Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 154



“Anh có làm gì em hay không, trong lòng em không phải rõ ràng rồi sao?” Long Dạ Tước hỏi ngược lại cô.

“Em…em làm sao biết được?” Tô Lạc Lạc muốn điên rồi, tốt nhất là cái gì cũng đừng xảy ra, nếu không cô muốn chết!
“Nếu như anh thực sự đụng vào em, em sẽ không có cảm giác gì sao? Kích thước của anh không phải em biết rõ sao?”
Gương mặt Tô Lạc Lạc quét qua một thoáng rồi lập tức hồng lên, chết tiệt, người đàn ông này đang khoe khoang sao?
“Cũng không có to lắm…” Tô Lạc Lạc đả kích anh nói.

Vốn dĩ người đàn ông này đang cười có chút đáng giận nhưng nghe thấy câu này, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống: “Thật vậy sao? Cần phải thử một chút nhỉ?”
Tô Lạc Lạc bị dọa nhanh chóng từ mép giường bên cạnh nhảy xuống giường: “Không thèm, tốt nhất là anh chưa đụng vào em, nếu anh dám đụng vào em, anh không xong với em đâu.


Nói xong, Tô Lạc Lạc cảm nhận thân thể của mình một chút, quả nhiên không có chỗ nào không thoải mái, xem ra là đêm hôm qua cô đã an toàn vượt qua rồi.

Cô đi vào phòng tắm, khóa chặt của lại.

Long Dạ Tước cũng không có ý muốn ngủ tiếp, anh ngồi dậy quay về phòng của mình.

Lúc Tô Lạc Lạc đi ra nhìn thấy anh đi rồi, cô nhanh chóng lấy quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa một cái rồi đi xuống lầu.

Trên ghế sô pha dưới lầu, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang ngồi ở đấy, hình như hôm nay anh muốn đến công ty.

“Chút nữa anh phải đến công ty, em tự làm bữa sáng cho mình đi!” Long Dạ Tước đứng dậy, cầm chìa khóa xe trên bàn lên.


“Yên tâm đi, em lớn như vậy rồi sẽ không bỏ đói bản thân đâu?” Tô Lạc Lạc đáp lại một câu rồi sau đó cũng không nhìn anh nữa, cũng không muốn nói chuyện với anh.

Nghe thấy tiếng xe của anh rời đi, Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng thở phào, mà đúng lúc này, điện thoại di động đang cầm trong cô đột nhiên reo lên.

Cô cầm lên xem, là Dạ Trạch Hạo gọi đến, cô nhớ đến chuyện tối qua anh bị Long Dạ Tước đánh một đấm, trong lòng tràn đầy áy náy.

“A lô!” Cô nhanh chóng nghe máy.

“Là anh, Dạ Trạch Hạo, tối hôm qua em không sao chứ!” Đầu bên kia, giọng nói quan tâm của Dạ Trạch Hạo truyền đến.

“Tối hôm qua cảm ơn anh, tôi không sao cả, tôi được Long Dạ Tước đưa đến bệnh viện.

” Tô Lạc Lạc nhấn mạnh, tất nhiên cô xảy ra chuyện như vậy sẽ làm anh ta hiểu lầm.

“Vậy thì tốt rồi! Lần sau em phải cẩn thận người phụ nữ Tô Vũ Phỉ này.

” Dạ Trạch Hạo khuyên cô.

“Long Dạ Tước đã giao chuyện này lại cho cảnh sát xử lý rồi, Tô Vũ Phỉ sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng.

” Nói xong, cô quan tâm hỏi anh ta: “Mặt của anh… không sao chứ!”
“Em ở biệt thự à?”
“Đúng vậy.


“Mặt của anh sưng rồi, hôm nay anh không thể đi đâu cả, có chút buồn chán, em đến chỗ anh chơi một lúc đi.

” Bên kia tiếng của Dạ Trạch Hạo truyền qua.

Tô Lạc Lạc suy nghĩ, dù sao cô cũng ở nhà một mình, chi bằng hôm nay đến nhà anh ta cùng nấu cơm!
“Được! Tôi đem chút thức ăn qua đó, buổi trưa ở nhà anh ăn cơm nhé!”
“Được.


Tô Lạc Lạc lấy mấy loại rau củ từ tủ lạnh ra rồi đem đến biệt thự của Dạ Trạch Hạo, cô vừa đến cửa thì cửa liền mở ra, Tô Lạc Lạc có chút sững sờ, rồi nhanh chóng đi vào, đóng cửa kỹ lại.

Đi vào trong đại sảnh chỉ thấy Dạ Trạch Hạo ngồi trên ghế sô pha, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi đến, rõ ràng rằng, tối hôm qua cú đấm đó của Long Dạ Tước dùng lực không nhỏ, nửa gương mặt đều bị sưng lên có chút đỏ.

“Thật xin lỗi, anh là vì tôi nên mới bị đánh.

” Tô Lạc Lạc tự trách, thở dài.

Ánh mắt Dạ Trạch Hạo dừng lại nhìn cô, cong môi cười: “Không sao, anh cũng cho anh ta một đấm.



“Anh ấy không nên đánh anh.

” Tô Lạc Lạc cắn môi, bất bình thay anh ta.

Dạ Trạch Hạo nhìn cô, cô nhất định không biết, tối hôm qua lúc ôm cô, anh ta thực sự đã có ý nghĩ xấu xa, thật ra là anh ta không khống chế được bản thân mình muốn hôn cô.

