Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 79

Lâm Phạm đưa điện thoại cho Tần Phong xem: “Đường Trung Minh.”

Tần Phong nhận lấy điện thoại, lướt xem weibo một chút: “Tiếng khóc? Có tiếng khóc không nhất định sẽ là ma, ma khóc người cũng đâu có nghe thấy được. Có phải xung quanh đó có vấn đề gì không? Lát nữa qua đó xem một chút.”

Anh vừa định trả điện thoại cho Lâm Phạm thì nhìn thấy tên weibo của cô, nhướng mày: “Nhà tôi có một chú Tần?”

Lâm Phạm bị vạch trần một cái tên xấu hổ như vậy, liền nhanh tay giật điện thoại lại bỏ vào túi xách. Mặt cô đỏ lên, chống chế: “Anh nhìn nhầm rồi.”

Tần Phong cười cười nhìn cô, cũng không nói gì. Lâm Phạm bị nhìn như vậy rất lúng túng, ho một tiếng rồi nói: “Tên weibo em đặt bừa đó, một ngày em đổi những mấy cái tên, cũng đâu có làm sao.”

Tần Phong vẫn nhìn cô một cách đầy ẩn ý.

Lâm Phạm có chút căng thẳng, tìm bừa một đề tài khác: “Tên weibo của anh là gì, chúng ta follow lẫn nhau.”

“Anh không có weibo.” Tần Phong lấy điện thoại ra, thành thật trả lời: “Bây giờ anh có thể tạo một cái, để chúng ta follow lẫn nhau.”

“Không có thì thôi vậy....”

Tần Phong đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Phạm, trang chủ tạo tài khoản weibo xuất hiện một dòng chữ: Nhà lão Tần có một bé con.

Giọng nói của anh trầm thấp: “Cái này được đấy, chưa có ai dùng, có thể lập được.”

Tần Phong lấy ảnh của Lâm Phạm làm ảnh đại diện. Phục vụ đọc đến số bàn, anh đặt điện thoại xuống đi lấy đồ ăn. Lâm Phạm thò đầu qua nhìn một cái suýt nữa thì rớt cằm. Đây là cái ảnh quần què gì vậy? Mặt của cô lúc đang ngủ? Gương mặt phóng to trên màn hình. Lâm Phạm đang định cầm lấy điện thoại thì Tần Phong đã đi đến. Dưới quyền uy của Tần Phong, Lâm Phạm không dám lỗ mãng.

“Anh chụp lúc nào vậy? Xấu quá.”

“Em đoán xem.” Tần Phong đưa cháo cho cô: “Có cần đường không?”

“Không cần.” Lâm Phạm khuấy cháo, hỏi: “Lúc tối anh chưa ăn cơm à?”

“Vẫn chưa.” Trước giờ Tần Phong không hề chú trọng việc ăn uống, ăn cái gì cũng được, ăn cái gì cũng thấy ngon. Anh càn quét một hồi, đồ ăn trên bàn nhanh chóng đi hết một nửa: “Bánh này cũng ngon đấy.”

Tần Phong đưa một ít bánh sang trước mặt Lâm Phạm. Lâm Phạm vẫn còn lăn tăn chuyện bức ảnh: “Anh có thể đừng dùng bức ảnh kia làm ảnh đại diện được không. Xấu lắm.”

“Không xấu.”

Thẩm mỹ của trai thẳng cô không hiểu được. Lâm Phạm không đói, chỉ đơn thuần ngồi cùng anh ăn cơm.

“Đổi một cái đẹp hơn.”

Tần Phong rút giấy ra lau tay, cầm điện thoại lên hướng về phía Lâm Phạm: “Em ngẩng đầu lên, chụp một cái.”

Lâm Phạm còn đang nhai bánh, vẻ mặt ngơ ngác liền bị Tần Phong chụp lại: “Được rồi, cái này đi.”

Lâm Phạm nuốt bánh xuống: “Qua loa như vậy?”

Tần Phong nhanh chóng follow Lâm Phạm, tìm thấy tên của cô trong wechat: “Gửi cho em một bức ảnh của anh.”

Lâm Phạm: cũng đâu phải là đi xem mắt.

Dưới sự ép bức của Tần Phong, Lâm Phạm đành phải đổi ảnh đại diện của mình thành ảnh của anh. Công lý ở đâu chứ?

