Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 128



Anh lập tức bẻ lái, vội vàng đuổi theo, tuy nhiên chiếc xe thương vụ phía trước chạy quá nhanh, chỉ để lại bụi phía sau, xe của Long Dạ Tước cũng tăng tốc bám theo.
Ở trên chiếc xe việt dã, ba người đàn ông nhìn thấy sắp đến đích, chuẩn bị được cùng nhau thưởng thức cô gái da mỏng thịt mềm đang ngồi phía sau, bọn họ đều nổi lên cảm giác lâng lâng.
Còn có một tên khác không nhịn được sờ lên má Tô Lạc Lạc: “Tôi không thể đợi được nữa.”
Tô Lạc Lạc phẫn hận nhìn hắn ta chằm chằm: “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đụng vào người tôi.”
“Yo! Cô gái này thật nóng tính.

Một lát nữa thôi tao sẽ không chỉ chạm vào mặt mà còn chạm vào toàn bộ cơ thể của mày.” Người đàn ông chế nhạo.

Loại công việc này kiếm tiền rất nhanh, lại vừa có thể hưởng thụ thú vui, bọn chúng rất thích.
Lúc này, xe lập tức dừng ở một nhà xưởng đổ nát bỏ hoang, đây là nơi bọn chúng thường làm việc, thường xuyên có người đứng canh gác.
Nghe thấy tiếng xe, hai người đàn ông đã chờ sẵn ở đây từ sớm, bọn chúng than phiền và lập tức mở cửa xe.
“Sao lại chậm như vậy.”
Dây thừng dưới chân Tô Lạc Lạc bị cởi ra, một người đàn ông thô bạo kéo cô ra khỏi xe.


Vừa xuống xe, Tô Lạc Lạc ra sức vùng vẫy sợi dây thừng trên tay, miệng không ngừng kêu cứu mạng.
Trong số năm người đàn ông vây quanh cô, một người chế nhạo nói: “Cô bé, cho dù cô có cố kêu đến hỏng cuống họng thì cũng không có người tới cứu cô đâu.

Đây là địa bàn của bọn tao, mà dù có người đi nữa cũng không ai dám đến cứu cô.”
Câu nói này của hắn khiến sắc mặt vốn đã tái nhợt của Tô Lạc Lạc càng thêm trắng bệch đến đáng sợ.

Cô cắn cắn môi, đôi môi đỏ bị cắn đến chảy máu.
Tuy nhiên, vào lúc này, phía sau lau sậy yên tĩnh, nghe thấy có tiếng ga gầm rú, nhanh đến mức làm cho bọn họ không kịp trở tay.
Đột nhiên một chiếc Rolls Royce màu đen lao ra bất ngờ như một con thú dữ.
Năm người đàn ông đang chuẩn bị thưởng thức bữa ăn ngon bổng sững sờ, trố mắt đứng nhìn, không nghĩ đến đột nhiên lại có người dám xông tới? Tô Lạc Lạc nhìn biển số xe quen thuộc, trái tim tuyệt vọng trong phút chốc sống lại, mừng rỡ khóc lên.
Long Dạ Tước đến rồi!
Anh ấy thực sự đã đến!
Tô Lạc Lạc trợn to hai mắt, nước mắt lưng tròng.
Cửa trên ghế lái bị đẩy ra, một người đàn ông vội vàng bước xuống, ánh mắt thâm thúy của Long Dạ Tước quét qua quần áo còn chỉnh tề của Tô Lạc Lạc.

Nhưng nhìn thấy cánh tay của hai người đàn ông siết chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô.

Trong đôi mắt thâm sâu của anh lóe lên một tia lạnh.
“Buông cô ấy ra.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng lộ ra vẻ tức giận.
Tô Lạc Lạc nhìn anh đi tới, quả thật rất ngạc nhiên và vui mừng.Thế nhưng, người đàn ông này tại sao lại đến một mình? Vệ sĩ của anh ấy đâu?
Phải biết bọn bắt cóc là có tới tận năm người! Đột nhiên, Tô Lạc Lạc có một sự lo lắng và sợ hãi khác.

Cô nghĩ đến hai đứa nhỏ, nếu như cô thật sự bị làm nhục, cô thà chết, nhưng cô không muốn sau này bọn nhỏ không có sự nuôi dưỡng của người ba.
“Long Dạ Tước, anh đi đi! Anh đánh không lại bọn chúng đâu.”
Ở trong mắt Tô Lạc Lạc, nhiều người thì có thế trận hơn, càng nhiều người thì càng dễ dàng thắng.
Long Dạ Tước nghe được lời nói ngu ngốc của cô, môi mỏng nhếch lên: “Em là đối với tôi không có lòng tin?”
“Chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, không cần quan tâm đến tôi.” Tô Lạc Lạc cắn môi, vội vàng thuyết phục anh.

Nếu anh ấy lên xe và rời đi ngay lập tức thì vẫn còn hy vọng.
Tuy nhiên trong lòng của năm tên bắt cóc này lại không nghĩ vậy.

