"Không có." Lúc này Tống Duy mới chú ý đến trên cẳng tay của Phó Chấp Tự nổi lên một vài nốt đỏ nhỏ, số lượng không nhiều, màu sắc cũng nhạt, không rõ lắm, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, nhìn cũng không quá nghiêm trọng, anh hỏi: "Sao đột nhiên lại bị dị ứng vậy? Tối nay cũng có ăn hải sản đâu."
Tuy rằng tối nay có món hải sản, nhưng thật ra dị ứng hải sản của Phó Chấp Tự cũng không đặc biệt nghiêm trọng. Hắn chỉ không thể ăn, còn tiếp xúc hay chế biến thì không sao cả.
Phó Chấp Tự không trả lời, cầm đồ ngủ, để lại một câu "Không sao, không nghiêm trọng" liền trực tiếp rời đi.
Quả thật không nghiêm trọng, không ngứa, cũng không có cảm giác khó chịu gì, chỉ nổi lên một vài nốt đỏ rất nhỏ.
Nếu tối nay cảm thấy không thoải mái thì tính sau vậy.
Trở lại phòng, Ngu Duyên vẫn chưa biến lại thành hai chân, cả người chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn.
Chú sứa mèo nhỏ đang bám ở hõm cổ của Ngu Duyên cũng hướng ánh mắt tò mò về phía hắn.
Không hiểu sao Phó Chấp Tự lại có một loại cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn kỳ lạ, giống như có vợ, có con và giường ấm.
Nhưng hắn nghĩ mình còn chưa tắm rửa, trên người vẫn chưa sạch sẽ, nên dù lòng ngứa ngáy muốn gần gũi "vợ con" đến mấy, hắn vẫn cố nhịn, nhanh chóng lao vào phòng tắm.
Lúc đi ra, bộ đồ ngủ bên cạnh giường đã không thấy đâu, đuôi cá dưới chăn cũng không còn nữa. Hẳn là Ngu Duyên đã nhân lúc hắn tắm rửa mà biến lại thành hai chân, thay đồ ngủ xong rồi.
Thấy hắn từ phòng tắm đi ra, Ngu Duyên nhích vào bên trong giường, chủ động nhường chỗ cho hắn.
Phó Chấp Tự không chút khách sáo, nằm xuống bên cạnh cậu.
Đây là lần đầu tiên hai người vừa lên giường đã dính sát vào nhau như vậy.
Phó Chấp Tự chủ động hôn lên má và môi cậu. Ngu Duyên thuận thế vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Cả hai vừa mới phá vỡ ranh giới, nên đều khó lòng kiềm chế. Nụ hôn vô thức trở nên sâu hơn, lưỡi quấn lấy nhau đầy nhiệt tình.
Trong lúc hôn, Phó Chấp Tự nhân lúc đổi hơi di chuyển xuống dưới, hôn lên cằm Ngu Duyên, giọng thì thầm khe khẽ: "Cửa không khóa. Nếu có người bất chợt vào thì làm sao đây?"
Vì lời dặn dò của mẹ Ngu, cửa phòng ngủ không khóa, mục đích là để ngăn cản Phó Chấp Tự "ăn hiếp" Ngu Duyên khi hắn quá nhập vai.
Và đúng là giờ cậu đang bị "ăn hiếp" thật.
Lời này của Phó Chấp Tự vừa dứt, liền cảm thấy cơ thể người bên cạnh rõ ràng căng thẳng lên, tay ôm hắn cũng càng dùng sức hơn.
Nếu không phải Phó Chấp Tự đột nhiên nhắc nhở, Ngu Duyên căn bản không nhận ra điều này, lời nhắc khiến adrenaline trong người cậu dâng cao.
Tuy biết rằng sẽ chẳng có ai xông vào, nhưng khả năng bị bắt gặp mơ hồ đó vẫn tồn tại, cảm giác vừa hồi hộp vừa k.ích th.ích đan xen khiến nụ hôn này trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Phó Chấp Tự biết mình đang làm chuyện xấu.
Rõ ràng chỉ cần hôn đơn thuần, nhưng hắn lại cố ý nhắc nhở.
Thế nhưng, đây chẳng phải cũng là một dạng "thú vui" sao?
Để tìm cảm giác cho những phân cảnh tình yêu, hắn từng ép mình xem vô số bộ phim, vở kịch, tiểu thuyết về chủ đề này, tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng lượng thông tin nạp vào rất lớn, bây giờ hắn bỗng chốc "ngộ đạo" khi ở bên Ngu Duyên.