Lâm Phạm ăn xong trước, ngồi đợi Tần Phong: “Vừa rồi em nhìn thấy Đồng Huy, chú ấy rất đáng thương, tìm suốt ba năm cũng không tìm lại được con của mình. Nguyện vọng cuối cùng của chú ấy là được gặp con một lần, nhưng vẫn không thực hiện được.”

Tần Phong nghe vậy, trầm tư một hồi. Anh ăn xong hết đồ ăn còn lại rồi đứng lên: “Đi thôi.”

Lâm Phạm theo ở phía sau: “Có phải bây giờ anh còn phải về đơn vị không?”

“Ừ.”

Bởi vì bài viết trên weibo đó nên Lâm Phạm và Tần Phong lại đi đến tòa nhà cũ ở đường Trung Minh một lần nữa. Tần Phong đứng ở tầng một đợi Lâm Phạm. Anh châm một điếu thuốc, xem qua hình ảnh của vụ án trên điện thoại một chút. Con trai của Đồng Huy mất tích vào ba năm trước, cảnh sát cũng từng phối hợp tìm kiếm trong một khoảng thời gian. Nhưng lượng công việc của loại vụ án lừa gạt bán người này thật sự quá lớn, ba năm trước hệ thống camera giám sát còn chưa phát triển như hiện tại, rất khó tìm.

Tần Phong ném tàn thuốc xuống, xông lên phía trên gọi: “Lâm Phạm?”

Lâm Phạm đáp lại một tiếng. Tần Phong cất điện thoại vào trong túi, đi đến bên cạnh luống hoa dập tắt điếu thuốc. Rất nhanh sau đó Lâm Phạm liền đi xuống, cô lắc đầu: “Không có gì cả. Có lẽ nguồn gốc phát ra tiếng khóc không phải là ở đây.”

Thời gian sắp đến mười hai giờ, Tần Phong kéo Lâm Phạm đi ra ngoài: “Về nhà trước đi.”

“Ừ.”

Đi đến cửa thì đột nhiên có một tiếng khóc ngắn ngủi yếu ớt vang lên. Tần Phong và Lâm Phạm đồng thời dừng bước, nhìn nhau một cái. Lâm Phạm lên tiếng trước, hỏi: “Anh nghe thấy không?”

“Nghe thấy rồi.” Tần Phong lấy súng ra, mở chốt an toàn: “Không phải ma, anh cũng nghe thấy rồi.”

Lâm Phạm lấy cây kiếm ngắn từ trong người ra. Tần Phong liếc nhìn cô: “Em nhét kiếm vào từ lúc nào vậy?”

“Lúc xuống xe.” Lâm Phạm vẫn chưa nói, cô sợ Âu Dương Ngọc sẽ ở đây.

Tần Phong bật đèn pin điện thoại lên soi sáng khu nhà, đưa tay lên kéo Lâm Phạm ra phía sau lưng mình: “Đừng xông đến nhanh như vậy.”

Tiếng khóc dường như đã ngừng lại. Khu nhà này có tổng cộng ba dãy, mỗi dãy có hai tòa nhà. Dãy nhà cuối cùng đã bị thiêu rụi, nhưng hai dãy nhà phía trước vẫn còn nguyên. Lúc bọn họ đi đến dãy nhà thứ hai thì lại có tiếng khóc.

Tần Phong ngăn Lâm Phạm lại, dỏng tai lên nghe, thấp giọng nói: “Dưới đất.”

Lâm Phạm ngồi xổm xuống nghe, quả nhiên là nghe được rõ hơn nhiều. Cô không khỏi buồn bực, sao dưới đất lại có tiếng khóc chứ? Mấy tòa nhà này được xây gần giống nhau, không có tầng ngầm. Tiếng khóc rốt cuộc là phát ra từ đâu?

Tần Phong ngồi xổm xuống, gõ một cái lên mặt đất, là đất thật. Anh nói nhỏ với Lâm Phạm: “Tìm miệng cống thoái nước.”

Rất nhanh sau đó bọn họ đã tìm thấy miệng cống thoát nước, phía dưới lại truyền đến một tiếng kêu khóc, lúc này đã nghe được tương đối rõ ràng. Miệng cống bị cố định, không kéo ra được. Tần Phong gọi điện cho đồng nghiệp trong đội hình sự, gọi người đến tiếp viện. Tiếng khóc này không hề bình thường.

Sau khi Tần Phong tắt điện thoại, Lâm Phạm đã tìm qua hết mảnh sân này một lần, lắc đầu nói: “Không có lối vào.”

