Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 170



Long Dạ Tước nheo mắt suy nghĩ: “Nói cho anh biết mục đích của em tới công ty anh là gì?”
“Nhàm chán quá nên muốn giết thời gian!” Tô Lạc Lạc nói ngay lập tức.

Nhưng mà, ánh mắt của người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào cô, như thể anh không tin, bởi vì người phụ nữ này vốn dĩ không giống như một người tới để làm việc.

Tô Lạc Lạc thấy anh tiếp tục nhìn chăm chú như vậy, cô không còn cách nào khác chỉ có thể nói trắng ra: “Được rồi! Gần đây em đang viết một quyển sách, em cần một số kinh nghiệm làm lãnh đạo trong văn phòng, vì vậy em muốn tới công ty của anh để thử xem.


Long Dạ Tước lập tức cố gắng kìm nén không bật cười ra, nhưng khóe miệng lại có chút ý cười không thể che giấu: “Em viết?”
Tô Lạc Lạc tức giận trừng mắt nhìn anh, “Đừng có cười, có gì buồn cười không? Em đã viết nó hồi cấp ba và đăng trên tạp chí của trường, khi còn học trung học, em còn thường xuyên gửi thư cho tạp chí thiếu nhi, em vậy mà là một nhà văn trời phú đấy.


Nụ cười kìm nén của Long Dạ Tước cuối cùng cũng bộc phát, tiếng cười sảng khoái ha ha ​​của anh vang lên, cô gái này sao lại đáng yêu như vậy?
Tô Lạc Lạc lập tức chen chân vào: “Rốt cuộc là anh có giúp em hay không! Chẳng qua em tới công ty của anh là muốn tự trải nghiệm một chút, em có thể không cần tiền lương, vậy được không?”
Người đàn ông này coi thường người khác quá rồi, chết tiệt!
Long Dạ Tước nhịn cười, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ cắn: “Được, anh có thể để em thử, nhưng em phải cho anh xem em viết gì.


“Không được!” Tô Lạc Lạc thẳng thừng từ chối, thật sự cô đã lấy anh làm nguyên bản để viết về nam chính, nếu như bị anh biết được, anh chẳng phải sẽ đắc ý sao.


Long Dạ Tước đương nhiên không lo lắng về việc không được xem cô viết gì, anh đổi sang một yêu cầu khác: “Vậy được thôi! Anh có một yêu cầu!”
“Anh nói đi!”
“Tính từ hôm nay trở đi, trong hai mươi bảy ngày, em phải ở trước mặt con nói ba chữ em yêu anh với anh.


Tô Lạc Lạc ngay lập tức sững người, đây là kiểu yêu cầu kỳ lạ gì vậy?
“Chỉ như vậy thôi?” Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt.

“Ừ! Yêu cầu này, nếu như em không thể làm được, vậy anh cũng không có cách nào giúp em tìm cảm hứng.


“Em đồng ý!” Tô Lạc Lạc lập tức trả lời, yêu cầu này cũng quá đơn giản rồi.

Long Dạ Tước thấy cô đã đồng ý, không kìm chế thở phào nhẹ nhõm, tuy không thể khiến người phụ nữ này thật sự yêu anh, nhưng mà, ở trước mặt con cái, uy phong của anh cũng không giảm sút, vì vậy, sẽ không sợ con cái cười nhạo anh.

Vừa thảo luận xong, sau lưng cửa phòng của mấy đứa nhóc mở ra, hai đứa bé mặc quần áo đi ra ngoài.

Long Dạ Tước lập tức cảm thấy tim mình căng thẳng, nhìn hai đứa trẻ còn đang mơ màng, tim anh mới thả lỏng, may mà con anh không nghe thấy, nếu không anh chẳng còn mặt mũi nào nữa.

“Daddy, mommy, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng! Sau này mỗi buổi sáng mommy đưa các con tới trường được không?”
“Được đó! Mommy, mẹ phải đi làm rồi sao?”
“Đúng rồi, mẹ tới công ty của daddy thực tập.


Long Tiểu Sâm lập tức nhìn về phía ba: “Daddy, ba nhất định phải chăm sóc tốt cho mẹ, không được để mẹ bị người khác bắt nạt.


Long Dạ Tước cong môi cười: “Điều đó là đương nhiên.


Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh, thầm cảm thán, cô mới là người không cần sự chăm sóc của anh!
Đưa mấy đứa trẻ tới trường học xong, Tô Lạc Lạc ngồi vào ghế phụ trong xe Long Dạ Tước, một loại cảm giác căng thẳng phải đi làm nảy sinh, cô nhìn về phía anh: “Anh sẽ sắp xếp cho em đúng không!”
“Nếu như em muốn tới công ty anh làm việc, anh đề nghị em đối sang một cái tên khác, nếu không, ở trong này em sẽ không làm việc được.


“Tại sao?”
“Bởi vì tin tức trước đây giữa em và anh mọi người đều biết em tên là Tô Lạc Lạc, anh không muốn danh tiếng của mình bị tổn hại.



“À! Vậy thì được! Vậy trước tiên em đi làm một chứng minh thư giả đã!”
“Buổi trưa anh sẽ để trợ lý xử lý giúp em.

” Long Dạ Tước nói, sau này có thể canh chừng cô ở trong công ty, không để cô chạy lung tung, như vậy cũng không tệ.

