Người Cá Nhỏ Thế Thân Được Cưng Chiều

Chương 20

"Xin lỗi." Phó Chấp Tự lặp lại một lần nữa.

Ngu Duyên một đầu mờ mịt, hoàn toàn không biết Phó Chấp Tự đang xin lỗi chuyện gì.

"Sao thế? Sao lại phải nói xin lỗi?" Cậu hỏi.

Nhưng Phó Chấp Tự vẫn không hề giải thích nửa câu, chỉ không ngừng lặp lại câu "xin lỗi".

Sau khi uống rượu, hai má Phó Chấp Tự cùng với tai, cổ đều nhuộm một màu đỏ, con ngươi đen như mực, sâu như vực thẳm, ẩn dưới hàng mi dài, khiến người ta không nhìn thấu bất kỳ cảm xúc nào.

Ngu Duyên lập tức nghĩ đến người tình trong mộng của hắn, dù sao cậu cũng không nghĩ ra bất kỳ lý do gì mà Phó Chấp Tự sẽ nói xin lỗi với mình. Hắn không thể nào làm điều gì có lỗi với cậu được.

Chẳng lẽ hôm nay hắn đã gặp lại "ánh trăng sáng" của mình rồi?

Có khi nào câu "xin lỗi" mà hắn đang nói với cậu, thực chất là muốn gửi tới người kia?

Hệ thống cũng nói: [Theo kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm trên web xanh của tôi, rất có thể!]

Ngu Duyên hỏi hệ thống: "Tôi nên làm gì đây?"

Hệ thống đề nghị: [Cậu thử dỗ dành hắn đi, biết đâu còn kiếm được chút điểm làm nũng]

Ngu Duyên mím môi.

Cậu biết nên làm theo lời hệ thống nói, nhưng không hiểu sao, cơ thể lại không muốn động đậy, đuôi cá vốn đang hơi cong lên cũng rũ xuống.

Cậu không muốn dỗ dành Phó Chấp Tự.

Hắn như thế này đâu phải tại cậu, tại sao cậu phải đi dỗ hắn?

Một giọng nói đầy ngang bướng vang lên trong lòng cậu.

Nhưng đây rõ ràng nên là một trong những công việc của 'thế thân', cho dù không phải vì điểm làm nũng, cậu cũng nên làm như vậy.

Cơ thể được ngâm trong nước ấm mềm mại đến mức lười biếng, những cảm xúc không tên từ đâu xuất hiện đột nhiên ngang ngược xông tới, càn quét khắp tâm trí, phá tan cảm giác thoải mái ban nãy.

Phó Chấp Tự vẫn đứng trước bồn tắm, nhìn thẳng vào người cá nhỏ đang ngâm mình trong bồn.

Tối nay hắn đã uống chút rượu với thầy giáo, tửu lượng của Phó Chấp Tự bình thường, hơi say. Ban đầu, Tống Duy vốn không định đưa hắn về, nhưng vì hắn cứ nhất quyết muốn về nhà, trong miệng còn lẩm bẩm tên "thế thân nhỏ", nói rằng phải về nhà tiếp tục quan sát. Tống Duy nghĩ đây cũng là cơ hội rèn luyện tốt, bèn quyết định đưa hắn về.

Trong mắt anh ta, Ngu Duyên cũng không thể làm ra trò gì.

Hơn nữa Phó Chấp Tự sau khi uống say khá khiến người ta yên tâm, cũng ít nói, trở về nhà xong chắc cũng sẽ ngủ ngay.

Thực tế, Phó Chấp Tự đúng là có chút say, nhưng không say đến mức mất kiểm soát. So với những lúc không thể thoát vai diễn, tác động của rượu chẳng đáng là gì.

Hắn nhớ chuyện mình đã ký tên cho Ngu Vãn Khung, cảm thấy rất có lỗi với Ngu Duyên, giống như đã "phản bội" cậu vậy. Bởi thế, hắn cứ lặp đi lặp lại câu "xin lỗi" với cậu.

Nhưng hắn lại không dám nói chuyện này cho Ngu Duyên biết, sợ cậu nghe xong sẽ thấy khó chịu, cho nên khi cậu hỏi đến, hắn lại chỉ im lặng.

Không gian trong phòng tắm rơi vào một khoảng lặng dài.

Ngu Duyên đột nhiên mở miệng: "Anh làm chuyện có lỗi với 'tôi', nên nói xin lỗi với 'tôi'."