“Phía sau.”

Bọn họ tìm từ hành lang đến mảnh sân này một lần nhưng vẫn không tìm thấy lối vào, tiếng khóc cũng ngừng lại.

Điện thoại của Tần Phong vang lên, anh kéo Lâm Phạm ra khỏi khu nhà nghe điện thoại. Lâm Phạm chạy ra khỏi tay của anh, nhanh chóng đi về phía sau của khu nhà. Tần Phong nhìn Lâm Phạm trong tầm mắt, ngẩng đầu lên gọi Tiểu Vương đang dừng xe đến.

Tiểu Vương cùng ba đồng nghiệp nữa xuống xe, thở hồng hộc chạy đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Phát hiện ra tiếng khóc ở chỗ này, hình như là ở dưới đất, tìm thử xem.”

Tiểu Vương trợn mắt, há hốc mồm: “Anh hai của em à, bây giờ là mười hai giờ rồi đó.”

“Lỡ như bỏ sót điều gì thì đó là mạng người đấy.” Tần Phong nhìn qua Lâm Phạm lần nữa, nhận ra đã không thấy cô đâu liền lập tức chạy về phía sau. Tiểu Vương cũng chạy theo, hỏi: “Tìm kiểu gì bây giờ?”

“Cứ tìm như vậy đi.”

Lâm Phạm đạp qua đống rác nhảy xuống đất bằng. Cô cầm đèn pin chiếu một cái thì thấy một con đường nhỏ. Chỗ này là một công trường bỏ hoang, người dân xung quanh liền mang rác qua đây đổ, không lâu sau đó thì hình thành nên bãi rác to lớn này.

Sau lưng có tiếng động vang lên. Lâm Phạm quay đầu lại thì thấy Tần Phong nhảy xuống tường rào, sải bước đến kéo lấy cánh tay cô: “Chạy lung tung cái gì vậy hả?”

Lâm Phạm trốn vào sau lưng anh: “Ở chỗ công trường bỏ hoang này có người nhìn sao?”

“Chắc là sẽ có người ở lại.” Tần Phong lấy đèn pin soi qua một chút, nhìn lên cái giá bằng thép ở trên đầu. Lúc đầu vì có tai nạn nên bị đình công, nhưng đồ đạc vẫn còn, chắc là sẽ có người ở lại trông giữ.

Sau đó hai người nhìn thấy ở trong góc của nhà cabin, sau lưng vang lên một tiếng “phốc”, hai người quay đầu lại thì thấy Tiểu Vương chật vật bụi bặm đi đến. Cũng không phải là chật vật bụi bặm, có lẽ vừa rồi anh ta rơi vào trong hố bùn nào đó, cả người toàn là bùn đất. Tiểu Vương nhổ ra một ngụm đầy bụi: “Đây là chỗ nào vậy? Ở đâu có tiếng khóc chứ? Sao tôi không nghe thấy?”

Tần Phong đi đến phòng cabin, soi đèn pin qua một lượt thấy trên sợi dây có treo quần áo. Nơi này có người ở. Tần Phong đi qua gõ cửa, trong phòng không có người, nhưng lại có mùi rượu.

Lâm Phạm xoa mũi: “Có lẽ trong phòng có người.”

Cửa được khóa từ bên trong. Tiểu Vương đi đến mở cửa sổ: “Phòng này có thể đi vào từ cửa sổ.”

Anh ta vừa nói vừa mở cửa sổ ra, soi đèn pin vào bên trong: “Không có người.”

“Không có người sao lại phải khóa cửa?” Tần Phong nói: “Anh đi vào xem thử một chút.”

Tiểu Vương: “.....”

Để lại hai người bên ngoài, còn lại bao gồm Lâm Phạm cũng nhảy vào trong xem xét, bật đèn pin lên. Trong phòng bừa bộn, bẩn thỉu lại còn có mùi thối. Trên bàn còn có mì xào đang ăn dở, Lâm Phạm đưa tay sờ thử nhiệt độ của mì xào: “Vẫn còn nóng.”

Bỗng nhiên dưới mặt đất có âm thanh truyền đến, âm thanh rất ngắn ngủi, dường như đang bị người khác bịt miệng. Tần Phong lấy chân vén ra một khối cao su màu đen dưới đất, cửa hầm xuất hiện ngay trước mặt mọi người, âm thanh bên dưới cũng càng rõ ràng hơn.