“Vậy thì em vẫn cần chuẩn bị sơ yếu lý lịch hay gì đó.


“Anh đều sắp xếp ổn thỏa rồi.


“Vậy em làm việc ở đâu?”
“Bộ phận hành chính.


Tô Lạc Lạc vừa nghe liền lập tức vui mừng, vậy thì tốt rồi, sau này cô có thể thoải mái viết một bộ tiểu thuyết đô thị hiện đại cẩu huyết của một cô gái gặp phải tổng tài bá đạo rồi.

Nghĩ xong, Tô Lạc Lạc chống cằm, quay đầu lại, đôi mắt to tròn của cô nhìn người đàn ông đang lái xe cẩn thận ở bên cạnh, bỏ qua khuyết điểm tính cách độc đoán ngang ngược và không hiểu lý lẽ của anh mà nói, người đàn ông này thực sự là mẫu người tình hoàn hảo trong tâm trí phụ nữ.

Rõ ràng chính là người đàn ông đẹp trai cực phẩm!
Với đôi lông mày kiếm sắc bén, đôi mắt sâu, sống mũi cao, đôi môi mỏng gợi cảm, cộng với khí chất vương giả của giới kinh doanh có sẵn trong người, Tô Lạc Lạc tự nghĩ rằng đây chính là hình tượng nam chính trong cô.

Long Dạ Tước đang yên lành lái xe, nhưng ánh mắt của người phụ nữ ngồi bên cạnh anh là như thế nào? Nhìn chằm chằm vào anh nhưng không phải là đờ đẫn, mà là tỉ mỉ đánh giá quan sát điều gì đó.

“Nhìn gì vậy?” Anh trầm giọng hỏi.

Tô Lạc Lạc cắn môi, cười rồi quay đầu đi chỗ khác: “Không có gì.


Long Dạ Tước chưa bao giờ bị khinh thường như vậy, phụ nữ nhìn thấy anh, trừ một số ít ra, đa số sẽ đổ dồn ánh mắt về phía anh, không nói tới người yêu, chưa kể trong nhiều dịp tiệc tùng khác nhau anh đã xua đuổi không ít những người phụ nữ muốn lại gần anh.

Nhưng anh thật sự không thể hiểu người phụ nữ này tại sao lại không biết trân trọng thời gian ở bên cạnh anh.

Cô mới nhìn chằm chằm anh lâu như vậy, vậy mà vẫn hoàn toàn chưa có bất kỳ phản ứng nào, người phụ nữ này nhất định chưa thích anh.

Tô Lạc Lạc quay đầu suy nghĩ nội dung tiểu thuyết của mình, bên cạnh là Long Dạ Tước đang lái xe với chút buồn bực.


Khi tới bãi đỗ xe dưới hầm của công ty anh, Long Dạ Tước đưa Tô Lạc Lạc vào thang máy riêng, đi đến tầng của văn phòng chủ tịch, Tô Lạc Lạc cũng đã từng ở đây, lúc đó cô cảm thấy tòa nhà đồ sộ này được thiết kế vô cùng ngang ngược.

Tô Lạc Lạc cùng với Long Dạ Tước đi vào trong văn phòng của anh, trợ lý Tống Nhã lập tức đi tới đưa cho cô một ly trà.

“Cảm ơn.

” Tô Lạc Lạc vô cùng khách sáo nói với nữ trợ lý xinh đẹp này.

Long Dạ Tước nói với Tống Nhã: “Làm cho cô ấy một chứng minh thư giả, sắp xếp một bản lý lịch đơn giản và đưa cô ấy đến làm việc tại bộ phận hành chính.


Tống Nhã vừa nghe xong liền lập tức hiểu ý định của ông chủ, cô ta chỉ có chút ngạc nhiên, tại sao Tô Lạc Lạc lại muốn tới công ty làm việc?
“Chức vụ như thế nào thì ổn ạ?”
“Thư ký hay đại loại vậy, thoải mái hơn một chút.


“Dạ vâng! Tôi lập tức đi sắp xếp.

” Tống Nhã mỉm cười quay đầu rời đi.

Tô Lạc Lạc bước tới trước cửa sổ sát đất, muốn nhìn đường phố từ trên cao, cô vừa cúi xuống nhìn một cái, lập tức sợ đến mức lùi lại một bước, lưng của cô va vào lồng ngực vạm vỡ của người đàn ông, Tô Lạc Lạc quay đầu lại, cánh tay của anh ôm lấy cô vào lòng.

“Sợ độ cao sao?” Long Dạ Tước cười nhẹ, nói xong, có chút xấu xa đẩy cô ra một chút, Tô Lạc Lạc lập tức sợ hãi vội vàng chủ động ôm chặt lấy eo của anh, sau đó tức giận nói nhỏ: “Long Dạ Tước, anh không cần đẩy em.


Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị dọa tới trắng bệch, Long Dạ Tước hơi ngạc nhiên, cánh tay lại kéo cô vào lòng, hai người dính chặt lấy nhau không chút kẽ hở.

Khuôn mặt xinh đẹp Tô Lạc Lạc ửng đỏ, đấm vào ngực anh hai cái, sau đó cô bỏ đi và ngồi trên ghế sofa.

.


Bình Luận (0)
Comment