi sao?"

Lâm Trạch xụ mặt, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Mẹ, con đã mất đầu rồi, vậy còn có thể sống sao?"

————

Ngày hôm sau, bầu trời đầy mây, Lâm Phạm ở nhà  chờ Tần Phong, anh giúp Lâm Phạm xin nghỉ. Viết xong một bộ bài thi tiếng Anh rồi mà Lâm Phạm còn chưa nhận được cuộc điện thoại của Tần Phong, anh cũng chưa về về.

Đặt bút xuống, cô đứng dậy đến phòng bếp bật lửa định nấu bát mì thì đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lâm Phạm cầm cái xẻng quay đầu lại liền nhìn thấy Lâm Trạch đang lo lắng: “Chị ơi, mẹ của em đã tìm được người kia rồi."

Lâm Phạm tắt lửa, buông cái xẻng nhìn cậu: "Ở chỗ nào?"

"Chị đi theo em, em dẫn chị đi tìm gã, nếu không đi gã sẽ chạy mất."

"Địa chỉ?"

"Em không biết, em không nhớ được." Lâm Trạch cuống đến phát khóc, vỗ đầu xuống: "Em nghĩ không ra."

Lâm Phạm nhìn cậu lại đập khiến đầu rớt xuống, vội vàng đổi giày và cầm ba lô đi ra ngoài, cầm điện thoại lên gọi cho Tần Phong, Tần Phong rất nhanh đã bắt máy

Lâm Phạm nói: “Anh Tần, có phải các anh còn chưa bắt được Phó Lý không?"

"Ừ, sao vậy?"

"Lâm Trạch ở bên cạnh em." Lâm Phạm nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn  của Lâm Trạch tràn đầy lo lắng, quay vòng vòng. Ngẩng đầu nhìn trời xa xăm, may mắn hôm nay trời đầy mây, nếu không thì cậu ta sẽ tan thành mây khói: "Cậu ấy nói Liễu Phiêu Phiêu phát hiện hành tung Phó Lý."

"Địa chỉ?"

"Cậu bé không nhớ rõ, tuổi của nó quá nhỏ."

"Bảo cậu bé miêu tả đặc điểm chỗ kia."

Lâm Phạm nhìn về phía Lâm Trạch: "Em không biết vị trí, vậy chắc hẳn em biết rõ chỗ kia có cái gì nhỉ?"

Lâm Trạch gãi gãi đầu: "Ở đó rất dơ rất loạn rất thúi, rất nhiều quán nhỏ, có rất nhiều phụ nữ khó coi. Còn có rất nhiều tấm biển bừa bãi lộn xộn, đủ mọi màu sắc."

Lâm Phạm thuật lại một lần, Tần Phong nói: "Hỏi người kia là ở trong quán hay là ở chỗ khác?"

"Trong quán, chỗ đó rất buồn nôn."

Lâm Phạm truyền lời đồng y chang, sau khi nói xong, Tần Phong nói: "Ở cửa nhà chờ tôi, tôi đến đón em."

Lâm Phạm đợi mười phút, sắc mặt Lâm Trạch đột nhiên thay đổi: "Người kia đã đến, em phải đi rồi."

Lâm Phạm nói: "Em tới chỗ mẹ em chờ chị, chị sẽ lập tức tới ngay."

Sắc mặt Lâm Trạch trắng bệch, kinh hoảng, gật đầu quay người bỏ chạy.

Một chiếc xe hơi màu đen lái đến, im lặng dừng lại, Tần Phong hạ kính xuống, lộ ra khuôn mặt cương nghị: "Lên xe."

Ghế sau còn có Tiểu Vương, Lâm Phạm chào hỏi người ta, trên đầu gối Tiểu Vương có một chiếc máy tính định vị rất nhanh: "Con phố Tú quả thật có một đoạn như vậy, thế nhưng là phạm vi rất rộng, không tìm được. Làm sao xác định là nơi nào đây? Có chứng cớ gì không?"

"Bắt được người thì có chứng cớ."

Lâm Phạm yên lặng kéo dây an toàn lên, nhìn bên mặt Tần Phong: "Tìm đến nơi rồi?"

"Tới đó em đợi ở trong xe đừng xuống dưới." Tần Phong hẳn là không ngủ một đêm, mắt có máu ứ đọng, trông rất mệt mỏi. Lâm Phạm nhìn nhiều thêm chốc lát: "Em bảo em ấy đi trước rồi, có lẽ cậu ấy có thể chừa cho em chút manh mối."

"Nguy hiểm." Tần Phong đập vô lăng, giọng nói trầm xuống: "Lần này không được xằng bậy."

Lâm Phạm ngậm miệng, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cũng không phản bác.

Rất nhanh đã đến phố Tú, Tần Phong xuống xe, Lâm Phạm cũng vừa đi theo xuống dưới. Giữa trưa nắng, phố không có người nào, Lâm Trạch từ đâu thấy rất nhiều nữ nhân?

Phần lớn phố Tú là quán ăn đêm, ban ngày không có người nào. Rời đi hai bước, Tần Phong quay đầu nhìn trong xe: "Tìm nhầm địa phương."

Lâm Phạm đuổi theo, lên xe, mở cửa xe: "Vì sao?"

Tần Phong lấy điện thoại ra quan sát địa đồ Giang Thành, rất nhanh mục tiêu đã tập trung vào một vị trí, anh nói: "Thôn Thành Đông."

Tiểu Vương nhanh chóng tìm kiếm, nguyên nhân Tần Phong cho rằng là phố Tú là vì “phụ nữ” trong lời nói của Lâm Trạch, rất nhiều phụ nữ. Lâm Trạch chỉ có mấy tuổi đầu, đoán chừng sẽ không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào phụ nữ, nên đó chính là rất nhiều phụ nữ.

