Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 142



Hôm nay Tô Vĩ Khâm vội vàng đến công ty, vừa mới ngồi xuống điện thoại liền vang lên, ông ta nghe máy: “A lô!”
“Chủ tịch Tô, hôm qua chúng ta không nhận được đơn hàng từ tập đoàn Long thị, ông có biết chuyện gì xảy ra không?” Giọng lo lắng gấp gáp từ đầu dây bên kia.
Đầu óc Tô Vĩ Khâm phình to, quả nhiên Long Dạ Tước đủ ác, nhanh như vậy đã cắt đứt đơn hàng của công ty bọn họ, tìm một nhà sản xuất mới thay thế: “Được, tôi sẽ xử lí, các cậu ứng phó các đơn hàng khác trước đi.”
“Mấy cái đó đều là đơn hàng nhỏ thôi, khách hàng lớn nhất của chúng ta chính là tập đoàn Long thị, năm nghìn công nhân của chúng ta còn đang chờ phát lương đấy!”
“Tôi biết rồi, cậu nghĩ cách đối phó trước đi.” Tô Vĩ Khâm có chút buồn bực nói.
“Nhưng mà…”
Không đợi xưởng trưởng bên kia nói thêm nữa, Tô Vĩ Khâm liền ngắt điện thoại bởi vì lúc này ông ta cũng rất buồn bực.


Bây giờ vừa mới ngắt máy xong thì có một cuộc gọi đến, ông ta vừa nhìn thoáng qua dãy số trong lòng bắt đầu hoảng sợ.

Là số điện thoại của nhà xưởng khác, ông ta vẫn nhấc máy.
“A lô! Chủ tịch Tô, chúng tôi vừa nhận được điện thoại bên thu mua của tập đoàn Long thị, nói là tháng này không có đơn hàng của công ty chúng ta, đây là chuyện gì chứ?”
“Được rồi, tôi đang giải quyết, các cậu ứng phó chuyện trong xưởng trước đi.” Tô Vĩ Khâm bóp chặt điện thoại, ngắt máy.

Chuông điện thoại lại vang lên ông ta cũng lười trả lời, dù sao thì ông ta cũng đã ý thức được một việc, Long Dạ Tước muốn chặt đứt các mối quan hệ mua bán với nhà họ Tô rồi.
Đây không phải là một chuyện tốt, đây là một việc có thể làm cho nhà họ Tô hoàn toàn lụi bại, tập đoàn Long thị đang tiếp quản các sản phẩm điện tử nổi tiếng thế giới.

Bao nhiêu thương nhân muốn nhận được đơn đặt hàng của họ, phí tổn tâm sức, bởi vì chỉ có trở thành nhà cung ứng của Long thị thì tài nguyên mới không bị đứt, công ty mới có lợi về lâu dài.
Năm năm nay, Tô Vĩ Khâm đã kiếm được lợi nhuận không nhỏ, mục tiêu của ông là chỉ cần tập đoàn Long thị còn vững mạnh thì công ty của ông có thể tồn tại lâu dài, nhưng bây giờ giấc mộng đẹp của ông ta tan thành mây khói.
Tô Vĩ Khâm ôm trán, lúc này chuông điện thoại vang lên không ngừng, ông ta cảm thấy vô cũng đau đầu, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến tất cả của nhà họ Tô bây giờ chỉ bởi vì quyết định sai lầm của năm năm trước mà phải đối mặt đối với thất bại phá sản.
Đây là việc ông ta như thế nào cũng không nghĩ đến, một đứa con gái ngoài giá thú mà ông ta chẳng quan tâm lại có khả năng làm cho Long Dạ Tước hủy đi công ty của ông ta.
Lúc này trong đầu Tô Vĩ Khâm đang nghĩ cách giải quyết khi phải đối mặt với tình cảnh khó khăn ngày hôm nay, ông ta tuyệt đối không để nhà họ Tô xong đời như vậy.
Mà có một ý tưởng trước đây ông chưa từng nghĩ đến, bây giờ bắt buộc phải nghĩ đến rồi, đó chính là, trong người Tô Lạc Lạc chảy máu của ông, là con gái của ông.

Trước đây ông không thừa nhận, hiện tại ông nhận lại có chỗ nào không ổn không?

Có nhiều thêm một đứa con gái ông liền có nhiều hơn một con đường sống, mà tương lai Tô Lạc Lạc vô cùng có khả năng sẽ trở thành vợ của Long Dạ Tước.

