Người Cá Nhỏ Thế Thân Được Cưng Chiều

Chương 47

Cuối cùng Ngu Duyên vẫn phải trơ mắt nhìn Phó Chấp Tự đặt mua chiếc váy công chúa kia.

Là một người cá, so với đàn ông loài người thì cậu không bài xích việc mặc váy cho lắm, Phó Chấp Tự hơi làm nũng dỗ dành một chút là cậu đã đồng ý rồi.

Váy được gửi đến vào ngày hôm sau, robot quản gia chu đáo giặt sạch sấy khô, tối đó, Phó Chấp Tự đã lấy nó ra từ tủ quần áo, như khoe báu vật, trịnh trọng đưa đến trước mặt Ngu Duyên.

Là một chiếc váy công chúa màu xanh nhạt, vạt váy chỉ đến trên đầu gối, phía sau lại có hai dải đuôi dài rủ xuống, phủ lớp voan mỏng mềm mại, phần cổ còn đính một chiếc nơ bướm nhạt màu, tinh xảo và đẹp mắt.

Ngu Duyên vừa tắm xong thay đồ ngủ, có chút lười biếng, cậu dứt khoát ngồi bên mép giường, để Phó Chấp Tự tự mình động tay.

Phó Chấp Tự cẩn thận cởi từng chiếc cúc trên áo ngủ của cậu, còn không nhịn được ăn chút "đậu hũ", gương mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, chậm rãi giúp cậu mặc váy.

Ngu Duyên thuận thế biến ra đuôi cá, lớp vảy chuyển sắc xanh ánh vàng trông tuyệt đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật khéo léo của tạo hóa.

Cậu ngồi thẳng lưng, đầu đuôi khẽ quẫy nhẹ, trông như đang dè dặt mời gọi điều gì đó.

Giống như một hoàng tử người cá bị giam cầm, mặc bộ đồ mà đối phương yêu thích, lấy lòng hắn.

Phó Chấp Tự quỳ một gối xuống, cúi đầu, hôn lên những chiếc vảy hơi lạnh, bắt đầu từ chóp đuôi.

Nói là đóng vai trong một kịch bản, nhưng thực ra cũng chỉ là những nụ hôn.

Ngu Duyên mỉm cười tựa vào giường, nhắm mắt lại, chờ đợi Phó Chấp Tự "hôn tỉnh" mình.

Cậu rất thích cảm giác nhắm mắt được Phó Chấp Tự hôn, mỗi nụ hôn đều trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Trên đuôi cá của cậu, phần lớn các vảy đều có hình dáng đều đặn, Ngu Duyên vừa cảm nhận nụ hôn rơi xuống, vừa nghĩ ngợi lung tung.

Dạo gần đây khi cậu lướt Tinh Bác thì phát hiện người cá ở thế giới này có phong tục dùng vảy của mình chế tác thành mặt dây chuyền để tặng cho bạn đời, cậu cũng muốn làm một cái tặng Phó Chấp Tự.

Vảy của cậu mang sắc xanh ánh vàng, có thể chọn một chiếc đẹp nhất ở phần chuyển sắc.

Làm thành hình gì thì tốt nhỉ...

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là hình con cá nhỏ, nhưng cậu đã thấy quá nhiều hình con cá nhỏ trên Tinh Bác rồi, nhìn đến phát chán.

Hình ngôi sao? Sứa mèo nhà mình lại tên là Tinh Tinh, cảm giác cũng không được tốt lắm.

Đang miên man suy nghĩ, môi cậu bỗng bị một nụ hôn chạm vào, kèm theo một cái cắn nhẹ như đang trách phạt.

Giọng nói hơi bất mãn vang lên: "Đang nghĩ gì đấy?"

Ngu Duyên khẽ "ưm" một tiếng, mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt gần trong gang tấc, mơ hồ trả lời: "Không có gì cả."

Thấy hắn còn muốn nói thêm gì đó, Ngu Duyên chủ động hôn lại, chặn miệng hắn.

Chiếc váy nhỏ trên người không lâu sau liền bị cởi ra, còn bị làm cho nhàu nhĩ.

Chỉ còn chiếc nơ bướm vẫn nằm trên cổ cậu, dải lụa mềm mại rủ xuống, khẽ đung đưa qua lại.

"Được không?"