Có một cái thang đi xuống. Tần Phong xuống trước, tỏ ý với Tiểu Vương: “Anh trông chừng Lâm Phạm, tôi và Trịnh Vĩ đi xuống trước.”

Không gian dưới mặt đất rất lớn. Âm thanh thở dốc của người đàn ông và tiếng kêu của phụ nữ hỗn hợp lại. Tần Phong nhíu mày, phía dưới có đèn, rẽ qua một khúc cua liền thấy một người đàn ông và người phụ nữ trên giường. Tần Phong rút súng ra: “Cảnh sát đây!”

Người đàn ông còn chưa hồi hồn thì đã bị đạp một cước xuống mặt đất. Người phụ nữ đang bị trói tay ở trên giường, trên người không có một mảnh vải che thân. Người nọ lấy lại tinh thần, đang định với lấy chiếc dao ở gần đó. Tần Phong giơ chân lên giẫm lên lưng anh ta, lấy còng tay ra bắt anh ta lại.

Trịnh Vĩ cởi trói cho cô gái. Nhưng vì dây trói rất chặt, vẫn luôn cởi không được.

Tần Phong nhặt một tấm vải lên đắp cho cô gái, tháo giẻ trong miệng cô ấy ra. Cô gái òa lên khóc.

“Móa, thật sự có phụ nữ ở đây.” Phía sau vang lên tiếng nói.

Tần Phong quay đầu nhìn thấy Tiểu Vương, phía sau không xa còn có Lâm Phạm. Ở mặt này Lâm Phạm quả nhiên chưa bao giờ chịu nghe lời. Anh nói gì thì mặc anh, cô muốn làm gì thì làm cái đó.

Lâm Phạm nhìn thấy cô gái ở trên giường, lại nhìn thấy Trịnh Vĩ đang toát mồ hôi vì sợi dây liền vội vàng cầm kiếm ngắn đi qua cắt đứt dây thừng, đỡ cô gái dậy: “Cô sao rồi?”

“Cứu mạng, mau đưa tôi ra khỏi đây...”

Cô gái không ngừng khóc. Cũng may là có Lâm Phạm ở đây, có thể giúp cô ấy mặc quần áo, cũng có thể giúp đỡ tốt hơn cho cô ấy. Nếu không một đám đàn ông này không biết nên ra tay như thế nào.

Cô gái sống chết ôm chặt lấy Lâm Phạm, cô cũng chỉ đành bị kéo đến đội hình sự.

Không về nhà được rồi!

Phòng trực ban không có cảnh sát nữ. Tần Phong tìm được quần áo đưa cho Lâm Phạm để cô giúp cô gái mặc vào. Anh đưa chìa khóa cho cô: “Phòng trực ban có chăn, em qua đó ngủ trước đi. Đêm nay e là không được ngủ.”

Tần Phong bóp trán. Lâm Phạm nhìn anh, gật đầu. Sau đó lấy một viên kẹo cứng vị hoa quả ra đưa cho anh: “Anh vất vả rồi.”

Tần Phong nhận lấy viên kẹo, bật cười. Đưa tay xoa xoa mái tóc của cô: “Ngủ đi, có chuyện gì thì gọi cho anh.”

“Vâng.”

Tần Phong nhìn theo Lâm Phạm rời đi, bỏ kẹo vào túi quần. Sau đó vò đầu đi về phía phòng thẩm vấn.

Người đàn ông tên Từ Kiến Lập, bốn mươi hai tuổi. Một năm trước được gọi đến trông coi công trường, mỗi tháng được trả một nghìn rưỡi tiền lương.

“Tôi thích phụ nữ xinh đẹp, muốn cùng phụ nữ xinh đẹp phát sinh quan hệ. Nhưng các người cũng biết, tôi nghèo như vậy sẽ không có người phụ nữ nào chịu đi theo tôi. Huống hồ là những người phụ nữ xinh đẹp đó, bọn họ chỉ thích tiền.”

Trên mặt anh ta không có sự xấu hổ, cũng không có sợ hãi. Trong ánh mắt có một sự điên cuồng, là kiểu điên cuồng vô cùng cố chấp. Đây là loại người đáng sợ nhất. Anh ta không có cảm giác áy náy, không có sự tôn trọng, kính sợ đối với sinh mạng.

“Hôm đó đúng lúc tôi gặp phải cô ấy ở trên đường. Tôi liền đánh ngất cô ấy, đưa đến căn phòng trong hầm ngầm dưới đất của tôi.”
Bình Luận (0)
Comment