Điều này có nghĩa là nếu nhà họ Tô muốn lấy lại ánh hào quang thì phải công nhận đứa con gái Tô Lạc Lạc này.
Giờ phút này, Tô Vĩ khâm ước rằng lúc Tô Lạc lạc lớn lên, ông ta có thể tham gia vào cuộc sống của cô, nếu không bây giờ ông ta cũng không phải xoắn xuýt việc cô có nhận lại người ba này hay không?
Lúc này Uông Nguyệt Dung bước vào nhìn chồng mình đang ôm trán trên ghế sô pha vẻ mặt đau khổ, bà ta vội vàng chạy đến quan tâm hỏi: “Ông xã, làm sao vậy?”
Tô Vĩ Khâm nhìn bà, thở dài một hơi: “Đơn đặt hàng của công ty chúng ta đều bị Long Dạ Tước chặt đứt rồi, nhà xưởng bên kia đang loạn lắm!”
“Cái gì? Long Dạ Tước lại làm như vậy?” Uông Nguyệt Dung kinh ngạc biến sắc, bình thường bà ta cũng sẽ đi theo quản lý công ty, Long thị bên kia chặt đứt đơn hàng ý nghĩa như thế nào bà ta biết rõ.
Uông Nguyệt Dung sắc mặt tái nhợt trong vài giây, bà ta nhìn về phía chồng mình: “Ông xã, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta hay là đi đến chỗ Long Sở Hùng nhờ giúp đỡ?”
“Hiện tại tập đoàn Long thị đều nằm trong tay Long Dạ Tước, ông ấy có thể giúp đỡ cái gì? Hơn nữa giao tình của tôi và ông ấy cũng không sâu, luôn là nhà họ Tô chúng ta cầu cạnh bọn họ.”
“Long Dạ Tước thật quá đáng! Công ty chúng ta cung ứng sản phẩm cho công ty cậu ta nhiều năm cũng chưa từng sai sót gì! Vì sao nói chặt đứt là đứt? Cậu ta cũng không sợ công ty của cậu ta bị lỗ sao.”
“Cậu ta sợ cái gì, thương mại điện tử chỉ là một phần nhỏ của công ty cậu ta, dù là cắt đứt toàn bộ thị trường thương mại điện tử thì cơ nghiệp của Long thị vẫn không lung chuyển gì.”
Lúc này Uông Nguyệt Dung mới thở dài: “Vậy chúng ta phải làm sao? Cũng không thể đứng im nhìn toàn bộ nhà xưởng đóng cửa chứ!”
Tô Vĩ khâm nhìn bà ta, trầm tư vài giây nói: “Tôi nghĩ ra một cách, chỉ cần bà đồng ý thôi.”
“Ông nói đi! Cách gì, trong lúc mấu chốt này tôi còn có thể không đồng ý sao?”
“Tôi muốn đi tìm Tô Lạc Lạc.”
Sắc mặt Uông Nguyệt Dung lập tức biến sắc, từ bên cạnh ông ta đứng bật dậy: “Cái gì? Ông muốn đi tìm nó? Ông tìm nó làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Tôi muốn nhận lại đứa con gái này.”

“Ông điên rồi! Nó là đứa nhỏ mà con tiện nữ bên ngoài sinh ra, ông còn dám đem nó về nhà họ Tô của chúng ta? Tôi không đồng ý.”
“Vậy bà còn cách nào tốt hơn để cứu vớt công ty không? Tôi thà là nhận sai với nó, xin lỗi một tiếng, để nó khuyên Long Dạ Tước đem đơn hàng cho chúng ta, có gì không tốt?” Tô Vĩ Khâm tức giận nói.
“Ông đã vứt bỏ nó hơn hai mươi năm rồi, bây giờ ông muốn nhận lại nó, ông nghĩ nó sẽ cho ông mặt mũi sao? Hơn nữa chuyện mẹ của nó năm đó, chúng ta làm cạn tình như vậy, nó sẽ không quan tâm sống chết của chúng ta đâu.”
“Bất kể như thế nào, chúng ta đều phải thử một lần, công ty là mạng sống của tôi, nếu như công ty đóng cửa rồi, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Uông Nguyệt Dung nhất thời im lặng, nhìn chồng: “Ngoài cách này ra không còn cách khác sao?”
“Long Dạ Tước đã độc chiếm thị trường thương mại điện tử trong nước vài năm trước rồi.

Bà nghĩ hàng của chúng ta còn có công ty khác đặt hàng sao?”
“Được, ông tìm Tô Lạc Lạc tôi không ý kiến, nhưng mà đừng nghĩ đến việc bắt tôi cầu xin nó.”
“Chuyện này là lỗi của tôi, tôi sẽ xin lỗi và cầu xin nó.” Tô Vĩ Khâm ngoài miệng nói như vậy nhưng hận ý trong mắt dành cho Tô Lạc Lạc một tia cũng không hề suy giảm.
Bởi vì người ép ông ta đi đến bước này chính là bản thân Tô Lạc Lạc, mà bây giờ ông ta là trưởng bối lại phải đi cầu xin cô tha thứ, đây tuyệt đối là chuyện không cam lòng nhất trong cuộc đời của Tô Vĩ Khâm ông.
Nói thế nào thì ông ta cũng là ông ngoại hai đứa con của Tô Lạc Lạc, bọn nhỏ mang dòng máu của nhà họ Tô nên ông ta chắc chắn rằng Tô Lạc Lạc có lẽ cũng sẽ mềm lòng như mẹ của cô!
Tô Vĩ Khâm chờ mong như vậy..


Bình Luận (0)
Comment