Phó Chấp Tự gật đầu: "Ừm."

Ngu Duyên hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Chỉ nói xin lỗi thì có ích gì."

Phó Chấp Tự lại đến gần hơn một chút, nghiêm túc hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"

Nhìn ra được hắn thật sự rất muốn được tha thứ.

Ngu Duyên khẽ hừ một tiếng, xả hết nước trong bồn tắm, đuôi cá hơi cong lên, ra lệnh: "Giúp tôi lau đuôi đi, thoa dầu nữa, tôi sẽ tha thứ cho anh."

Phó Chấp Tự không nói hai lời liền gật đầu: "Được."

[Ting, giá trị làm nũng +20]

Ngu Duyên: "!!?"

Đây tính là kiểu làm nũng gì chứ? Rõ ràng là đang lợi dụng để sai bảo mà!

Ngu Duyên càng lúc càng không hiểu nổi cách hệ thống đánh giá điểm làm nũng.

Phó Chấp Tự đứng thẳng người dậy, cầm khăn bông khô và khăn tắm treo bên cạnh, sau đó quay trở lại bên cạnh bồn tắm. Hắn ngồi xổm xuống, trước tiên quấn khăn tắm lên nửa thân trên của Ngu Duyên, rồi cẩn thận lau khô những giọt nước còn sót lại trên lớp vảy đuôi cá.

Khoảng cách gần hơn khiến mùi rượu trên người Phó Chấp Tự càng nồng, hòa quyện cùng hương muối biển thoang thoảng trong không khí.

Ngu Duyên mím môi, dựa vào thành bồn tắm, ban đầu cậu còn có chút căng thẳng, nhưng sau khi được Phó Chấp Tự phục vụ tận tình, cậu từ từ thả lỏng, cảm giác thoải mái lan tỏa khắp cơ thể.

Khoang sinh sản của cậu đã hoàn toàn được thu vào bên trong, được lớp vảy che chắn, nên không sợ bị người khác chạm vào.

Còn về "bôi dầu" - đó là một loại tinh dầu tương tự như sản phẩm chăm sóc da của con người, dùng để dưỡng vảy hàng ngày của người cá, thậm chí ở chủ tinh còn có những cửa hàng chuyên cung cấp dịch vụ dưỡng đuôi cá, sẽ giúp đuôi cá không dễ bị khô, lớp vảy càng thêm bóng đẹp hơn.

Trong hành lý mà cậu mang đến trước đó cũng có đầy đủ dụng cụ bôi dầu, chỉ là việc chăm sóc hàng ngày khá phiền phức, nên Ngu Duyên tạm thời chưa nghĩ đến việc sử dụng.

Nhưng bây giờ, có người sẵn sàng phục vụ, phiền phức hay không cũng không còn là vấn đề của cậu. Dù sao thì đây là do Phó Chấp Tự tự nguyện.

"Cong đuôi lên một chút." Phó Chấp Tự nói, ngón tay khẽ chạm vào phần dưới đuôi cá, định lau khô phần nước đọng lại.

Ngu Duyên ngoan ngoãn nâng đuôi lên.

Sau khi lau khô đuôi, theo sự chỉ dẫn của Ngu Duyên, Phó Chấp Tự đến phòng ngủ phụ lấy dụng cụ bôi dầu, rồi bắt đầu làm việc. Động tác của hắn hơi vụng về, làm theo hướng dẫn trên hộp tinh dầu một cách chậm rãi.

Khi đuôi cá ở trạng thái thả lỏng, lớp vảy trở nên mềm mại, chạm vào có cảm giác rất dễ chịu. Phó Chấp Tự vừa bôi dầu vừa vô thức mân mê đuôi cá.

Ngu Duyên quấn khăn tắm, không để ý đến hành động nhỏ của hắn, cậu chỉ thấy thoải mái đến mức sắp ngủ thiếp đi.

Chỉ là thành bồn tắm dù sao cũng hơi cứng, dựa vào không được thoải mái cho lắm, cậu cũng không thật sự ngủ.

Phó Chấp Tự xoa xoa một lúc, đột nhiên chạm vào một chỗ vảy hơi nhô lên. Trong trạng thái mơ hồ do rượu, hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ đặc biệt bôi thêm một chút ở chỗ này.

Ngu Duyên mơ màng khẽ phát ra hai tiếng ngâm, không nhận ra hành động có phần vô lễ của Phó Chấp Tự.

