Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 94

Lâm Phạm xoay người đứng dậy cầm quần áo vội vàng mặc vào: "Em đi với anh đến đó xem một chút có được không?"

Tần Phong đứng dậy đi ra ngoài: "Vậy em nhanh lên."

Lâm Phạm mặc quần áo quả thật rất nhanh, đợi đến khi Tần Phong bước ra cửa, cô đã xách theo ba lô chạy theo: "Đi thôi."

Tần Phong một tay cầm điện thoại, một tay vươn ra sửa lại cổ áo cho Lâm Phạm, nói với đầu bên kia: "Mười lăm phút nữa sẽ đến."

Cúp điện thoại, anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài: "Ở bệnh viện trung tâm."

Lâm Phạm chạy chậm đuổi kịp tốc độ của Tần Phong: "Rốt cuộc Âu Dương Ngọc là thứ gì? Anh ta moi tim để làm gì? Đã tìm ra nguyên nhân chết của bảy bộ xương kia chưa?"

Tần Phong ấn thang máy: "Tạm thời chưa thể đưa ra bất kỳ kết luận gì, trong ba lô của em có sữa chua, còn có bánh mì."

Dạ dày của Lâm Phạm không tốt, sợ cô đói bụng.

Lâm Phạm vội vàng nhìn vào ba lô, quả nhiên phát hiện ra có bánh bao và sữa, còn có hai thanh sô cô la. Sương mù bối rối trong lòng như tan hết, lặng lẽ quay sang nắm tay Tần Phong.

Khi bọn họ chạy đến hiện trường đã là tám giờ, có rất nhiều đang vây quanh xem hiện trường, Tiểu Vương nhìn thấy Tần Phong, bước nhanh đến: "Đội trưởng Tần."

"Sao rồi?"

"Đang chụp ảnh."

Người bị hại ngửa mặt ngã xuống từ chỗ rẽ của tầng tám, Tần Phong ngẩng đầu nhìn trần nhà, cũng không có vết máu bắn lên. Bọn họ khảo sát xung quanh, trên mặt đất xi măng không có vết máu, thi thể để trần nửa thân trên. Bọn họ định lấy vân tay từ trên người thi thể, thi thể chết rất bình thản, xung quanh không có dấu vết đánh nhau. Tần Phong nhìn một vòng, hỏi Tiểu Vương: "Quần áo của người chết đâu? Có tìm thấy không?"

"Không tìm thấy áo, có lẽ đã bị hung thủ mang đi rồi."

"Trong hành lang có camera giám sát không?"

"Camera giám sát bị hủy rồi."

Tần Phong nhíu mày, bước lên thang có cánh cửa, anh đi kiểm tra trên cửa có dấu vân tay hay không: "Mấy vụ án trước đây, hung thủ cũng không hề mang quần áo của người chết đi, tìm thử xem."

Trên thi thể ngoại trừ ở ngực bị phanh ra, không hề có tổn thương gì. Lại là kiểu này, Tần Phong nhíu mày, sắc mặt khó coi. Dấu chân, vân tay, tất cả đều không có, ngực bị phanh ra sao có thể làm đến mức máu không bắn tung tóe ra xung quanh, rốt cuộc thì hung thủ là ai?

Có người đứng sau lưng đụng vào anh, Tần Phong rất giận dữ: "Nói!"

"Tần Phong."

Nghe thấy giọng nói của Lâm Phạm, Tần Phong mới che giấu cảm xúc, quay đầu lại: "Hử?"

"Anh có ngửi thấy mùi gì không?"

Tần Phong hít sâu: "Không có."

"Có mùi rất giống mùi trong căn nhà cũ của em, có điều cũng giống mùi của bùa trấn quỷ."

Tần Phong lại bắt đầu tìm bùa trấn quỷ, hoàn toàn không có, hiện trường cực kỳ sạch sẽ. Ngoại trừ một thi thể như thế này, máu nhiều như thế này, người lại bị chết đột ngột, thân thể trần trụi, bọn họ chỉ có thể đưa người về trung tâm kiểm tra thi thể trước đã.

Người bị hại tên là Vương Vinh Hoa, ba mươi hai tuổi, là y tá của khu nội trú. Ngày hôm qua trực ca đêm, theo người ở phòng trực ban y tá nói lúc ba giờ cô ta đi ra ngoài, rồi không hề quay lại nữa. Tầng này phần lớn là những người mắc bệnh nặng, cũng không có ai ở trong thang gác vào khoảng thời gian đó.

