Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 67

Tiểu Vương gọi điện thoại đi mất tăm, Lâm Phạm vô cùng buồn chán, cầm lấy điện thoại mở Weibo ra. Đang xem sự kiện linh dị, một bàn tay đột nhiên đặt lên đầu, Lâm Phạm lập tức hoảng sợ, cả người căng thẳng.

Ngay sau đó thấy cái bóng dưới đất, Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn thấy Tần Phong, thở phào một cái, anh ngồi xuống bên cạnh: “Bình thường em nhìn chưa đủ nhiều à? Còn tìm thứ tương tự để xem.”

Anh dựa quá gần, Lâm Phạm đột nhiên nóng lên, lòng bàn tay tiết ra mồ hôi. Nhắm mắt mở miệng hỏi: “La Long nói gì? Người do ai giết?”

Trên người Tần Phong có mùi thuốc lá nhạt, Lâm Phạm nóng khô. Cuối cùng thì anh đứng lên, đưa tay ra, Lâm Phạm nhìn chằm chằm tay của anh mấy giây, đặt tay vào. Tần Phong kéo Lâm Phạm lên, nói: “Tiểu Vương đâu?”

“Gọi điện thoại với bạn gái.”

“Đi ăn cơm.”

Tần Phong kéo Lâm Phạm rời đi, Lâm Phạm quay đầu tìm kiếm Tiểu Vương: “Không đợi anh ta à?”

“Không đợi.”

Bọn họ tìm một quán gà rang gần đây, Tần Phong uống hai ly nước, mới ngẩng đầu nhìn Lâm Phạm ở đối diện: “Còn lạnh không?” Môi của Lâm Phạm trắng bệch, ống tay áo không có nhiệt độ, Tần Phong đưa tay xoa tay của cô: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không biết.” Tay của anh ấm áp, trên người Lâm Phạm hơi nóng: “Chỉ là lạnh.”

Tròng mắt đen sâu kín của Tần Phong nhìn cô, như đang suy nghĩ.

“Có phải mệt không?”

Tần Phong buông tay Lâm Phạm, Lâm Phạm vội vàng rút tay về, lắc đầu: “Cũng không mệt, chỉ lạnh thôi, không cảm thấy nóng.”

Tần Phong hơi nhăn mày, uống hết nước trước mặt. Anh nhớ rõ những gì tiên sinh đó từng nói, nếu Lâm Phạm lớn tuổi hơn chút nữa, thử xem thì thử xem, Lâm Phạm bây giờ, anh không biết nên nói thế nào.

“Uống nước nóng.” Tần Phong rót nước nóng vào cái cốc trước mặt cô, Lâm Phạm nghĩ tới vừa lướt Weibo thấy một đề tài, tìm một bạn trai EQ thấp có cảm giác gì, uống thêm nước nóng.

“Cười cái gì?”

Lâm Phạm cầm ly hơi cười, không nói lời nào.

“Hửm? Cười cái gì?”

Lâm Phạm nhanh chóng nhìn Tần Phong một cái, lại chôn mặt về. Bạn trai, sao nghe hai chữ này lại xấu hổ như vậy. Tần Phong rảnh rang nhìn cô, ánh mắt chứa ý cười.

Lâm Phạm ho khan, ngồi thẳng ép mình nhìn về phía Tần Phong: “Không cười.”

“Thật sao?”

“Nhớ đến một chuyện, hãy uống nhiều nước nóng.”

“Đó là cái gì?”

Lâm Phạm mở Weibo lướt tới tin đó đưa cho Tần Phong: “Vô cùng thú vị.”

Tin Weibo do một nhà văn đăng, lượng truyền đi còn rất cao. Tần Phong lướt xem xong, cười cười trả lại điện thoại, xoa tóc của cô: “Linh tinh gì đâu.”

Lâm Phạm chu mỏ, nghiêng đầu né tránh tay của anh, Tần Phong thu tay về: “Tình huống của em vào họ không giống nhau.”

