Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 137



Tô Lạc Lạc đợi Long Dạ Tước khâu xong, bọn họ cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Long Dạ Tước đột nhiên nghĩ tới cái gì, bàn tay lớn đột nhiên chạm vào cái cổ mảnh khảnh của cô, Tô Lạc Lạc sợ hãi muốn trốn.

Người đàn ông này đưa những ngón tay thô ráp của mình chạm vào làn da mềm mại của cô, không sờ thấy sợ dây chuyền, sắc mặt anh lập tức không vui.
“Không phải anh đã nói, hôm nay em phải đeo sợi dây chuyền anh tặng sao? Tại sao lại không đeo?”
Tô Lạc Lạc lập tức vươn tay che chỗ xương quai xanh lại: “Em không đeo! Nếu bị cướp thì sao?”
Long Dạ Tước nghe xong, lửa giận liền biến mất, còn có chút buồn cười: “Nếu bị cướp, anh mua cho em cái khác.”
Tô Lạc Lạc lắc đầu: “Em không cần!”
Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm lại, tựa như tâm trạng của anh đều bị một lời nói của người phụ nữ này điều khiển.

Nếu cô nói một câu dễ nghe thì anh sẽ rất vui mừng, nếu cô nói một câu khó nghe, anh sẽ lập tức cảm thấy tức giận.
Cảm giác này, thật sự không phải mùi vị, mà là bất lực.

“Tiếp theo anh đi đâu?” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi: “Anh có cần đến công ty làm việc không?”
“Hôm nay anh tự cho phép mình nghỉ, em muốn làm gì?”
“Em không muốn làm gì, em muốn quay về, ở nhà còn việc phải làm!”
“Được, hôm nay anh sẽ ở nhà với em, đi siêu thị mua chút đồ ăn, buổi trưa cho anh thưởng thức kỹ năng nấu ăn của em.” Long Dạ Tước tâm tình tốt nói.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh, nghĩ anh thường ăn mấy món ăn nhà hàng cao cấp kia, khóe miệng phải nhếch lên, cô phồng má nói: “Có thể sẽ làm anh thất vọng.”
“Thử một chút mới biết được.” Đáy mắt Long Dạ Tước thâm thúy lưu chuyển, có vẻ như sự dịu dàng thầm kín đang trỗi dậy.
Đôi mắt trong veo chạm vào Tô Lạc Lạc, cô vội vàng tránh ra, không biết vì sao lại không dám nhìn vào mắt người đàn ông này.
Mặc dù cùng người đàn ông này trải qua nhiều ngày như vậy.

Nhưng, trước kia trải qua nhiều loại như vậy, đến bây giờ cũng xem như là không đánh thì không biết nhau!
Đặc biệt là ngày hôm qua, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng ra tay cứu cô, anh đã giải cứu cô khỏi bọn bắt cóc.

Đang trong lúc tuyệt vọng ấy, đột nhiên xuất hiện một tia hy vọng, để cả đời này cô không bao giờ quên.
Khoảnh khắc nhìn thấy bộ dạng của anh, sự run sợ của sinh mạng, anh thật sự rất đẹp.
Nhưng mà, chỉ có cảm kích mãnh liệt, ngoài việc đó ra, bây giờ Tô Lạc Lạc đối với anh không có tình cảm nào khác.
Trở lại trung tâm mua sắm lớn gần biệt thự, Tô Lạc Lạc đẩy xe, chọn đồ ăn để nấu bữa trưa, cô biết làm, cũng chỉ là nấu bữa ăn ở nhà, vậy mà cô lại có chút căng thẳng.

Chính là bởi vì nấu cơm cho người như Long Dạ Tước ăn.
Vì vậy, cô luôn suy nghĩ làm thế nào để các món ăn ngon hơn.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng có phần thấy bối rối, không biết nên mua gì.
Sau khi Tô Lạc Lạc chọn đến nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng chọn xong xuôi, lúc này mới gần mười giờ.

Lúc tính tiền, Long Dạ Tước đưa ra một tấm thẻ nhanh hơn cô.
Khi Tô Lạc Lạc nhìn anh, Long Dạ Tước đương nhiên nói: “Em nói là, anh sẽ bao toàn bộ sinh hoạt phí.”
Tô Lạc Lạc không có lời nào để phản bác, bên cạnh có một người đàn ông trung niên kích động lập tức quay người lại: “Cậu là Long Dạ Tước!”

Câu nói này lập tức làm cho những người đang thanh toán lập tức xôn xao, mọi người đều nhìn sang, Long Dạ Tước, không phải là người giàu nhất kinh thành sao?
Long Dạ Tước nổi tiếng không thua bất kỳ minh tinh nào, tuy rằng bị nhận ra, nhưng Long Dạ Tước cười nhẹ, cúi đầu nhẹ về phía người đàn ông trung niên, sau đó dẫn Tô Lạc Lạc rời đi.
Tô Lạc Lạc cảm giác được ánh mắt vây quanh mình, cô xấu hổ, cô làm sao có thể trở thành tiêu điểm cùng với Long Dạ Tước?
Ra khỏi cửa, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, luận về ngũ quan, anh không thua bất cứ một người nổi tiếng nào.