May mắn thôn Thành Đông và phố Tú không xa, rất nhanh đã đến thôn Thành Đông, đây là một mảnh thôn trang đô thị chờ phá bỏ. Con phố cực kỳ náo nhiệt, quán xá dày đặc, biển hiệu đủ mọi màu sắc, còn có nam nữ lui tới.

Xe không vào được, đường đi quá chật, Tần Phong tìm chỗ đỗ xe. Vừa dừng hẳn, Lâm Phạm  đã từ bên kia xuống dưới, hoàn toàn không giống ở trong xe đợi. Tần Phong nhíu mày liếc cô, Lâm Phạm không thấy, chỉ lo lắng nhìn chung quanh: "Anh Tần, là ở đây sao?"

"Hai năm gần nhất thành thị kiến thiết, thôn trong thành gần như bị hủy bỏ hết, hiện tại cũng chỉ còn lại Thành Đông." Tần Phong không quản được Lâm Phạm, rút gậy cảnh sát ra xuống xe đưa cho Lâm Phạm, sắc mặt vẫn đang không dễ coi: "Cầm lấy."

Lâm Phạm quay đầu lại nhìn mặt Tần Phong, trong nháy mắt nụ cười sáng lạn nở rộ, vẻ mặt “em biết ngay anh nhất định sẽ đồng ý”.

Tần Phong đeo dưới vai của cô, đi nhanh vào trong phố, âm thanh nén xuống vô cùng thấp: "Không cho phép nói lung tung ở bên ngoài."

"Ừ, em biết rồi."

Lâm Phạm nắm gậy cảnh sát không dài ở trong tay, Tiểu Vương cũng theo tới. Đường đi hỗn loạn, dơ bẩn không chịu nổi, trong không khí tràn ngập quà vặt hòa lẫn mùi thối cống ngầm. Lâm Phạm vẫn luôn bóp cái mũi, cô tìm mãi không thấy Lâm Trạch.

Bọn họ thuận theo đường đi đi thẳng lên, ngày hôm qua bên trong nhà Phó Lý, tại trong nhà tìm được một dấu vân tay và khi đối chiếu với vân tay máu trong nhà Liễu Phiêu Phiêu thì giống nhau.

Tầm mắt Lâm Phạm nhìn qua, đột nhiên thấy được bóng dáng Lâm Trạch ngoài hai trăm thước, cậu lóe lên tiến vào một cái ngõ nhỏ, dường như còn gấp gáp quay đầu lại nhìn thoáng qua. Lâm Phạm nhấc chân lập tức đuổi theo, quay đầu nhìn về phía Tần Phong nói: “Anh đừng gấp quá, em nhìn thấy Lâm Trạch rồi."

Lâm Trạch sợ Tần Phong, tất cả quỷ đều sợ Tần Phong.

"Lâm Trạch!" Lâm Phạm hô một tiếng, Lâm Trạch đang  chạy ở phía trước dừng lại, quay đầu lại, cậu đã rất yếu ớt rồi, thân thể biện ra màu trong suốt: “Chị ơi."

"Ở đâu?"

Lâm Trạch chỉ vào cửa lớn trước mặt: "Nơi đây."

"Lầu mấy?"

Lâm Phạm chạy tới, nhìn chằm chằm cửa lớn trước mặt, Tần Phong cũng theo tới, Lâm Phạm quay đầu không nhìn thấy Lâm Trạch, cậu đã biến mất. Lâm Phạm nhíu mày, chỉ vào cửa lớn cách đó không xa: "Lâm Trạch nói ở chỗ này."

Tần Phong quan sát bốn phía, lầu cao bốn tầng, nhà xây thuộc kiểu cửa sổ thông suốt bốn phương, nhìn Tiểu Vương thở hồng hộc theo kịp, ra hiệu: "Cậu thủ bên ngoài."

Bởi vì không xác định có phải nơi đây hay không, không có cách nào để bắt một nhóm đông người được.

"Tôi truyền tin cho mấy anh em."

"Được."

Tần Phong gõ cửa, Tiểu Vương lấy súng ra mở khóa an toàn, dựa vào tường ở một bên.

Rất nhanh, cửa đã bị phá mở, một bà lão híp mắt dò xét Tần Phong: "Làm gì đấy? Trong sân không có tiền thuê nhà."

"Cảnh sát phá án." Tần Phong lấy ra giấy chứng nhận quơ quơ, cất lại, lấy ra một tấm ảnh: "Người này, có từng thấy chưa?"

Bà lão còn không có lấy lại tinh thần, Lâm Phạm đã chen vào sân nhỏ, thuận tiện liếc nhìn ảnh trong tay Tần Phong. Sững sờ, người này cô đã gặp, anh ta từng ở phòng làm việc ở cha.

Trong sân nhỏ trồng một cây bồ đào, cây non đã vươn đến lầu hai. Cô ngẩng đầu nhìn lên trên, Tần Phong và bà lão nói chuyện, hắn thanh âm không lớn, hình như trí nhớ bà lão không tốt, nói chuyện chậm rì, khiến cho người ta sốt ruột.

Lâm Phạm đột nhiên nhìn thấy lầu ba có một cái đầu vươn ra, lóe lên rồi biến mất.

"A, tôi nhớ ra rồi. Người này hình như là bạn trai của 203, dạo này ở đây...”

Lời còn chưa dứt, Lâm Phạm đã mang theo gậy cảnh sát vọt vào lầu, Tần Phong rút súng ra theo sau, nói với bà lão: "Trở về phòng đi!"
Bình Luận (0)
Comment