Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 121



Hạ Thấm nghĩ nghĩ thấy cô nói cũng đúng, cô ấy chỉ là muốn đùa giỡn một chút thôi chứ Tô Lạc Lạc là người thế nào cô ấy hiểu rất rõ.

Trước kia lúc năm nhất đại học, cô ấy giúp cô che dù tránh mưa một lần mà về sau cô đã cảm ơn cô ấy rất nhiều lần, còn mấy lần mời cô ấy ăn cơm.

Tuy là lúc ấy hai người đều nghèo cả nhưng mà họ đã quý mến nhau rồi cùng nhau trở thành chị em tốt.

“Cậu nói xem giờ này Long Dạ Tước đang ở đâu?”
“Anh ấy đương nhiên là ở công ty rồi! Cậu có muốn gọi điện thoại cho anh ấy trước không?”
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút, cũng tốt thôi, đỡ phải đi vô ích một chuyến nên cô lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại của Long Dạ Tước.

Lúc đưa điện thoại đến bên tai, cô bất tri bất giác cảm thấy hơi hồi hộp, cái hôn của tối hôm qua làm cô cảm thấy có chút ám ảnh.

“A lô!” Một giọng trầm thấp từ tính êm dịu như rượu vang lên.

“Long Dạ Tước, là tôi, Tô Lạc Lạc, tôi muốn hỏi anh bây giờ đang ở đâu vậy?” Tô Lạc Lạc căng thẳng hỏi.

“Tôi ở công ty.


“Tôi có chút chuyện muốn tìm anh, tôi có thể đến gặp anh không?” Tô Lạc Lạc cắn môi, cảm giác cần đến anh thật khó chịu.


“Có thể, em đến đi!” Anh hào phóng đáp, hơn nữa cũng không hỏi thêm chuyện gì trong điện thoại.

“Được, tôi sẽ đến ngay.

” Tô Lạc Lạc nói xong nhanh chóng cúp máy.

Hạ Thấm ngồi kế bên nghe xong không khỏi bật cười, hỏi: “Cậu căng thẳng cái gì vậy? Các cậu đã sống chung bao nhiêu ngày rồi, cậu còn sợ anh ấy sao?”
“Đương nhiên là tớ không sợ anh ấy rồi! Tớ chỉ là … chỉ là không quen phải chủ động gọi điện cho anh ấy mà thôi.

” Tô Lạc Lạc phản bác.

Hạ Thấm lái thẳng xe đến tòa nhà cao ốc mang tính biểu tượng của trung tâm thành phố nằm ở vị trí đắc địa.

Nơi đó là trụ sở của tổng bộ toàn cầu tập đoàn Long thị, một tòa lâu đài sắt thép.

Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, đây là nơi mà mỗi ngày Long Dạ Tước đều đi làm, trước kia cô không để ý tới, bây giờ vừa nhìn liền cảm thấy người đàn ông này vô cùng xuất chúng hơn người.

Nhưng mà khi ở nhà, rõ ràng anh là một người thích so đo với cô, Tô Lạc Lạc tinh tế nhận ra.

Xe của Hạ Thấm dừng dưới bậc thềm đá, nói với cô,: “Cậu lên đó đi! Tớ không lên đâu?”
“Tại sao vậy?” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi.

“Bởi vì khí thế của Long Dạ Tước quá mạnh mẽ, đứng trước mặt anh ấy tớ sẽ bị hụt hơi.


Tô Lạc Lạc bật cười: “Không phải đấy chứ!”
“Cậu đã sinh bọn nhỏ cho anh ấy cho nên chắc chắn cậu không cảm nhận được đâu, nhanh chóng lên đó đi! Tớ ở đây chờ cậu.


Tô Lạc Lạc đẩy cửa bước xuống xe, cô sải bước đến bậc thềm đá, không biết tại sao lúc đứng dưới tòa lầu của công ty này, cô cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.

Cô đi vào đại sảnh hoành tráng hoa lệ thì cảm thấy chính mình như một con kiến nhỏ bé, ngay lúc Tô Lạc Lạc không biết làm thế nào mới có thể gặp được Long Dạ Tước thì đột nhiên có một nữ trợ lý xinh đẹp bước đến hỏi: “Xin hỏi, cô là cô Tô Lạc Lạc đúng không ạ?”
“Đúng vậy, chính là tôi.

” Tô Lạc Lạc gật đầu.

Tống Nhã âm thầm ‘oa’ một tiếng, cô gái này chính là người đã nhận được món quà mà cô ta mua để tặng đấy sao, nhìn tuổi tác có vẻ còn nhỏ lắm!
“Tôi là trợ lý riêng của tổng giám đốc Long, mời cô đi theo tôi qua bên này.

” Tống Nhã nghênh đón cô rồi dẫn cô đi đến một thang máy riêng độc quyền, đó là thang máy chuyên dụng dùng hằng ngày của Long Dạ Tước.


Tô Lạc Lạc không nghĩ đến Long Dạ Tước đã có chuẩn bị, nếu không cô cũng không biết phải tìm anh nơi đâu.