Người đầu tiên phát hiện ra người chết tên là Lâm Tú, là y tá của bệnh viện, đồng nghiệp của Vương Vinh Hoa. Lâm Tú vẫn cứ khóc mãi, ôm mặt khóc không thành tiếng: "Chị Vương là người rất tốt, chưa từng đắc tội với ai cả, tại sao lại bị hại chết chứ?"

"Khi cô ở đây đi lên tầng có phát hiện ra người nào đặc biệt không?"

"Không có, trong hành lang rất yên tĩnh."

"Cô cũng phụ trách tầng tám sao?"

"Đúng, tôi và chị Vương là đồng nghiệp."

"Gần đây Vương Vinh Hoa có hành động gì khác thường không?"

Lâm Tú lắc đầu: "Tôi không biết, hẳn là không có."

"Cô nghĩ kỹ lại xem."

"Hình như chị ấy và chồng đang ầm ĩ chuyện ly hôn, chồng chị ấy bạo lực gia đình, trước đấy chị ấy từng khóc với tôi mấy lần."

"Những người khác có thể ra vào khu nội trú của các cô vào ban đêm được không?"

"Có thể."

Căn cứ vào hệ thống camera giám sát cho thấy, ba giờ sáng chuông của y tá vang lên, cô ta đi về phía phòng bệnh số ba ở tầng tám. Bên trong có một người bệnh ung thư đang nằm, đột nhiên ngất xỉu, bọn họ thông báo cho bác sĩ đến cứu chữa. Rạng sáng lúc năm giờ, người bệnh được cứu về, bác sĩ cũng quay về nghỉ ngơi. Hình như Vương Vinh Hoa nhận được một cuộc điện thoại, cô ta chạy về phía thang gác, sau đó không còn xuất hiện nữa.

Thời gian chết nằm trong khoảng từ năm giờ sáng đến bảy giờ rưỡi, trong khoảng thời gian này, theo camera giám sát cho thấy trên tầng tám ngoại trừ Vương Vinh Hoa ra không có ai bước vào cầu thang. Thời gian lại đẩy về phía trước, từng tầng cầu thang đều phải điều tra.

Tần Phong sắp xếp bên này xong, chạy thẳng đến khoa giám định pháp y.

Kiểm tra thi thể cũng chuẩn bị kết thúc, Tần Phong hỏi: "Nguyên nhân chết là gì?"

"Giống như trước đó, người chết không hề phản kháng chút nào, có lẽ có loại thuốc mê kiểu mới gì đó mà chúng ta còn chưa phát hiện ra. Thời gian chết là sáu giờ rưỡi sáng, đầu tiên người chết bị dao đâm xuyên qua trái tim, đợi cô ta chết rồi mới lấy trái tim ra. Tố chất tâm lý của hung thủ rất cao, cứ đợi như vậy mà hoàn toàn không sợ sẽ có người đến."

Tần Phong nhìn bên ngoài thi thể: "Tại sao trên đùi lại có bầm tím? Có bị xâm hại không?"

"Không có, tôi cũng không biết tại sao lại có vết thương trên người, nhưng nhìn qua không hề giống như mới có gần đây."

"Vậy đó là do chồng cô ta đánh rồi." Tần Phong kết luận.

"Chồng cô ta còn đánh người nữa sao?" Pháp y Lưu nói: "Người này gả cho loại chồng kiểu gì vậy."

Lấy được báo cáo kiểm tra thi thể, quay về nhìn thấy cha mẹ Vương Vinh Hoa đang khóc trời trách đất, còn có chồng cô ta.

Một mình Tần Phong thẩm vấn chồng cô ta, chồng của Vương Vinh Hoa tên là Cao Nhiễm, bằng tuổi Vương Vinh Hoa, hai người sinh được một con gái, năm nay đã học trung học rồi.

Cao Nhiễm cao khoảng một mét bảy mươi ba, hơi mập, vẻ ngoài xấu xí. Anh ta vùi mặt vào lòng bàn tay, nhìn qua có vẻ rất khổ sở.

"Lần cuối cùng anh và Vương Vinh Hoa liên lạc là khi nào?"