Ngu Duyên không trả lời, chỉ im lặng áp đuôi cá lên người hắn, lặng lẽ đồng ý.

...

Lần đầu tiên quả thật có hơi đau, may mà Phó Chấp Tự luôn chú ý cảm nhận của cậu, liên tục hôn dỗ dành.

Cậu có thể cảm nhận được hắn rất nôn nóng, nhưng vẫn luôn kiềm chế, đặt cảm nhận của cậu lên trên nhất.

Dù vậy, Ngu Duyên vẫn không tránh khỏi đỏ vành mắt, cậu cắn chặt vạt áo trước ngực Phó Chấp Tự, để lại một vệt nước mắt sẫm màu trên đó.

Nhưng cậu không yêu cầu hắn dừng lại.

Dù sao cũng phải trải qua.

Sớm muộn gì cũng vậy thôi.

Quen rồi sẽ tốt hơn.

Phó Chấp Tự chỉ có thể không ngừng dỗ dành cậu, hầu như tất cả những cách xưng hô thân mật có thể nghĩ ra đều đã dùng hết.

Hắn phát hiện, trong tất cả các cách xưng hô, Ngu Duyên thích nhất là "bé cưng", mỗi lần gọi như vậy cậu đều sẽ thả lỏng hơn một chút.

Ngu Duyên thật sự rất thích cách xưng hô này.

Khi cậu còn rất nhỏ, những người cá nhỏ khác đều có bố mẹ, bố mẹ của bọn họ đều sẽ thân mật gọi họ là bé cưng, Ngu Duyên không có bố mẹ, cũng không có ai gọi cậu là bé cưng, chỉ gọi tên ở nhà của cậu.

Cậu sẽ có chút ngưỡng mộ, nhưng cũng không sao.

Cho đến khi nghe được cách gọi trẻ con đó từ miệng của Phó Chấp Tự, cậu mới phát hiện thì ra bản thân mình thích nó đến vậy.

Bé cưng.

Bảo bối, trân bảo.

Là ý nghĩa độc nhất vô nhị.

Cậu thích cái cảm giác được xem như trân bảo này.

Cậu nghĩ có lẽ cậu đã biết nên khắc hình gì cho chiếc vảy mình định tặng Phó Chấp Tự rồi.

...

Sau lần đầu tiên, Ngu Duyên nằm ở nhà cả ngày, toàn thân chỗ nào cũng đau, may mà có "người phục vụ riêng" bên cạnh, cần gì là có ngay.

Kỹ thuật massage của Phó Chấp Tự cũng vô cùng tốt, xoa bóp cho cậu thoải mái vô cùng.

Nghe nói là học được trong một bộ phim.

Ở chung lâu, Ngu Duyên phát hiện Phó Chấp Tự thật sự cái gì cũng biết, đặc biệt đặc biệt lợi hại, vì thân phận diễn viên mà am hiểu rất nhiều nghề nghiệp và lĩnh vực, vô cùng thú vị.

Những câu chuyện về quá trình đóng phim, kể cả năm cũng không hết.

Phó Chấp Tự nói, bộ phim tiếp theo sẽ được quay tại trường quân đội. Khi đó, cậu có thể đến phim trường tham quan bất cứ lúc nào.

Ngu Duyên đã bắt đầu mong chờ ngày bộ phim mới khởi quay.

...

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Ngu Duyên lại có thể nhảy nhót tung tăng.

Nhân lúc không có tiết học, Ngu Duyên mượn cớ là có hẹn với bạn học, không để Phó Chấp Tự đến đón mình về nhà, mà lén lút đi đến bệnh viện một chuyến.

Người cá trừ khi thay vảy hoặc bị bệnh, vảy trên đuôi rất khó tự rụng.

Lấy vảy ra rất đau, cần phải tiêm thuốc gây tê, làm ở bệnh viện sẽ đáng tin cậy hơn.

Bước vào phòng phẫu thuật, Ngu Duyên thay quần áo theo yêu cầu, biến ra đuôi cá, nằm ngửa trên bàn mổ, nhắm mắt lại, không dám nhìn mũi kim gây tê.

Rất nhanh, cảm giác lạnh lẽo và sắc nhọn đâm vào da thịt dưới lớp vảy, Ngu Duyên cắn răng, cố nhịn một lúc mới cảm thấy thuốc tê phát huy tác dụng, cuối cùng không còn cảm giác gì nữa.