Sau khi để lại một dấu răng nhạt trên cằm Ngu Duyên, Phó Chấp Tự lại cúi xuống, tiếp tục hôn lên đôi môi mềm mại.
Lần này Ngu Duyên không còn thả lỏng như vừa nãy, nhưng cảm giác tê dại xuyên suốt sống lưng lại càng rõ ràng. Cậu cũng chìm đắm vào nụ hôn đầy căng thẳng này.
Hắn biết, Ngu Duyên cũng thích.
Không rõ cả hai đã dây dưa bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc. Trong suốt khoảng thời gian đó, bàn tay của Phó Chấp Tự không ngừng di chuyển trên lưng và eo cậu. Ngu Duyên cũng hoàn toàn vùi mình vào vòng tay hắn.
Lúc kết thúc, Phó Chấp Tự chủ động giúp Ngu Duyên chỉnh lại quần áo.
Ai ngờ Ngu Duyên đột nhiên nắm lấy tay hắn, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
"Anh bị dị ứng rồi."
Phó Chấp Tự không hề để ý, khẽ ừ một tiếng, ngược lại còn nắm lấy tay cậu, đưa gần lên môi rồi hôn nhẹ vào lòng bàn tay.
Ngu Duyên vừa tắm xong, cả người đều thơm tho, ở đâu cũng thật khiến người ta muốn hôn.
Thấy phản ứng của hắn như vậy, Ngu Duyên biết hắn chắc chắn đã sớm phát hiện ra chuyện dị ứng, hơn nữa còn không để trong lòng, thậm chí còn thoải mái hôn nhau lâu như vậy.
Tuy Ngu Duyên không phải là người có thể chất dễ dị ứng, hầu như không dị ứng với thứ gì, nhưng cũng biết tình huống này không thể coi thường, nếu dị ứng nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Cậu lập tức ngồi bật dậy trên giường, mở quang não, tìm kiếm thông tin liên quan.
Rất nhanh cậu đã tìm được một số bài thảo luận liên quan, và ngay lập tức mua thuốc dị ứng cho Phó Chấp Tự, giao đến tận cửa.
Trong lúc chờ thuốc được giao đến, Ngu Duyên cẩn thận đọc các bài thảo luận của cư dân mạng, Phó Chấp Tự cũng dán sát vào cùng cậu xem màn hình quang não.
[Bị dị ứng hải sản, nhưng bạn đời lại là người cá, làm sao để xử lý dị ứng với dịch thể của bạn đời? Gấp]
[Tình trạng dị ứng có nghiêm trọng không? Nếu không nghiêm trọng thì ở bên nhau dính nhau vài năm sẽ không sao nữa, ban đầu có thể nổi lên một vài nốt đỏ nhỏ không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống bình thường và sức khỏe, uống chút thuốc là được, người cá và con người đã cùng nhau tồn tại lâu như vậy rồi, gen đã dần dần trở nên "phù hợp" hơn, không giống với hải sản thông thường, không cần quá lo lắng, nếu nghiêm trọng thì nên đi khám ngay, tuân theo lời dặn của bác sĩ.]
[Uống thuốc đi, chẳng lẽ lại không hôn vợ à, ha ha, có một số ông không được thì trước khi làm cũng uống thuốc mà, vì vợ mà uống gì cũng được.]
[Cũng không nhất định là vợ, có thể là chồng.]
[Đệt, tình huống này vẫn có thể làm sao?.]
[Nếu không cân nhắc đến vấn đề con cái thì có thể dùng bao, nhưng hôn môi thì không tránh được rồi.]
Chủ đề phía sau càng ngày càng 18+, chú cá nhỏ trong sáng vội vàng tắt trang đó đi, mặt đỏ bừng, lén liếc xem thuốc đã giao đến đâu, ngay cả ngón chân dưới chăn cũng co quắp lại.
Phó Chấp Tự liếc cậu một cái, trong lòng hiểu rõ. Họ vừa mới bắt đầu, phải từ từ từng bước tiến triển, nhưng hắn biết chắc chắn sẽ đến bước cuối cùng. Hắn cũng rất mong đợi khoảng cách giữa hai người có thể biến thành con số âm.
Mặc dù từng vì chuyện của cha mẹ ruột mà bài xích tình yêu nhiều năm, nhưng hắn chưa bao giờ ghét bỏ những nhu cầu s.inh lý bình thường của bản thân. Là một người trưởng thành với mọi chức năng cơ thể đều khỏe mạnh, khi cần thiết hắn cũng sẽ tự giải quyết đơn giản.