"Mười giờ tối hôm qua." Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt rất đỏ: "Là ai giết cô ấy? Vinh Hoa chẳng bao giờ tranh giành với ai thứ gì, sao lại bị giết chứ? Tàn nhẫn như vậy."

"Nghe nói trước khi người bị hại chết còn từng xảy ra mâu thuẫn với anh?"

"Chúng tôi cãi nhau vì chuyện công việc thôi, cùng lắm chẳng qua cũng chỉ là chuyện vợ chồng cãi nhau vặt vãnh."

"Anh đánh cô ta từ khi nào?"

"Cũng không hề đánh, chỉ là trong lúc vợ chồng cãi nhau, tôi đẩy cô ấy một cái."

Người bạo lực gia đình đều sẽ nói chỉ đẩy một cái, có người đánh chết người ta rồi vẫn còn nói mình chẳng qua chỉ đẩy một cái, hóa ra hành động đẩy mà họ hiểu lại khác với những người bình thường đẩy như vậy.

"Vết thương nặng như vậy mà đẩy một cái có thể tạo ra được sao?"

Cao Nhiễm không nói gì, Tần Phong hỏi tiếp: "Nguyên nhân mâu thuẫn là gì?"

"Cô ấy lúc nào cũng nghi ngờ linh tinh, ngày nào cũng ầm ĩ đòi ly hôn. Tôi là lái xe vận tải, tôi cũng mệt chết đi được, cô ấy không thông cảm cho tôi, lại còn không ngừng mắng tôi." Cao Nhiễm nói xong, thở dài: "Bây giờ cô ấy cũng qua đời, cô ấy cũng đi rồi..."

"Nghi ngờ có người thứ ba sao?"

Anh ta gật đầu.

Tần Phong hỏi tiếp: "Gần đây cô ta có hành động gì đặc biệt không?"

"Đặc biệt sao?" Cao Nhiễm suy nghĩ một lát: "Rất mê tín, trước đây rõ ràng đều không tin những chuyện này, bây giờ từ sáng đến tối cứ thần thần quỷ quỷ."

"Cô ta có tiếp xúc với những người ở phương diện này không?"

"Tôi không biết."

"Điện thoại di động của cô ta là nhãn hiệu gì?"

Cao Nhiễm nói ra một nhãn hiệu do trong nước sản xuất: "Sao vậy?"

Không tìm thấy điện thoại di động của Vương Vinh Hoa, bốn vụ án trước đều không có dấu vết của việc cướp tài sản, quần áo của người chết và tài sản cũng được đặt bên cạnh. Điện thoại của người này bị mất, trong hệ thống camera giám sát, Vương Vinh Hoa nhận điện thoại, cho nên người này có thể dùng điện thoại di động trao đổi với Vương Vinh Hoa, cuộc điện thoại cuối cùng hẳn là do hung thủ gọi đến.

Lập tức đi thông báo công ty điều tra chi tiết cuộc gọi của người chết lúc còn sống, Tần Phong vội vàng đi ra ngoài nhìn thấy Lâm Phạm ngồi ở cửa ra vào ôm một cặp lông cơm, dừng bước: "Sao em vẫn còn ở đây?"

"Anh vẫn chưa ăn cơm phải không?" Lâm Phạm đưa hộp cơm cho Tần Phong: "Hai giờ rưỡi rồi, sáng nay anh cũng vẫn chưa ăn gì hết."

Tần Phong nhìn thấy đôi mắt to của Lâm Phạm, trái tim cũng mềm xuống theo, mềm như một dòng nước. Nhận cặp lồng cơm, cho người khác đi ăn cơm trước đã, lát nữa sẽ điều tra tiếp.

Anh dẫn Lâm Phạm đến phòng làm việc, mở cặp lồng cơm ra ăn vội ăn vàng.

"Anh ăn chậm thôi." Lâm Phạm rót một chén nước đưa cho Tần Phong: "Phá án cũng phải ăn cơm chứ? Anh cũng không phải làm bằng sắt mà."

Tần Phong tranh thủ thời gian nhìn cô một cái, cười nói: "Nghe lời em."

Lâm Phạm xấu hổ lập tức đỏ mặt: "Cái gì gọi là nghe lời em? Bảo anh ăn cơm anh không ăn, bảo anh hút thuốc ít thôi anh cũng không nghe, còn nói là nghe lời em, nghe chỗ nào?"