“Chỉ đùa chút thôi.” Lâm Phạm nhỏ giọng nói: “Em không có ý gì khác, chỉ nghĩ lời này cảm thấy rất hay, sau này anh không thích em không xem nữa--”

“Rất hay.” Tần Phong nhìn cô sắp chui đầu vào trong đất: “Lâm Phạm.”

Lâm Phạm ngẩng đầu: “Anh Tần?”

Con ngươi đen nhánh của Tần Phong chăm chú nhìn cô, vừa muốn lên tiếng thì điện thoại vang lên. Anh thu tầm mắt, lấy điện thoại ra nghe máy, giọng của Tiểu Vương xông thẳng tới: “Đội trưởng Tần, anh thấy Lâm Phạm đâu không? Tôi gọi điện xong sao quay lại không tìm thấy nữa?”

“Chúng tôi đang dùng cơm.”

Tiểu Vương: “...”

“Tiệm gà rang đối diện.” Tần Phong cúp máy, cất điện thoại về, ra hiệu với Lâm Phạm: “Em tới ngồi bên cạnh anh.”

Lâm Phạm: “Anh Tiểu Vương sắp qua đây sao?”

“Ừ.”

Lâm Phạm ngẫm nghĩ, quả thật bây giờ nên ngồi bên cạnh Tần Phong, nên dịch sang. Không tới năm phút, Tiểu Vương hấp tấp đi tới, món gà rang cũng được bưng lên, Tiểu Vương nhìn hai người ở đối diện: “Không suy nghĩ gì cả, đi cũng không bảo tôi. Tôi cho rẳng tôi để lạc mất Lâm Phạm, trở về anh sẽ đánh chết tôi.”

Tần Phong gọi ông chủ thêm canh, ra hiệu Lâm Phạm ăn cơm không nên nhìn khắp nơi, mới nói: “Thấy cậu bận bịu, chúng tôi không quấy rầy.”

Tiểu Vương: “...”

Thật tức giận.

“Thẩm vấn thế nào rồi?”

“Vẫn không ra, nhưng mà chắc chắn cái chết của Tống Lương có liên quan tới La Long.”

Cơm nước xong thì Tần Phong tìm khách sạn để Lâm Phạm nghỉ ngơi trước, rồi lại đến cục công an huyện. Lôi Duy Vũ gọi điện đến, Tần Phong nghe máy: “Đội trưởng Lôi.”

“Có người nói Tống Lương bị người trong mỏ đánh chết rồi chôn, nhưng mà không có chứng cứ, chuyện này đều âm thầm truyền lại. Chúng tôi đang tìm người phụ trách trong mỏ lúc đó, tiến hành bước xác nhận.”

Tần Phong bóp ấn đường: “Tại sao người trong mỏ đánh Tống Lương?”

“Nghe nói lúc ấy ngang ngược trộm mỏ sắt, người của thôn lân cận đều đi trộm, giá cả còn rất đắt. Người trông mỏ rất tức giận, bắt được thì đưa tới đồn công an hoặc là xử lý tại chỗ. Tống Lương là tên ngờ nghệch, chúng tôi đoán nếu như bị bắt trong mỏ có thể đánh một trận, trên cơ thể người chết có nhiều chỗ gãy xương, cũng phù hợp. Sau khi Tống Lương mất tích, rất nhiều người đoán có phải bị người trong mỏ đánh chết không.”

“Tống Lương trộm mỏ sắt?”

“Nghe nói trước đây anh ta được La Long chỉ huy đi trộm, chúng tôi không biết chuyện anh ta chết có liên quan đến chuyện này không. Buổi chiều hỏi thăm thêm, bọn họ nói lần cuối cùng thấy Tống Lương là ở bến tàu.”

“Rốt cuộc La Long có từng phát tiền lương cho Tống Lương không?”

“Chắc là phát một ít, La Long thường xuyên đánh Tống Lương, anh ta rất sợ La Long. Cũng không dám tìm La Long đòi tiền, một người bạn nhậu của La Long nói La Long uống nhiều rồi ba hoa, Tống Lương chính là thằng ở của anh ta...”

“Tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Tần Phong nhíu mày thở dài.