“Cô Tô, cô là bạn gái của tổng giám đốc Long nhỉ!” Tống Nhã cười hỏi.

Tô Lạc Lạc vừa nghe liền nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Ơ? Tôi không phải.


“Cô không phải hả?” Tống Nhã kinh ngạc, vậy cô và tổng giám Long có quan hệ gì nhỉ?
Tô Lạc Lạc siết chặt chiếc túi đang cầm trong tay, trong lòng nghĩ thầm chút nữa sau khi xong sẽ rời khỏi đây ngay lập tức!
Thang máy lên tầng cao nhất chỉ mất khoảng mười mấy giây, trái tim Tô Lạc Lạc đột nhiên treo lên, vừa bước ra khỏi thang máy nhìn phong cảnh trên không trung ngoài hành lang, cô lập tức hít sâu một hơi, Trời ạ! Đứng ở chỗ này làm cho cô cảm thấy có một loại khí thế thống trị cả thiên hạ.

Đồng thời cũng có một loại cảm khái ở chỗ càng cao sẽ không khỏi rét vì lạnh.

“Cô Tô, mời đi bên này, tổng giám đốc Long đang chờ cô ạ.

” Tống Nhã vô cùng lịch sự mời cô.

Tô Lạc Lạc lập tức nở nụ cười: “Cô thư kí, cô không cần phải xưng hô tôn kính với tôi đâu, tôi chỉ là một người bạn bình thường của anh ấy mà thôi.


Tống Nhã lại không cho rằng như thế! Nếu là bạn bè bình thường vậy biểu hiện vào mấy ngày trước của tổng giám đốc Long phải giải thích như thế nào? Rõ ràng là anh ấy thích cô gái này mà!
Lẽ nào tổng giám đốc Long vẫn chưa theo đuổi được cô gái này sao? Làm sao có thể được? Sức hấp dẫn của tổng giám đốc Long lớn như vậy mà, làm sao mà theo đuổi không được một cô gái?
Bây giờ chỉ cần một cái vẫy tay của anh thì không biết có bao nhiêu cô gái tiến tới rồi sà vào vòng tay anh đấy chứ!
Tống Nhã gõ cửa phòng làm việc của Long Dạ Tước, ngay sau đó cô ta vặn mở cửa rồi nói với Tô Lạc Lạc: “Cô Tô, xin mời!”
Tô Lạc Lạc gật đầu, nắm chặt chiếc túi rồi đi vào.

Cô vừa tiến vào liền nhìn thấy một căn phòng rộng khoảng năm trăm mét vuông, cô trợn tròn mắt, trong đây chỉ đơn giản xếp một bộ ghế sô pha cao cấp, còn có một loạt giá đựng sách, sau đó là bàn ghế làm việc cao cấp, còn có chậu cây đang để trong góc.

Những cửa sổ sát đất kiểu Pháp khổng lồ kìa thật làm người ta rung động.

Đây là nơi làm việc hằng ngày của Long Dạ Tước.

Mà lúc này, Tô Lạc Lạc nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất kiểu Pháp, một tay đút vào túi quần.

Dáng người cao, thẳng tắp, tao nhã, vô hình chung toát ra khí chất của một vị hoàng đế trong giới kinh doanh.

Trái tim Tô Lạc Lạc nghẹn lại, hôm nay cô thật sự như mới bắt đầu quen biết anh.

“À ừm … Tôi đến là muốn hỏi có phải tối qua anh tặng quà cho tôi không?” Tô Lạc Lạc căng thẳng đến mức đầu lưỡi muốn thắt lại.

Cô vội vàng an ủi bản thân, phải bình tĩnh, phải trấn định.


Người đàn ông quay đầu lại, một khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ làm cho người khác hít thở không thông, đôi mắt sâu hút cuốn chặt lấy cô.

“Ừ.

” Anh trầm thấp mở miệng.

“Anh tặng lúc nào thế?” Phút chốc mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng lên.

“Khoảng hơn một giờ lúc rạng sáng!” Long Dạ Tước nói xong, không rõ ý tứ mà nở một nụ cười.

Tô Lạc Lạc nhìn anh đang cười, mặt cô lại càng đỏ hơn, cô nhanh chóng lấy ra món quà từ trong túi ra, đặt trên bàn trà trước mặt ghế sô pha: “Quà anh tặng tôi không không thể nhận được, tôi đến là để trả lại anh.


“Tại sao không thể nhận?” Chân thon dài của anh từng bước từng bước đi về phía cô.

“Quá đắt tiền.

” Tô Lạc Lạc nói xong dự định sẽ rời đi: “Tóm lại là tôi không sẽ nhận, anh thu về đi!”
“Quà mà Long Dạ Tước tôi tặng rồi thì chưa từng có đạo lí sẽ thu lại.

” Người đàn ông không vui nhướng mày.

“Đó là chuyện của anh, dù sao thì tôi cũng không lấy.

” Nói xong, Tô Lạc Lạc tranh thủ thời gian nói: “Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.


“Chờ chút, đem quà đi đi.

” Long Dạ Tước trầm giọng ra lệnh.

.


Bình Luận (0)
Comment