Nghĩ đến đây, Phó Chấp Tự không nhịn được mà lại cúi xuống hôn cá nhỏ của hắn.
Lần này Ngu Duyên lại đẩy hắn ra, không cho hắn hôn môi mình, ngay cả khóe môi cũng không được, sợ những nốt đỏ trên người hắn lại nặng thêm.
Phó Chấp Tự chỉ có thể lui mà cầu thứ khác, hôn lên tóc và tai cậu, giải thích: "Thật sự không sao đâu, lúc nãy khi lấy đồ ngủ thì những nốt đỏ này đã có rồi, bây giờ cũng không nặng hơn."
Ngu Duyên rõ ràng không bị thuyết phục, "Biết đâu sáng mai lại nặng hơn thì sao. Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi."
Cậu cũng thích được hôn Phó Chấp Tự, nên muốn nhanh chóng giải quyết chuyện dị ứng này.
Phó Chấp Tự chỉ có thể chiều theo cậu: "Được."
Quang não của Ngu Duyên đã kết nối với robot quản gia của nhà họ Ngu, sau khi thuốc dị ứng được giao đến, Ngu Duyên liền dùng quang não để robot quản gia mang thuốc đến.
"Cốc cốc cốc."
Cửa phòng ngủ bị gõ.
Phó Chấp Tự đứng dậy xuống giường, nhận thuốc từ tay robot quản gia ở cửa, rồi ngoan ngoãn nuốt viên thuốc dưới ánh mắt giám sát của Ngu Duyên.
Sau khi uống thuốc xong, Phó Chấp Tự như muốn an ủi cậu: "Thật ra trước đây khi quay phim có cảnh ăn hải sản, để chân thật anh đã không tìm diễn viên đóng thế cũng không để hậu kỳ làm hiệu ứng, mà trực tiếp ăn luôn, ăn xong thì uống thuốc, cũng chẳng có gì, anh dị ứng hải sản không nghiêm trọng đến mức chết người, mấy cảnh sau cũng quay bình thường."
Ngu Duyên lập tức nhíu mày, "Sao lại không yêu quý cơ thể mình như vậy?"
Phó Chấp Tự thở dài, "Có những thứ còn quan trọng hơn cả cơ thể của mình."
Ngu Duyên lại im lặng.
Thật ra cậu rất hiểu câu nói này của Phó Chấp Tự, Phó Chấp Tự cống hiến cho sự nghiệp diễn xuất mà hắn yêu thích nhất, chẳng phải cậu cũng đã từng hy sinh cả tính mạng vì quê hương và người dân ở Vịnh Người Cá sao? Khi ấy, dù đã có kế hoạch sơ tán an toàn, cậu cũng nằm trong danh sách sơ tán, nhưng cậu vẫn cố chấp ở lại, kiên trì đến phút cuối cùng.
Bởi vì "yêu" mới quan trọng hơn.
"Sau này đừng như vậy nữa, em sẽ đau lòng." Giọng Ngu Duyên nhẹ nhàng.
Nhưng lại mang một trọng lượng đặc biệt trong lòng Phó Chấp Tự.
Giữa bọn họ cũng đã nảy sinh "tình yêu".
Tình yêu đích thực quả thật thuần khiết và tốt đẹp, hắn đã cảm nhận được, cũng đang đắm chìm trong đó.
Phó Chấp Tự nghiêm túc gật đầu: "Được."
Trong tình huống một bên là đam mê một bên là người yêu, hắn sẽ cố gắng cân bằng, không để bên nào phải thất vọng.
Ngu Duyên cười, đột nhiên đưa tay lên, giả vờ che môi hắn, hôn hắn qua tay một cái.
"Ngủ đi, ngày mai đi bệnh viện trước, sau đó về nhà."
"Được." Phó Chấp Tự nắm lấy tay Ngu Duyên, lại hôn lên lòng bàn tay cậu một cái.
Cuối cùng cũng có thể khôi phục cuộc sống sống chung rồi.
Tắt đèn, hai người ôm nhau ngủ.
"Meo~."
Trong bóng tối, một chú mèo sứa vô tình bị nhốt trong phòng tắm khi Phó Chấp Tự đi rửa mặt, lúc này đang cuộn tròn trên con vịt nhựa đồ chơi, nghi ngờ về sự tồn tại của bản thân.