Cuối cùng, cậu bị cảm giác mất trọng lực đột ngột làm cho tỉnh giấc.

Ánh mắt mơ màng nhanh chóng biến mất, cậu vội vàng tìm điểm tựa, hai tay vô thức ôm lấy người đang bế mình. Đuôi cá cũng theo phản xạ hơi xù lên.

"Sh~." Tiếng kêu đau đớn của Phó Chấp Tự vang lên trên đỉnh đầu.

Ngu Duyên chợt tỉnh táo, nhận ra điều gì liền nhanh chóng thả lỏng đuôi, thu lại lớp vảy sắc nhọn. Cậu áy náy nhìn xuống bàn tay đang ôm lấy mình của Phó Chấp Tự.

Nhưng mà, Phó Chấp Tự lại không buông tay, chỉ hơi co lại, rồi ôm cậu vững vàng đến phòng ngủ, đặt cậu lên giường đã trải sẵn khăn tắm sạch sẽ.

Phải đợi tinh dầu trên đuôi khô hoàn toàn mới có thể biến thành hai chân, trải khăn tắm lót dưới đuôi sẽ không làm bẩn ga giường.

Cả người Ngu Duyên chìm trong lớp chăn mềm mại, lo lắng nhìn Phó Chấp Tự đang cúi đầu kiểm tra lòng bàn tay.

Đối với người cá mà nói, đuôi là bộ phận quan trọng trên cơ thể, cũng là một trong những "vũ khí" sắc bén. Khi lớp vảy trên đuôi xù lên, chúng trở nên sắc như dao, điều này giúp họ linh hoạt hơn trong quá trình săn bắt con mồi dưới biển.

Phó Chấp Tự vừa nãy đã bế cậu từ trong bồn tắm lên theo tư thế công chúa, lòng bàn tay đỡ đuôi cá gần như hoàn toàn tiếp xúc với vảy, lúc này lòng bàn tay đã bị cứa ra mấy đường vết máu.

Cũng may là Ngu Duyên lúc đó phản ứng nhanh, vết thương cũng không quá sâu.

Cơn đau khiến cơn say giảm đi vài phần, nhưng thực ra hắn cũng không uống đến mức quá say, hắn biết mình đang làm gì, cũng hoàn toàn tự nguyện.

Chỉ là mấy tiếng "xin lỗi" lúc ban đầu xông vào phòng tắm có chút bị cồn khống chế.

Ngu Duyên gọi robot quản gia mang theo cồn i-ốt và băng gạc đến, động tác nhanh nhẹn giúp Phó Chấp Tự xử lý vết thương ở lòng bàn tay.

Phó Chấp Tự ngoan ngoãn đưa tay phối hợp.

Ngu Duyên không nhịn được hỏi hệ thống trong đầu: "Linh lực của tôi khi nào mới hồi phục vậy?"

Nếu linh lực trước kia vẫn còn thì tốt rồi... chút vết thương nhỏ này cậu có thể trực tiếp chữa lành, đâu cần dùng đến dung dịch sát khuẩn hay băng gạc phiền phức thế này.

Hệ thống an ủi: [Đừng vội đừng vội, hệ thống chính nói sẽ sắp xếp vào thời điểm thích hợp nhất, còn phải hợp lý hóa nữa, nếu không sẽ làm xáo trộn trật tự thế giới này]

Cũng có thể hiểu được, dù sao một người cá vốn chỉ là cấp E đột nhiên biến thành cấp SSS cũng quá không thực, chưa biết chừng còn bị kéo đi làm thí nghiệm kỳ quặc nào đó, thêm rắc rối chẳng đáng có.

Ngu Duyên cũng chỉ là phàn nàn một câu mà thôi.

Xử lý xong vết thương, Phó Chấp Tự quay lại phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt qua loa và thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, mùi rượu trên người cũng nhạt đi không ít.

Bị bàn tay đau đớn k.ích th.ích, lại thêm rửa mặt tỉnh táo, đầu óc hắn càng lúc càng tỉnh.

Thật ra hắn rất thích cảm giác nửa tỉnh nửa say sau khi uống rượu, cơ thể có thể bị hắn khống chế, nhưng lại không hoàn toàn kiểm soát được, cảm giác đó giống như khi nhập vai, tuy không giống hệt, nhưng có nét tương đồng. Chỉ khác là lần này, vai diễn của hắn chính là "bản thân mình".