Giọng nói của Lâm Phạm mềm mại không hề sắc bén chút nào, nghe vào tai rất thoải mái. Lâm Phạm rất ít khi nói những câu như vậy, thỉnh thoảng cô nói một lần, Tần Phong không nghe cô cũng như vậy thôi.

"Nhớ kỹ."

Tần Phong nhanh chóng ăn xong, uống hết nước, lau miệng sải bước ra ngoài, liếc mắt nhìn ngoài cửa không có ai. Cúi đầu xuống ôm chặt Lâm Phạm hôn một cái thật mạnh, buông tay: "Đi đi, em về nhà làm bài tập nhé, sáng sớm ngày mai nhất định sẽ chạy về đưa em đến trường."

Tần Phong đi mất giống như một cơn gió, Lâm Phạm sờ sờ môi mình, thở dài. Gặp được một người cuồng công việc, cô còn làm sao được bây giờ? Về nhà thôi. Lâm Phạm ngồi xe buýt về nhà, khi đi ngang qua bệnh viện trung tâm, cô quỷ thần xui khiến xuống xe. Hay là vào bệnh viện kiểm tra một lát đi, cô cũng sắp mười chín rồi, còn chưa thấy kinh nguyệt.

Tần Phong nói anh không thể sinh con, là thật sao? Có điều nghĩ đến những việc hoang đường của hai người bọn họ, gương mặt Lâm Phạm lại nóng lên. Có lẽ là thật chăng, Tần Phong sẽ không nói dối.

Không có con cũng hơi tiếc nuối, nhưng mà bản thân Lâm Phạm cũng không lớn tuổi, cô không có chút khái niệm gì về con cái hết.

Lâm Phạm đăng ký rồi đi tìm bác sĩ, vì có rất nhiều người xếp hàng, cô đi đến đứng bên cạnh cửa sổ gần thang máy. Ngay đằng sau chính là hiện trường phát hiện vụ án ngày hôm nay, bên cạnh có hai người đàn ông đang hút thuốc lá, vừa hút vừa nói chuyện: "Hôm nay tầng tám có người chết, anh đã nghe nói chưa? Trên mạng đồn ầm lên rồi."

"Ma điên moi tim? Là người thứ năm rồi, gần đây lòng người rất sợ hãi."

Liên tục có đến năm người chết, lại còn xảy ra vụ án ở nơi đông đúc như vậy, quả thật gây chấn động. Lâm Phạm cũng toát mồ hôi vì Tần Phong, vụ án không đầu không đuôi như vậy, thật sự không biết anh phải điều tra như thế nào. Bên trên cũng gây áp lực rất lớn, nếu còn tiếp tục không điều tra ra được, có lẽ anh sẽ gặp tai họa mất.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa cỏ được trồng trong sân đã héo rũ, chỉ còn lại vạn niên thanh xanh thẳm lớn lên. Có người vụt qua, đi về phía phòng khám bệnh, Lâm Phạm khựng lại trong chốc lát sau đó nhanh chóng chạy xuống tầng.

Ông Trần.

Khoa phụ sản ở tầng bốn, cũng không cao lắm, khi chạy xuống đã không nhìn thấy ông ấy nữa rồi. Tìm một lúc cũng không tìm được ông ấy, nghe Tần Phong nói ông ấy cứu mạng mình, Lâm Phạm vẫn chưa có cơ hội gặp mặt cảm ơn.

Lâm Phạm thở dài đi lên tầng, không biết ông Trần đến đây làm gì. Cô lại nghĩ, nếu vụ án này là do Âu Dương Ngọc gây ra, vậy Âu Dương Ngọc hẳn là ở ngay gần đây rồi. Nghĩ đến đây, cô lại vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy đến phòng khám bệnh.

Năm giờ rưỡi có kết quả kiểm tra, sức khỏe Lâm Phạm mọi thứ bình thường.

"Chẳng qua có một số ít người cả đời cũng không có kinh nguyệt, vẫn có thể sinh con bình thường, không ảnh hưởng đến cuộc sống. Nếu cô thật sự lo lắng, có thể uống một số thuốc đông y điều dưỡng thân thể một chút."
Bình Luận (0)
Comment