Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 125



“Loại chuyện như này, anh em chúng tôi rất rành.”
“Tôi hi vọng chuyện này sẽ không dính líu gì đến tôi.”
“Yên tâm đi, bảo đảm sẽ làm sạch sẽ, mà anh em của chúng tôi cũng trốn ra nước ngoài vài năm, thay đổi thân phận để đi nơi khác sinh sống.

tuyệt đối ngay cả về phía cảnh sát cũng không tìm được người của chúng tôi, qua mấy năm nữa phía cảnh sát sẽ không để ý tới nữa.”
Tô Vũ Phỉ muốn những người làm việc gọn gàng sạch sẽ, cô ta cắn răng nói: “Được! Các người nói giá tiền đi.”
“Bảy trăm triệu! Không thể ít hơn, đặt cọc trước một trăm năm mươi triệu, sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ trả tiếp năm trăm triệu.”
“Được.”
“Đưa tên tuổi, địa chỉ, còn có hình của cô gái đó cho chúng tôi đi, đảm bảo trong vòng ba ngày đến một tuần chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Tô Vũ Phỉ sớm đã chuẩn bị xong hết rồi, cô ta biết chỗ Tô Lạc Lạc hay đến, ngoài những nơi gần biệt thự của Long Dạ Tước còn có ở bên cạnh Dạ Trạch Hạo, khu gần trường học nữa.
Sau khi Tô Vũ Phỉ đã giao phó xong thì trực tiếp chuyển một trăm năm mươi triệu vào tài khoản của bọn họ.
Bây giờ cô ta chỉ cần chờ tin vui thôi.
Chín giờ ba mươi tối, Tô Lạc Lạc đi ra từ phòng của bọn nhỏ, cô đã có chút sợ hãi khi gặp Long Dạ Tước vào buổi tối, cô nhanh chóng trốn vào phòng của mình hơn nữa còn khóa trái lại.
Buổi tối nay lại không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, cô hi vọng hôm nay có thể được nghỉ nhưng mà điện thoại của Dạ Trạch Hạo gọi đến.

Hôm nay một thương hiệu đồng hồ mà anh làm đại diện thương hiệu có hoạt động nên anh phải xuất hiện để trợ trận, vì vậy anh muốn Tô Lạc Lạc đi cùng.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến lần trước bị đám phóng viên nhận ra nên có chút ám ảnh, cô dự định lần này sẽ khiêm tốn ít xuất hiện một chút.
Cô chọn một chiếc áo phông bình thường, kết hợp với quần jean, mái tóc dài buông xõa, lại giấu một chiếc khẩu trang và mắt kính đen ở trong túi, đến lúc đó đứng trong đám đông nhìn anh ta là được rồi.
Lúc Tô Lạc Lạc đi ra ngoài, bọn nhỏ vẫn chưa tỉnh dậy, cô định gõ cửa phòng Long Dạ Tước, lúc này người giúp viêc đi lên dọn dẹp phòng ốc nói với cô: “Cô Tô, anh Long đang ở đang ở phòng tập thể hình.”
Tô Lạc Lạc cười cười rồi sải bước lên phòng tập thể hình trên lầu ba.
Chỉ thấy Long Dạ Tước đang ngồi trên một cái máy tập thể hình, dùng hai tay phát lực kéo về phía trước ngực, luyện cơ tay.
Tô Lạc Lạc thấy anh chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn màu đen, khi anh dùng sức, cánh tay rắn chắc của anh vô cùng cứng cáp, tràn đầy sức mạnh.
Ánh mắt Tô Lạc Lạc lập tức xẹt qua tránh đi thân hình của anh, nói với anh: “Hôm nay tôi có việc, sẽ tranh thủ trở về càng sớm càng tốt cho nên anh đi cùng bọn nhỏ đến khu vui chơi đi!”
“Khi nào thì em mới có thể bỏ đi cái công việc này đây hả?” Giọng của Long Dạ Tước truyền đến.
Tô Lạc Lạc không khỏi quay đầu nhìn anh: “Tôi đã nói là tôi sẽ không từ chức.”
“Em không muốn từ chức là vì muốn ở bên cạnh Dạ Trạch Hạo sao?” Long Dạ Tước đứng lên, thân hình cao lớn nhễ nhại mồ hôi, hơi thở nam tính tỏa ra nồng đậm.
Anh tiến tới gần khiến cho Tô Lạc Lạc lập tức cảm thấy áp lực, cô vô thức lùi về phía sau một bước.

“Xin anh tôn trọng công việc của tôi, đừng xem tôi là loại phụ nữ như anh nghĩ.” Tô Lạc Lạc có chút khó chịu nói.
Long Dạ Tước hừ nhẹ nói: “Trước ba giờ chiều phải trở về chơi cùng con.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Nói xong Tô Lạc Lạc nhanh chóng quay lưng rời đi.
Gương mặt đẹp trai của Long Dạ Tước trầm xuống vài giây, rốt cuộc người phụ nữ này muốn gặp Dạ Trạch Hạo đến mức nào thế?
Tô Lạc Lạc đến nhà của Dạ Trạch Hạo thì đã nhìn thấy anh ta ngủ dậy rồi, đã thay một bộ đồ màu be.