Vào phòng thẩm vấn, La Long rũ mắt ngồi trên ghế, Tần Phong gõ bàn một cái nói, anh ta mở mắt ra thấy Tần Phong thì sợ hết hồn vội vàng ngồi thẳng. Tần Phong kéo ghế ngồi xuống, nhìn anh ta: “Muốn nói chưa?”

“Thật sự là tôi không giết cậu ta.”

“Vậy anh bảo anh ta đến khu mỏ làm gì?”

La Long ngẩn ra, nhìn chằm chằm Tần Phong, môi chặt môi.

“Anh ăn bớt tiền lương của Tống Lương, bố của anh ta bệnh nặng không có tiền chữa trị nên tìm anh đòi tiền, anh đánh anh ta một lúc. Sau đó ép anh ta đi trộm mỏ sắt bán lấy tiền, có phải không?” Tần Phong đột nhiên nhấn mạnh: “Giấu giếm cái chết của Tống Lương, biết mà không báo, cho dù không phải anh giết người, tội bao che cũng đủ để anh ngồi tù!”

————

Lâm Phạm tắm xong đi ra thì thấy hai người trước mặt, không, chính xác mà nói là hai con ma. Ông già quỳ xuống trước mặt Lâm Phạm, dập đầu “bịch bịch” với Lâm Phạm, cô giật mình bèn vội vàng nói: “Ông mau đứng lên, các người có chuyện gì thế?”

Tống Lương đứng bên cạnh ông già, cúi đầu không nói gì.

“Cô gái, cảm ơn các cô, những cảnh sát đó không thể thấy chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể thông qua cô để cảm ơn. Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người phát hiện ra con trai tôi, điều tra cái chết của thằng bé.”

“Ông đừng vội, nhanh đứng lên.”

Tống Lương kém thông minh, có thể làm việc có thể nhận tiền, nhưng sâu xa một chút thì không hiểu. Anh ta không thích nói chuyện, lúc làm việc chỉ vùi đầu làm, không hiểu đối nhân xử thế, không hiểu lười biếng.

Lúc người khác sắp xếp một xe mỏ sắt cần nghỉ ngơi mấy lần, anh ta cứ vùi đầu làm, làm từ lúc trời chưa sáng đến trời tối. Bố anh ta nói với anh ta, làm việc là có thể kiếm tiền, có thể nuôi gia đình.

Mẹ anh ta chết sớm, chỉ còn anh ta cùng bố sống nương tựa vào nhau.

Nhưng La Long không cho anh ta tiền công, còn đánh anh ta, động một chút là đánh. Lúc bố chưa bị bệnh, bố sẽ đưa anh ta đi đòi chút tiền công, bố bị bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, anh ta không mua nổi thuốc. Toàn bộ tiền trên người chỉ đủ mua một chai thuốc giảm đau, lần đầu tiên anh ta dũng cảm tìm La Long đòi tiền.

La Long mắng anh ta không biết xấu hổ, đám người bọn họ đánh anh ta một trận, cuối cùng La Long ngồi xuống đối diện với gương mặt đầy máu của anh ta nói: “Chỉ cho cậu một việc, làm xong, tôi cho cậu một ngàn.”

Làm gì?

Lên trên núi trộm mỏ sắt, đá nặng như vậy, một cân hai tệ, một khối là có thể bán mấy trăm.

Không đi sao? Chờ ông bố đáng chết của cậu tắt thở đi.

Đêm hôm đó Tống Lương đi, La Long lái thuyền, anh ta vác bốn lần đá. Đá cọ rách da thịt của anh ta, anh ta cắn răng vác, vác thêm chút nữa La Long sẽ cho anh ta tiền.

Sau đó anh ta bị người bắt được, La Long lái thuyền chạy. Người trông mỏ vừa bị lãnh đạo xử phạt, mắng người đó chỉ biết cầm tiền, đồ cũng không trông được. Người đó căm ghét kẻ trộm, trói Tống Lương lại đánh đập, cầm cái gì thì nện lên người. Đánh mệt rồi, bọn họ nhốt Tống Lương vào trong nhà nhỏ. Giết gà dọa khỉ, có một người bị đánh thê thảm, những người khác sẽ không dám tới nữa.