Người đàn ông này từng bước từng bước đi về phía bọn chúng, toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ, khiến người ta không dám coi thường.
Tên cầm đầu của năm tên này hướng về phía người đàn ông gầy gò nói: “Lão Năm, chăm sóc tốt cho cô ta.”
Lập tức Tô Lạc Lạc bị người đàn ông gầy gò giữ chặt lại.

Trong lòng cô lo lắng cho Long Dạ Tước mà quên đi hoàn cảnh của mình lúc này.

Cô nhìn tên cầm đầu dẫn ba người đàn ông khác hung hăng hướng về Long Dạ Tước.
Cùng lúc đó, mỗi người trong số họ lấy ra một con dao găm từ trên người của mình, ánh sáng của dao soẹt ngang qua mắt cô.
“Bọn chúng có dao …” Cô lo lắng hét lên, nhắc nhở Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước thân hình cao thẳng, nhưng không hề nao núng lùi bước, đối mặt với bốn người đàn ông kia.

Hôm nay anh mặc áo phông màu đen bình thường, khuôn mặt khắc lên vẻ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt tên cướp, như vực thẳm tối tăm đầy nguy hiểm.
Trên con đường chém giết này, bọn cướp đã gặp rất nhiều đối thủ, nhưng đây là lần đầu tiên bọn chúng gặp phải một đối thủ mạnh như vậy.

Trên người anh phóng ra một luồng điện khiến người ta khiếp sợ.

Chưa đánh, mà đã làm cho trong lòng bọn chúng cảm thấy run sợ.
Cho dù ở đây bọn chúng có năm người, thế nhưng dường như bọn chúng không bì lại được với khí thế của người đàn ông này.
“Mày là ai? Dám phá hỏng việc tốt của bọn tao.”
“Cô ấy là người phụ nữ của tao.” Môi mỏng của Long Dạ Tước cong lên, lạnh giọng nói, không thể hoài nghi.
Tô Lạc Lạc đang bị khống chế bỗng sững sờ khi nghe anh nói.

Lúc này mà người đàn ông này còn có tâm tình tán gẫu sao? Anh vẫn chưa nhanh rời khỏi đây đi.
“Long Dạ Tước, tôi không cần anh cứu tôi, anh nhanh đi đi! Không cần quan tâm đến tôi có được không?” Tô Lạc Lạc gào lên với Long Dạ Tước.
Trong tay anh không có vũ khí gì, nhưng trước mặt anh là bốn tên đều cầm dao trong tay.


Căn bản anh không thể đối phó với bọn chúng.
“Tô Lạc Lạc, tôi đã nói, tôi sẽ quản việc của em.” Long Dạ Tước vòng tay, cười nhìn người phụ nữ đối diện đang lo lắng.
Tô Lạc Lạc tức điên lên, người đàn ông này đến đây là để cứu cô, hay là ở đây để thí mạng cho bọn chúng?
“Không cần, anh đi đi.” Tô Lạc Lạc nước mắt lưng tròng nhìn anh, vội vàng giục anh.
Long Dạ Tước hai mắt khóa chặt cô: “Tô Lạc Lạc, nếu hôm nay tôi cứu em, em đáp ứng với tôi một chuyện nhé?”
“Chuyện gì”
“Nếu tôi cứu được em, em phải rời khỏi Dạ Trạch Hạo.”
“Anh …” Tô Lạc Lạc sững sờ, người đàn ông này nói bậy bạ gì đó, hiện tại tính mạng còn không bảo vệ nổi, còn có tâm trạng để nói chuyện này?
“Đồng ý hay không đồng ý?” Long Dạ Tước nheo mắt hỏi.
Tô Lạc Lạc đương nhiên mong anh tự bảo vệ bản thân mình, trước tiên rời khỏi đây.

Thế nhưng, nhìn anh lúc này không có vẻ gì là sẽ để cô lại một mình.
“Có phải tôi đồng ý rồi, anh có thể đánh thắng bọn chúng không?” Tô Lạc Lạc cũng chỉ là muốn cỗ vũ khí thế của anh.
“Nếu em hứa với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Long Dạ Tước giả bộ một mình nói.
Tô Lạc Lạc thở dài, hầu như không nghĩ được gì: “Được rồi, tôihứa với anh, chỉ cần anh có thể đánh bại bọn chúng, tôi hứa sẽ đáp ứng yêu cầu của anh.”
Bọn cướp bên cạnh sắp nổi điên, giọng điệu của người đàn ông này quá ngạo mạn rồi! Dù sao đi nữa thì bọn chúng có năm người to lớn đang ở đây.
“Hừ! muốn thể hiện sức mạnh trước người phụ nữ của mày, một lát nữa mày sẽ nhận được.” Tên cầm đầu cười lạnh một tiếng, hắn ghét nhất người khác ở trước mặt hắn trổ tài anh hùng.
Tô Lạc Lạc nghe xong, trong lòng lập tức cảm thấy cổ họng bị treo lên.
Nhưng lúc này, người đàn ông vừa rồi vẫn còn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lại lần nữa quét qua người bốn tên cướp.

Lạnh lùng, hung ác, giống như con thú dữ có thể xé nát con mồi.


Bình Luận (0)
Comment