Khi quay lại, lớp tinh dầu trên đuôi của Ngu Duyên đã gần như khô hoàn toàn.

Phó Chấp Tự đưa tay còn lại không bị thương sờ nhẹ lên đuôi cá, rồi nói: "Có thể biến thành chân rồi."

Trước đây trong một số bộ phim hắn từng tham gia có cảnh quay ở trung tâm chăm sóc đuôi của người cá, tuy Phó Chấp Tự chưa từng tự mình làm, nhưng cũng biết sơ qua các bước.

Bộ đồ ngủ mà Ngu Duyên đã mang vào phòng tắm trước đó cũng được hắn cầm đến bên giường ở chỗ có thể với tới được.

Nhưng Ngu Duyên chỉ mở to đôi mắt màu xanh lam nhạt xinh đẹp nhìn hắn, không lập tức hành động.

Phó Chấp Tự hỏi: "Sao vậy?"

Thấy hắn không có bất kỳ ý thức nào về việc cần tránh né, Ngu Duyên đành chủ động mở miệng: "Anh... tránh mặt một chút."

Đuôi cá cũng khẽ vỗ vỗ trên giường mềm mại, giống như đang thúc giục không tiếng động.

Phó Chấp Tự lúc này mới phản ứng lại một cách chậm chạp - khi biến từ đuôi cá thành đôi chân, Ngu Duyên sẽ không mặc quần áo. Nếu làm ngay trước mặt hắn thì...

Phó Chấp Tự lập tức quay người.

Tuy nói đều là nam, nhìn cái chỗ kia một chút cũng không có gì to tát, nhưng dù sao quan hệ của bọn họ cũng không bình thường, việc nên kiêng kỵ vẫn nên kiêng kỵ.

Phía sau vang lên tiếng động khe khẽ, tiếng vải cọ sát.

Phó Chấp Tự nhìn chằm chằm vào hư không trước mặt ngẩn người, trong đầu bất giác nghĩ ngợi lung tung.

Đột nhiên, một hình ảnh nhảy ra từ trong đầu hắn, sau khi ý thức tỉnh táo hơn thì hắn như từ trong mộng tỉnh lại, hắn như sực nhớ ra điều gì – hình như vừa rồi khi bôi tinh dầu lên đuôi cá, hắn đã chạm phải chỗ không nên chạm...

Tim hắn đột nhiên đập loạn xạ, mặt và tai vừa mới hạ nhiệt một chút lại lập tức đỏ lên ngay.

Đó là... đó là khoang sinh sản của người cá sau khi thu vào thì sẽ được vảy bao bọc lại, so với những chỗ bình thường thì sẽ hơi nhô lên một chút.

Hắn đã từng đọc qua kiến thức này trong sách giáo khoa sinh học.

Nghĩ đến đây, Phó Chấp Tự không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Khi ấy, hắn không chỉ không nhận ra điều gì bất thường, mà còn xoa dầu dưỡng lên đó một hồi lâu.

Phó Chấp Tự đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đang được quấn băng gạc của mình như nóng rực lên. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh, nhưng vẫn nghe thấy hơi thở của mình trở nên hỗn loạn.

"Xong rồi." Giọng nói của Ngu Duyên đột nhiên vang lên từ phía sau.

Phó Chấp Tự như bị bắt quả tang làm điều sai trái, lập tức mở mắt, điều chỉnh nhịp thở rồi mới quay người lại.

Ngu Duyên đã mặc xong đồ ngủ.

Trời dần trở lạnh, đồ ngủ của cậu cũng đã đổi thành áo dài tay quần dài, trên đó còn in những hình vẽ chú cá nhỏ đơn giản trông rất đáng yêu.

Phó Chấp Tự thấy vậy lại nhớ đến hình vẽ con cá nhỏ mà Ngu Vãn Khung đã yêu cầu khi hắn ký tên lúc ban ngày, trong lòng lại nổi lên một chút cảm xúc tiêu cực mang tên "phản bội".

Lần này, hắn không còn bị cồn khống chế mà nói xin lỗi nữa.

Ngu Duyên nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của hắn.

Sao cảm giác mặt hắn càng đỏ hơn vậy? Còn nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt kỳ lạ nữa. Chẳng lẽ là tác dụng của rượu?

Ngu Duyên lập tức dịch ra một chút, vỗ vỗ chỗ trống trên giường, ý bảo hắn lên ngủ.