Đầu của Tống Lương đụng vào đá, máu chảy hết.

La Long cầm số tiền đó xây nhà trên trấn, mua một chiếc xe gắn máy mới, mỗi ngày lái xe diễu võ dương oai.

Không ai biết Tống Lương đi đâu, khu mỏ ngừng hoạt động, người chuyển đi. Tống Lương là kẻ đần, biến mất hay không cũng chẳng ảnh hưởng tới bọn họ, cũng không có ai chú ý tới anh ta.

Có lẽ chỉ có bố của anh ta đang mong con trai trở về, đến khi chết con trai cũng không về nữa.

Lâm Phạm siết chặt ngón tay, cô không biết nên nói cái gì, người của khu mỏ sợ chịu trách nhiệm nên lôi người đi tìm chỗ chôn. Bọn họ không quen thuộc một mảnh đất ở thôn Đại Hòe, sợ người ta phát hiện.

Không có nhiều người đến khu rừng đó, còn khuất.

Vì vậy chôn người vào đất, che giấu tất cả. Một kẻ đần độn mà thôi, không ai đi truy xét tung tích của một kẻ đần.

——————

“Bọn họ cho tôi hai lựa chọn, một là cầm tiền im miệng, hai là ở tù vì tội ăn trộm.” La Long nói: “Đương nhiên là tôi chọn một, quả thật không phải tôi giết người, nhưng mà tôi biết kẻ đần đó chết trong tay bọn họ.”

Tần Phong đứng lên, hơi xoay cổ, La Long bị dọa trốn ra sau: “Cảnh sát các cậu cũng không thể đánh người! Các cậu không thể đánh tôi!”

Tần Phong ra hiệu một cảnh sát khác ghi chép, nói: “Ta ra ngoài một chuyến trước, các anh tiếp tục đi.”

Anh đi ra ngoài, đứng ở trong sân, châm một điếu thuốc hít mạnh một hơi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía xa. Ánh trăng rất đẹp, màn trời đầy sao, lúc lâu sau Tần Phong dập tàn thuốc sải bước đi về, điện thoại vang lên.

Tần Phong tiếp máy: “Tôi là Tần Phong.”

“Anh Tần, em lại thấy bọn họ.”

“Ai?”

“Tống Lương và bố anh ta.”

“La Long khai rồi, do người của mỏ sắt giết.”

“Ừ, ông ấy cũng nói vậy với em.”

“Bọn họ còn ở đó không?”

“Có.”

Tần Phong nói: “Tôi về ngay.”

“Bắt hung thủ khó không?”

“Đã tra rõ động cơ giết người, không khó.”

La Long đã khai báo, không khó tìm người của khu mỏ, công ty của bọn họ vẫn còn ở đó thì không chạy thoát. Tần Phong về khách sạn, gõ cửa rất nhanh Lâm Phạm đã tới mở, làn da của cô rất trắng, ánh mắt sáng ngời lóe lên, ngay sau đó vội vàng tránh ra: “Bọn họ đi rồi.”

Tần Phong bước vào, trong phòng chỉ có một cái giường, Lâm Phạm mặc quần đùi, lộ ra đôi chân nhỏ. Tần Phong dời ánh mắt, kéo cái ghế ngồi xuống: “Bọn họ nói gì với em?”

Lâm Phạm nói lại câu chuyện, nhìn chằm chằm Tần Phong: “Các anh cũng tra được rồi sao?”

Tần Phong gật đầu, thuận tay cầm chai nước trên bàn vặn nắp uống một hớp, nói: “Tra ra người trông mỏ lúc ấy, chuyện sẽ rõ ràng.”

“La Long sẽ bị phán tội sao?”

“Lái xe gắn máy phi pháp tông người, gây tai nạn bỏ trốn. Chiếm đoạt tài sản của người khác, ăn trộm, thế nào cũng có thể phán tội.” Tần Phong uống hết một chai nước, bỏ chai xuống, chỉ vào cô: “Lạnh không?”