Luận về khí thế, anh càng không thua, sự giàu có thì càng không cần nói đến.
Vì vậy, việc người đàn ông này sẽ nổi tiếng là điều tất nhiên.
“Anh thường xuyên gặp phải loại chuyện này!” Lúc lên xe Tô Lạc Lạc tò mò hỏi.
“Anh hiếm khi xuất hiện ở chỗ đông người.” Long Dạ Tước ngồi ở ghế lái dịu dàng trả lời cô.
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt: “Anh không đi siêu thị sao?”
“Một năm đi không quá mười lần.”
Tô Lạc Lạc thầm ngạc nhiên, xem ra được cùng anh dạo phố mua sắm là một vinh hạnh lớn!
Về đến biệt thự, Tô Lạc Lạc bưng đồ ăn đi vào phòng bếp, thấy còn sớm, cô lên lầu lấy iPad xuống, cô trực tiếp lên weibo tìm kiếm các cách dạy nấu ăn.

Long Dạ Tước đi đến phòng sách để xử lý công việc của mình.
Giữa trưa yên tĩnh, trong lòng Tô Lạc Lạc chưa bao giờ rảnh rỗi như vậy, dường như thời gian có nhiều hơn.
Trước đây, cô luôn nghĩ đến việc đi làm, tiết kiệm tiền và tìm kiếm công việc, kiếm được nhiều tiền hơn để cho các con cuộc sống tốt hơn.

Nhưng bây giờ, lấy tiền của người đàn ông này để nuôi các con cô, cô thực sự cảm thấy thật thoải mái.

.
Tô Lạc Lạc tự hỏi những ngày như thế này sẽ kéo dài đến bao lâu? Hai năm, ba năm, năm năm?
Vì vậy, sau khi suy nghĩ, sau này có cơ hội, cô vẫn phải tìm một công việc để có thể tự nuôi sống bản thân, phòng trường hợp lúc già không còn nơi nương tựa.
Tô Lạc Lạc bắt đầu làm đồ ăn, cũng đã mấy ngày rồi không bắt tay vào nấu nướng, nhất thời có chút lộn xộn.

Cuối cùng, bận rộn nửa tiếng đồng hồ, tất cả đồ ăn cũng được chuẩn xong, bắt đầu vào nấu nướng.

Bên cạnh còn xem hướng dẫn trên iPad.

Cô vừa xem video vừa nấu ăn, cuối cùng mất nửa tiếng để làm xong ba món ăn và một món canh.

Tô Lạc Lạc nhìn những món ăn đẹp mắt, trong lòng cảm khái, thành tựu từ tấm lòng của cô ấy.
Sau khi dọn lên bàn xong, cô đi tới gõ cửa phòng làm việc của Long Dạ Tước, gõ hai lần, cô mới thò đầu vào nói với người đàn ông đang viết mail trên bàn làm việc: “Ăn cơm thôi.”
Long Dạ Tước đáp: “Được! Lập tức đi ăn.”
Tô Lạc Lạc trở lại bàn, rửa chén đặt hai bên, sau đó cô lại đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Khi Long Dạ Tước đi ra, nhìn thấy trên bàn có ba món ăn và một món canh, nhìn cũng ngon nhưng không biết có ngon không.

Anh liền ngồi xuống, cầm đũa và thìa đặt sẵn trước mặt, thuận tay gắp tôm nõn xào ớt tươi cho vào miệng.
Một bên là tán thưởng mùi vị, một bên lông mày của Long Dạ Tước khẽ nhíu lại.
Lúc này Tô Lạc Lạc đi ra, nhìn thấy anh đang nếm tôm, đây là do cô học ở video trên mạng, cô lập tức cười hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ừm! Mùi vị không tệ.” Long Dạ Tước gật đầu.
Tô Lạc Lạc lập tức ngồi xuống, cầm đũa lên cũng gắp tôm, chuẩn bị đưa vào miệng.
Sắc mặt Long Dạ Tước có chút căng thẳng nhìn cô.
Tô Lạc Lạc nhai vài giây, sau đó mặt đỏ bừng nhìn anh: “Có lẽ em đã quên thêm muối vào món ăn này.”
Tô Lạc Lạc rất xấu hổ, vừa rồi Long Dạ Tước đã nếm thử rồi, còn nói ăn ngon, như vậy là nể mặt cô rồi!
“Có cần em mời anh đi ra ngoài ăn không? Đem bỏ những món này đi!” Tô Lạc Lạc cảm thấy quá thất bại rồi.
“Vậy thêm chút muối rồi dọn ra.” Long Dạ Tước không phải ghét bỏ.
“Vậy thì… Vậy em đi bỏ lại vào nồi.” Tô Lạc Lạc nói xong liền nếm thử hai món ăn kia, cũng may chỉ có món này quên không thêm muối..


Bình Luận (0)
Comment