Phó Chấp Tự ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh cậu.

Ngu Duyên thấy vậy liền tắt đèn, nhắm mắt, bắt đầu ấp ủ cơn buồn ngủ.

Ai ngờ người bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Cậu có ước nguyện nào chưa thực hiện được không?"

Ngu Duyên ngẩn người một lát, hỏi ngược lại: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Phó Chấp Tự: "Uống rượu vào, hơi nhiều lời, trò chuyện với tôi một chút đi."

Nếu Tống Duy ở đây, chắc chắn anh ta sẽ trợn mắt lên trời, Phó Chấp Tự sau khi uống say còn ít nói hơn bình thường, lúc đưa hắn về cả quãng đường hầu như chẳng nghe hắn nói được mấy câu.

Ngu Duyên "ồ" một tiếng, rồi trầm ngâm suy nghĩ.

Thật ra, cậu không có nhiều ước nguyện.

Ước nguyện lớn nhất chính là tộc nhân đều có thể khỏe mạnh, Vịnh Người Cá cũng thật yên ổn, nhưng ước nguyện này rõ ràng chỉ là ảo tưởng hão huyền, chỉ có thể mãi mãi cất giữ trong lòng.

Còn về những ước nguyện khác thì...

"Tôi chỉ muốn sống thật tốt thôi." Ngu Duyên nói.

Cậu muốn sớm kiếm đủ điểm làm nũng, đổi được đủ sinh mệnh, rồi sống thật tốt ở thế giới mới này.

Phó Chấp Tự không ngờ sẽ nghe được một câu trả lời như vậy, yết hầu nhanh chóng lên xuống.

Hắn cho rằng mình đã hiểu rõ về Ngu Duyên, biết tất cả những gì cậu đã từng trải qua, nhưng đến cuối cùng hắn dường như chưa bao giờ thật sự đến gần được cậu.

"Như thế nào mới tính là sống thật tốt?" Phó Chấp Tự hỏi.

Trong bóng tối, Ngu Duyên khẽ nhíu mũi, động tác này Phó Chấp Tự không thể nhìn thấy được.

Sao người này cứ thích truy hỏi đến cùng vậy?

Những thứ như giá trị làm nũng và giá trị sinh m.ệnh căn bản không thể giải thích cho hắn nghe.

Nhưng Phó Chấp Tự đã hỏi, Ngu Duyên cũng không tìm được cớ để không trả lời. Nghĩ ngợi một lúc, cậu chậm rãi nói: "Như hiện tại là rất tốt rồi. Tốt hơn một chút nữa thì càng tốt."

Dựa theo tốc độ hiện tại mỗi ngày cậu đều kiếm được vài ngày giá trị sinh mệnh từ Phó Chấp Tự, chỉ cần hắn tạm thời không rời đi, không chấm dứt thỏa thuận với cậu, kế hoạch kiếm giá trị làm nũng qua livestream cũng diễn ra thuận lợi như mong đợi, thì hoàn toàn không cần phải lo lắng nữa.

Câu nói này khi lọt vào tai Phó Chấp Tự liền thay đổi ý nghĩa.

Ngu Duyên thích sống chung theo thỏa thuận như hiện tại với hắn.

Còn về nửa câu sau "tốt hơn bây giờ một chút" có phải chỉ quan hệ của hai người tiến thêm một bước hay không thì hắn không dám tùy tiện suy đoán.

Ý định ban đầu của hắn khi hỏi câu hỏi này là muốn đối xử tốt với Ngu Duyên hơn, giúp cậu thực hiện một ước nguyện, Ngu Duyên hoàn toàn không hề thua kém cậu thiếu gia giả kia. Những gì thiếu gia giả có, cậu cũng phải có; những gì thiếu gia giả không có, cậu cũng có thể có. Chỉ cần cậu muốn, hắn đều có thể cho cậu, cứ coi như là bồi thường cho cái chữ ký "phản bội" kia.

Thế nhưng, câu trả lời này của Ngu Duyên lại khiến hắn không biết phải làm thế nào.

Cái bóng 'ánh trăng sáng' kia vốn dĩ không hề tồn tại, nếu Ngu Duyên muốn, cậu có thể sống cùng hắn mãi mãi, dù sao cả hai người họ đều không có nhà, nơi này chính là nhà chung của họ.

Có lẽ hắn đã biết phải làm thế nào rồi.

"Ngủ đi." Phó Chấp Tự nói.