Chỉ là về sau bị sự xuất hiện của Long Dạ Tước cắt ngang, nếu không tối hôm qua anh ta có thể khống chế bản thân được hay không anh ta cũng không biết.

“Tô Lạc Lạc, lần sau chú ý một chút.

” Dạ Trạch Hạo chỉ có thể nhắc nhở cô, bởi vì bộ dạng của cô sau khi bị bỏ thuốc thực sự làm đàn ông khó có thể kìm chế được bản thân.

“Tôi biết rồi.

” Tô Lạc Lạc gật gật đầu: “Tôi lấy vài viên đá để anh chườm nhé.


“Được!” Dạ Trạch Hạo cảm thấy cảm giác được cô quan tâm cũng không tệ.

Tô Lạc Lạc tìm được đá viên và khăn lông, sau khi bọc đá vào khăn lông thì đi đến bên người Dạ Trạch Hạo, ấn lên một bên mặt hơi sưng của anh ta, Dạ Trạch Hạo lập tức hít hà một tiếng, anh ta có chút không quen với cái lạnh này.

“Thực sự thì anh không cần làm vậy vì tôi đâu, làm sáng tỏ ấy, anh làm như vậy quá ngốc nghếch rồi,” Tô Lạc Lạc phàn nàn nói.

“Nếu anh không làm như vậy, về sau thanh danh của em sẽ bị hủy.


Tô Lạc Lạc tỏ vẻ không sao cả: “Tôi không có quan tâm như vậy đâu, dù sao thì sau này tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không có ai còn nhớ tôi đâu.


“Ai nói thế?” Dạ Trạch Hạo không nghĩ vậy.

“Ngược lại là anh, người ở trên mạng mắng chửi anh bây giờ khẳng định là rất nhiều!”
“Anh cũng không quan tâm.

” Dạ trạch Hạo lắc lắc đầu, anh ta vào cái vòng giải trí này thì chưa từng sợ hãi.

Tô Lạc Lạc nhìn anh ta, nhất thời không biết phải nói cái gì.

“Xem ra em và Long Dạ Tước chung sống cũng không tệ nhỉ, em có từng suy nghĩ rằng sẽ vì bọn nhỏ mà gả cho anh ta không?” Dạ Trạch Hạo đột nhiên lên tiếng.

Tô Lạc Lạc khẽ giật mình, vì bọn nhỏ mà gả cho Long Dạ Tước? Hình như cô chưa từng nghiêm túc suy nghĩ qua chuyện này.


“Tôi không biết nữa, dù gì thì tôi cũng chưa nghĩ đến.

” Tô Lạc Lạc lắc đầu ảo não nói.

“Vậy em có từng nghĩ đến sẽ tìm một người ba kế cho bọn nhỏ không? Chẳng hạn giống như tôi đây, vừa đẹp trai vừa đối xử tốt với em?” Dạ Trạch Hạo mặt dày tự giới thiệu bản thân.

Tô Lạc Lạc không nhịn được cười rộ lên: “Nếu như anh tình nguyện làm ba nuôi của bọn nhỏ, bọn chúng nhất định sẽ rất thích đấy.


Dạ Trạch Hạo lập tức không vui: “Ai nói tôi muốn làm ba nuôi của bọn nhỏ chứ, vậy thì không bằng tôi làm chú của bọn chúng nghe còn thuận tai hơn chút.


“Không biết vì sao bọn nhỏ lại thích anh như thế, nói thật thì tôi cảm thấy nhìn anh rất giống Long Dạ Tước!” Tô Lạc Lạc tùy ý cười cười nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo lập tức thay đổi, anh ta có chút căng thẳng: “Giống sao? Sao tôi không cảm thấy thế nhỉ! Chắc em hoa mắt rồi đấy.


Tô Lạc Lạc nói tiếp: “Anh và con trai của tôi cũng có chút giống nhau đấy!”
“Em…” Dạ Trạch Hạo lập tức quay đầu trừng mắt nhìn cô: “Em thay đổi cách để chiếm tiện nghi của anh sao?”
Tô Lạc Lạc lập tức hiểu ra, sau đó lại bật cười khanh khách: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải có ý này.


Dạ Trạch Hạo cắn môi mỏng: “Loại lời nói như thế sau này đừng nói nữa, anh mới không giống mấy người nhà họ Long bọn họ.


Tô Lạc Lạc vội vàng an ủi anh: “Được rồi, được rồi, không nói nữa, sau này tôi sẽ không nói nữa, tôi đi nấu cơm nhé! Đói quá rồi!”
Nhưng mà Tô Lạc Lạc lại cẩn thận tỉ mỉ nhìn xem anh ta, cô muốn nói, thật sự rất giống!
Dạ Trạch Hạo nghiêm mặt ‘ừ’ một tiếng nhìn thân ảnh của cô đi vào phòng bếp.

Mà khuôn mặt anh tuấn của anh ta lộ ra một vòng oán hận nồng đậm, gương mặt này của anh ta, thật sự là giống người của Nhà họ Long sao?
Không, anh ta hận người của gia đình này, cũng sẽ tuyệt đối không muốn giống bọn họ.

Tô Lạc Lạc đương nhiên không biết được một câu nói thuận miệng của cô thôi vậy mà lại nói toạc ra một sự thật.

.


Bình Luận (0)
Comment