Cậu vẫn không dám mở mắt, chỉ có thể trò chuyện với hệ thống trong đầu để phân tán sự chú ý.

May mà việc lấy vảy không phải phẫu thuật lớn gì, rất nhanh đã xong. Chỉ là thuốc tê chưa hết tác dụng, tạm thời cậu chưa thể rời đi, chỉ có thể tiếp tục nằm lại ở bệnh viện.

Cậu nói dối là hôm nay có hẹn với bạn học không biết mấy giờ về, nên Phó Chấp Tự cũng nhân đó ra ngoài một chuyến, ứng phó mấy buổi tiệc rượu mà đối tác mời.

Phó Chấp Tự rất thích báo cáo với cậu, giới thiệu cho cậu quen biết tất cả mọi người.

Ngu Duyên nằm trên giường phẫu thuật, vừa mở quang não ra liền nhìn thấy rất nhiều tin nhắn mà Phó Chấp Tự gửi đến.

[Hôm nay người đặt tiệc là đạo diễn Ninh, rất sợ vợ, hiếm khi uống rượu.]

[Anh cũng phải học theo ông ấy.]

[Hôm nay còn có một tiền bối người cá, là nhà soạn nhạc, ông ấy nói ông ấy rất thích nghe em hát, hy vọng một ngày nào đó có thể hợp tác với em.]

[Hôm nay chỉ uống một ly, bé cưng yên tâm [Ảnh].]

[Tối về chúng ta cùng nhau ngâm bồn, trên người sẽ không có mùi gì.]

Ngu Duyên không nhịn được cười, lần lượt trả lời tin nhắn của hắn.

Chỉ là kế hoạch tối nay cùng nhau ngâm bồn đành phải bỏ lỡ rồi.

Gần đây cậu phải chú ý một chút, không thể để Phó Chấp Tự phát hiện "bất thường" ở đuôi mình.

Cậu muốn cho Phó Chấp Tự một bất ngờ bí mật.

Sau khi lấy vảy ở bệnh viện thì chỉ cần gửi cho thợ điêu khắc vảy là được, Ngu Duyên đã sớm tìm được một thợ điêu khắc có tay nghề không tệ.

Nghỉ ngơi gần xong thì bác sĩ đưa cho cậu những chiếc vảy đã được ngâm trong nước muối si.nh lý.

Thuốc tê hết tác dụng, cơn đau âm ỉ lại ập đến.

Ngu Duyên biến lại thành đôi chân người, cố nhịn cơn đau không biết từ chỗ nào trên chân truyền đến mà chậm rì rì gửi xong vảy điêu khắc, rồi trực tiếp ngồi xe về nhà.

Việc lấy vảy sẽ không gây bất kỳ tổn hại nào đến cơ thể người cá, thậm chí có một số người cá vảy mọc không tốt, việc tỉa tót đúng cách thế này còn giúp lớp vảy mới mọc ra trở nên đẹp hơn.

Tối đó, Ngu Duyên chui vào lòng Phó Chấp Tự, làm nũng để hắn xoa bóp chân cho mình rất lâu.

...

Khoảng nửa tháng sau, vào ngày kỷ niệm một tháng hai người ở bên nhau, Ngu Duyên lấy ra một chiếc hộp nhỏ được gói ghém cẩn thận từ trong túi.

Thật trùng hợp, Phó Chấp Tự cũng đã chuẩn bị quà cho cậu, cũng được đựng trong một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Phó Chấp Tự chuẩn bị một đôi nhẫn, thật ra có chút lo lắng sẽ trùng với món quà mà Ngu Duyên chuẩn bị, nhưng trùng cũng không sao, cùng lắm thì đổi nhau đeo là được.

Ngu Duyên thì hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề trùng lặp, mặt dây chuyền làm từ vảy của cậu là độc nhất vô nhị.

Phó Chấp Tự mở hộp trước, dưới ánh mắt sáng lấp lánh của Ngu Duyên, hắn đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út cho cậu.

Ngu Duyên cũng không thể chờ đợi mà đeo nhẫn cho hắn, nghĩ đến điều gì đó, hỏii qua: "Đeo cái này có ảnh hưởng đến việc đóng phim không? Trên ngón tay sẽ để lại vết hằn đấy?"