Ngu Duyên thở phào nhẹ nhõm, sợ hắn lại hỏi những chuyện linh tinh không biết phải trả lời thế nào, cậu liền xoay người, quay lưng về phía hắn, ngáp một cái nói: "Phó tiên sinh ngủ ngon."

Vài phút sau, tiếng thở đều đều vang lên, kéo dài và nhẹ nhàng.

Người đang quay lưng về phía hắn bỗng xoay người lại, dựa sát vào nguồn nhiệt bên cạnh.

Phó Chấp Tự bị ôm chặt như bạch tuộc: "..."

Hắn biết ngay mà.

...

Ngày hôm sau khi Ngu Duyên tỉnh lại thì Phó Chấp Tự đã làm xong bữa sáng.

Nhìn bàn tay vẫn còn quấn băng gạc của Phó Chấp Tự, Ngu Duyên áy náy nói: "Hay là đi tìm người cá trị liệu một chút đi."

Phó Chấp Tự liếc nhìn cậu một cái, sợ cậu nghĩ nhiều, nên từ chối: "Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi, tối qua băng bó rất tốt rồi."

Là do chính tay Ngu Duyên băng bó cho hắn.

Ngu Duyên: "Trưa nay đừng nấu cơm nữa, chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi."

Phó Chấp Tự lại nói: "Ra ngoài ăn đi."

Một số món ăn vẫn nên dùng tại quán thì ngon hơn. Món vừa nấu xong luôn là thơm ngon nhất, còn mang về qua đoạn đường xóc nảy thì hương vị sẽ giảm bớt phần nào.

Ngu Duyên nghe vậy có chút do dự.

Dù sao Phó Chấp Tự cũng là người của công chúng, ra ngoài ăn cơm sẽ bị người ta nhận ra đúng không?

Nếu cậu bị người ta nhìn thấy khi đi cùng Phó Chấp Tự, nói không chừng lại giống như lần trước cùng cái gì đó Dụ Mân bị mấy trang marketing bàn tán lung tung, rất phiền phức.

Phó Chấp Tự nhìn ra sự lo lắng của cậu, giải thích: "Là nhà hàng của bạn tôi, không cần lo lắng về vấn đề riêng tư."

Ngu Duyên lúc này mới yên tâm, "Vâng."

Buổi sáng vẫn còn thời gian, Ngu Duyên lại vào phòng luyện hát.

Luyện được một nửa, Ngu Duyên đột nhiên nhận được một tin nhắn từ Ngu Vãn Khung.

[Ngu Vãn Khung]: Tiểu Duyên, có tiện gọi video không?

Ngu Duyên đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng trước khi trả lời, cậu cẩn thận chọn một góc phù hợp, xoay lưng về phía tường để người bên kia không nhìn thấy nội thất trong phòng.

Cậu không rõ giá trị của những món đồ này, chỉ sợ nếu quá đắt đỏ, bị người bên kia phát hiện sẽ sinh nghi.

Dù sao trong lời nói của cậu, cậu chỉ là đang thuê chung một căn nhà với bạn bè để chuẩn bị livestream kiếm tiền, căn nhà thuê không thể quá tốt, nếu không tiền livestream còn không đủ trả tiền thuê nhà, dễ bị lộ.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Ngu Duyên chủ động gọi video, để cho việc tạo dáng không quá gượng gạo, Ngu Duyên đặc biệt cầm cốc sữa mà Phó Chấp Tự đã chuẩn bị cho cậu vào buổi sáng còn chưa uống hết lên, nhấp một ngụm trước ống kính, giả vờ như là khi đang bận việc riêng thì vô tình nhìn thấy tin nhắn nên gọi lại.

Khi cuộc gọi video được kết nối, Ngu Duyên lập tức nhận ra Ngu Vãn Khung đang ở nhà họ Ngu, trong lòng còn đang ôm con sứa mèo Tiểu Mễ.

Ngu Vãn Khung nở nụ cười nhẹ, chủ động giơ tấm thẻ nhỏ đang nắm trong tay, nói với cậu: "Tiểu Duyên, em xem đây là cái gì?"

Hình ảnh video rõ ràng, Ngu Duyên nheo mắt lại, dễ dàng nhìn thấy ba chữ "Phó Chấp Tự" được viết phóng khoáng trên tấm thẻ. Cậu lập tức bị sặc sữa.

"Khụ khụ khụ."

Bình Luận (0)
Comment