Người đàn này là con cưng của màu sắc, bất kể là mặc âu phục màu gì, chỉ cần mặc trên người anh ta đều có một loại đẹp trai khác nhau, anh ta của lúc này đang ngồi trên ghế sô pha, bộ dáng nghiêm túc xem kịch bản anh ta thuộc về kiểu người đàn ông ấm áp.
“Đến rồi hả! Làm cho tôi một kiểu tóc đi! Trước chín giờ chúng ta sẽ xuất phát.” Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu nhìn cô.
Nhưng khi nhìn thấy cô trang điểm ăn mặc khiêm tốn, anh lập tức cười rộ lên: “Sao em lại ăn mặc quê mùa thế?”
“Hôm nay tôi không muốn bị phóng viên nhận ra nữa đâu vì vậy tôi đây đang đóng vai trợ lí của anh này!” Tô Lạc Lạc cười lên.
Dạ Trạch Hạo cười một tiếng, bất kể người phụ nữ này mặc cái gì đều không ảnh hưởng đến cảm giác của anh ta dành cho cô, trong mắt anh ta, cô rất vừa mắt anh ta, tâm hồn cũng rất thú vị.
Đột nhiên anh ta cười khổ, suýt chút nữa là anh ta quên mất ý định tiếp cận cô lúc ban đầu rồi, hiện giờ anh ta thực sự muốn tranh giành với Long Dạ Tước mà không phải là giả vờ nữa.
Trên thực tế, anh ta vô tình muốn cô rồi.
Tay của Tô Lạc Lạc rất khéo, qua một lúc đã hoàn thành kiểu tóc không làm mất đi cá tính của anh ta, ngược lại rất hợp với khí chất của anh ta.
Dạ Trạch Hạo soi gương vô cùng hài lòng, anh ta nhìn bàn tay đang thu dọn dụng cụ của cô, không nhịn được vươn tay ra nắm lấy chặt bàn tay nhỏ bé, Tô Lạc Lạc giật mình.
“Lạc Lạc, cảm ơn em.” Dạ Trạch Hạo thâm tình nói.
Tô Lạc Lạc chạm vào ánh mắt của anh ta lập tức cười rút tay về: “Đây là công việc của tôi.”
Dạ Trạch Hạo hơi bất đắc dĩ, anh ta đứng dậy nói với cô: “Chúng ta đi ăn sáng trước đi.”
Tô Lạc Lạc gật đầu, cô ngại ngừng hỏi: “Cho hỏi hoạt động hôm nay có thể làm xong trước ba giờ chiều không?”
“Sao thế?”

“Hôm nay là thứ bảy! Tôi đã hứa với các con tôi sẽ trở về sớm chơi cùng chúng.” Tô Lạc Lạc cười nói, đây rõ ràng là yêu cầu của Long Dạ Tước.
“Xem tình hình đã, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì đến lúc đó em có thể về trước.”
“Được.” Tô Lạc Lạc đáp một tiếng, dù gì cũng là công việc của cô cũng không thể miễn cưỡng yêu cầu quá nhiều.
Dạ Trạch Hạo lái xe ra khỏi biệt thự, tại một ngã tư, một chiếc xe thương vụ màu đen từ chỗ góc khuất theo sát xe của Dạ Trạch Hạo.
Bình thường Dạ Trạch Hạo ra ngoài không có thói quen đem theo vệ sĩ, bình thường vệ sĩ của anh ta đều là lúc anh ta có hoạt động mới đi theo.
Trong một cửa hàng ăn sáng cao cấp, Tô Lạc Lạc và Dạ trạch Hạo xuống xe.

Trong một chiếc xe thương vụ màu đen cách đó không xa, một người đàn ông đang dùng máy ảnh độ nét cao, so sánh bóng lưng của Tô Lạc Lạc, góc nghiêng khuôn mặt, đồng thời cũng phái đàn em nhanh chóng đuổi theo, sau khi nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Tô Lạc Lạc thì nhanh chóng quay trở lại xe.
“Không sai, cô gái kia chính là mục tiêu của chúng ta.”
“Được, hôm nay chính là thời gian ra tay của chúng ta, tìm được cơ hội lập tức bắt trói cô ta đưa vào xe rồi đem đến địa điểm mà chúng ta đã chọn xong.”
Đây là một bữa ăn sáng tiêu dùng cao, dù ở đây không có nhiều khách nhưng mà giá cả ở đây vô cùng đắt đỏ.
Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo tìm được một vị trí vắng vẻ, Dạ Trạch Hạo đeo khẩu trang và kính râm để tránh bị người hâm mộ nhận ra.
Sau khi ăn sáng xong thì tụ hội với đoàn người của chị Mai, đi thẳng đến địa điểm tổ chức buổi ra mắt sản phẩm đồng hồ mới của thương hiệu, một gian ở ngoài đường phố, một gian ở trong cửa hàng official chuyên bán sản phẩm của thương hiệu đó được trang trí sang trọng.
Bên cạnh vừa vặn có công viên, nơi đây dựng một sân khấu vô cùng lớn và lộng lẫy để chuẩn bị cho việc phát hành sản phẩm mới.
Rất nhiều người hâm mộ đã tập trung ở đây rồi, bởi vì có những bức ảnh khổng lồ đẹp trai của Dạ Trạch Hạo bày ra nơi đây, bình thường ở những buổi ra mắt sản phẩm như vậy, với tư cách là người phát ngôn Dạ Trạch Hạo chắc chắn sẽ xuất hiện để trợ trận..


Bình Luận (0)
Comment