Phó Chấp Tự cười lắc đầu, "Lúc đóng phim thì tháo ra là được, còn cảnh quay cận tay sẽ hóa trang."

Ngu Duyên gật đầu, "Vậy thì tốt."

Lại dặn dò: "Đừng làm mất đấy."

Phó Chấp Tự hôn lên trán cậu, "Yên tâm, trừ khi cả anh cũng mất."

Ngu Duyên hơi trợn tròn mắt, "Người cũng không được phép mất."

Việc quay phim ở hành tinh khác thực sự tiềm ẩn nguy hiểm, lời của Phó Chấp Tự khiến cậu có chút lo lắng.

"Được, không mất," Phó Chấp Tự lại hôn cậu một cái, biết là cậu đang lo lắng cho mình, ánh mắt rơi vào chiếc hộp nhỏ trong tay cậu, chuyển chủ đề hỏi: "Đây là?"

Lúc này Ngu Duyên mới đưa chiếc hộp nhỏ đến trước mặt hắn, "Nè, quà của anh."

Phó Chấp Tự vội vàng nhưng lại cẩn thận mở ra, sau khi nhìn rõ thì cảm xúc đầu tiên là ngạc nhiên kinh diễm, sau đó đã nhận ra ngay lập tức – màu sắc và kích thước của mặt dây chuyền có chút "không đúng".

Rất giống vảy trên đuôi cá của cậu.

Hắn đã chạm vào rất nhiều lần, cũng hôn qua rồi, quá quen thuộc.

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Phó Chấp Tự, Ngu Duyên thành thật khai báo: "Đó là vảy trên đuôi của em làm ra."

Phó Chấp Tự: "Vảy lấy xuống bằng cách nào?"

Ngu Duyên: "Ưm, tự nhiên rụng xuống."

Phó Chấp Tự: "Vừa khéo lại rụng đúng chỗ màu lam ánh vàng đẹp nhất ở giữa?"

Ngu Duyên: "..."

Ngu Duyên không bịa được nữa, thành thật nói: "Được rồi, em đi bệnh viện lấy xuống. Không gây hại gì cho cơ thể cả, anh không cần lo đâu."

Cá nhỏ vừa xinh đẹp, lại thích cái đẹp, luôn chăm chút cho bản thân. Cậu còn thích để Phó Chấp Tự giúp cậu làm đẹp.

Để cậu tự lấy chiếc vảy đẹp nhất ở chỗ đẹp nhất trên đuôi cá còn khó hơn lên trời, nhưng cậu thật sự vì hắn mà làm rồi.

Cá nhỏ lại còn rất sợ đau, hắn biết quá trình lấy vảy của người cá, phải tiêm thuốc tê, kim tiêm thuốc tê rất đau, mà lúc đó hắn lại không ở bên cạnh cậu.

Phó Chấp Tự đau lòng muốn chết.

Ngu Duyên vụng về chuyển chủ đề, thúc giục: "Anh mau đeo vào đi, phải luôn đeo đó, trừ lúc đóng phim thì không được tháo ra."

Phó Chấp Tự tuy đau lòng, không hy vọng cậu làm như vậy, nhưng lại không nỡ trách mắng cậu, thậm chí hắn chỉ muốn ôm cậu thật chặt, hòa cậu vào xương tủy.

Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, đưa sợi dây chuyền trong tay cho Ngu Duyên, nhìn cậu chăm chú, ánh mắt nóng rực, nói: "Em đeo cho anh."

"Được." Ngu Duyên ngoan ngoãn nhận lấy công việc này, cẩn thận đeo dây chuyền lên cổ cho hắn.

"Rất đẹp."

Chỉ có người trước mắt mới xứng đáng với chiếc dây chuyền làm từ vảy của cậu.

Phó Chấp Tự đưa tay lên, chạm vào chiếc vỏ sò nhỏ màu lam ánh vàng xuất hiện ở xương quai xanh của mình, có chút không nỡ buông tay.

Vỏ sò.

Trong truyện cổ tích, bên trong vỏ sò thường có viên ngọc trai xinh đẹp, hoàng tử người cá sẽ tặng viên ngọc trai nhỏ đó cho người mình yêu.

Ngọc trai thường tượng trưng cho bảo vật duy nhất và thuần khiết.

Mà hắn chính là bảo vật của Ngu Duyên.

Bình Luận (0)
Comment