Lâm Phạm lên giường dùng chăn quấn chân: “Không lạnh.”

Tần Phong dựa lưng vào ghế, xoa ấn đường.

“Tống Lương đó thật đáng thương.” Lâm Phạm nói: “Nếu như anh ta có khả năng suy xét, có lẽ sẽ không đi trộm đồ. Anh ta đần độn, mới bị người ta lợi dụng bị người ta lừa gạt.”

“Ừ.”

Tần Phong bỏ tay xuống, chân mày của Lâm Phạm vẫn không giãn ra, than thở: “Rất nhiều người đều như vậy, bắt nạt kẻ yếu.”

Thời gian đã đến mười một giờ rưỡi, Lâm Phạm hơi mệt. Tần Phong ngồi ở đối diện mở điện thoại lên xem gì đó, Lâm Phạm nhanh chóng suy nghĩ: “Buổi tối anh ngủ ở đâu? Anh Tiểu Vương ngáy rất to.”

Tần Phong giương mắt, tròng mắt đen nhìn sang Lâm Phạm, Lâm Phạm chui người vào trong chăn.

“Lâm Phạm.” Giọng của Tần Phong trầm thấp, có hơi khàn.

Quả thật ánh mắt của anh quá nặng nề, Lâm Phạm hơi sợ, tim đập rất nhanh.

“Ừ.”

Tần Phong tắt điện thoại đặt lên bàn, đến gần, ngồi xuống mép giường: “Em cảm thấy quan hệ giữa chúng ta là thế nào?”

Lâm Phạm nuốt nước bọt, tay trong chăn nắm chặt ga trải giường.”Hả?”

Tần Phong không cho cô cơ hội lẩn tránh, cúi người chống tay bên đầu cô, nhìn cô chằm chằm: “Quan hệ thế nào?”

“Anh Tần—— “

“Gọi tên anh là được.”

Anh dựa rất gần, Lâm Phạm ngưng hô hấp, ngón tay út đang run rẩy: “Em—— anh là——” chưa nói hết, gương mặt ngột ngạt đến đỏ bừng.

Tần Phong cúi đầu hôn lên môi cô, Lâm Phạm lập tức ngơ ngác, trợn to mắt.

Giọng nói của Tần Phong rất gần: “Nhắm mắt.”

Trong miệng anh có mùi kẹo cao su vị bạc hà, có thể đã ăn lúc về, Lâm Phạm nhắm mắt. Động tác của anh nhẹ nhàng, từ từ cạy môi của cô.

Lâm Phạm nhanh chóng rút tay từ trong chăn nắm chặt cánh tay của Tần Phong, đầu óc trống rỗng. Mùa hè nên không mặc nhiều, lúc Tần Phong buông Lâm Phạm ra, cô đã cấu cánh tay của Tần Phong chảy máu.

Tần Phong cầm tay cô xuống, giọng nói vẫn rất thấp: “Bạn trai và bạn khác nhau, cũng khác người nhà, là người nhà nhưng mà có thể thân mật hơn.”

Lâm Phạm mím môi, sau đó cắn môi, trong đôi mắt có hoảng sợ, Tần Phong nhéo gương mặt đỏ bừng của cô: “Không thích?”

Lâm Phạm chui vào trong chăn, tay nắm chặt góc chăn, chỉ còn ánh mắt nhìn Tần Phong: “Tại sao phải —— hôn môi đều như vậy à?”

Vẻ mặt của Tần Phong ngây ra, bật cười, quả thật cô quá nhỏ, Tần Phong thật sự không biết nên đối xử với cô thế nào. Đặt tay lên đỉnh đầu Lâm Phạm, ý bảo cô ngẩng đầu: “Không khác nhiều đâu.”

Lâm Phạm lại chui vào chăn, giọng nói phát ra từ trong chăn, úp mở nặng nề: “...Anh từng hôn người khác như vậy sao?”
Bình Luận (0)
Comment